Viện tử bốn sân này cũng không lớn, mặc dù vị trí để Uông Tuyết Nhu có chút hẻo lánh, nhưng mà cũng chỉ là khoảng cách mấy bước. Lấy thông minh của Lý Ngạo Thiên tướng quân, hắn rất dễ dàng có thể bị Sẹo ca dẫn qua. Dù sao hắn cũng không phải là nhân vật lấy thông minh để kiếm sống, trong văn này, thật ra nhân vật dùng trí thông minh để kiếm số trí thông minh cũng ở mức âm.
Một người mà lão bà cũng có thể nhận nhầm như vậy, có thể mong đợi hắn thông minh cao ở chỗ nào?
A Tam không có võ lực cường đại, lại trung thành thi hành mệnh lệnh ta ra khuya ngày hôm trước, kéo dài tới bị thương cũng không để cho Lý Ngạo Thiên mang tới người tới. Khi ta cùng hai tiểu nha đầu đi qua hắn đã té ngồi trên mặt đất rồi, cũng may trên người không có vết thương gì, chủ yếu là vết thương ngoài da do quyền cước tạo thành.
Lục Trúc vội vàng chạy chậm qua, đỡ A Tam đứng lên, hơn nữa kiên định căm tức nhìn kẻ địch phía trước.
Ta xem vết thương cho A Tam một chút, sau khi kiểm tra sơ qua cũng không có nội thương, cười cười với mấy thị vệ kia.
Bọn họ cũng không nhận thức gương mặt hiện tại của ta, cho nên không biết ta chính là Uông Tuyết Nhu còn sống lúc trước. Nhưng bây giờ ta mang khuôn mặt cao cấp vạn người mê, bọn họ rất hiển nhiên bị mê hoặc, có hai người mặt còn hơi ửng đỏ.
"Tiền thuốc thang ta sẽ tìm các ngươi đòi, hiện tại xin tránh ra." Ta lạnh nhạt nói, Lục Trúc đỡ A Tam cùng Hồng Mai mở đường ở phía trước ta.
Nếu dùng đồ trên người ta đi đối phó với mấy người này vẫn là rất đơn giản, bất quá hiện tại mục tiêu của ta cũng không xuất hiện trên người mấy tên lâu la này. Ta hơi xem như là một người mang thù, trên người A Tam có bao nhiêu thương, sau này trên người bọn họ cũng tự nhiên không ít hơn.
Vết thương trên người A Tam cũng không nặng đến mức không đứng lên được, rất nhanh có thể tự chủ đi theo bên cạnh ta rồi.
Bởi vì ta mang khuôn mặt xa lạ, bọn họ còn muốn đưa tay cản. Nhưng bọn họ còn chưa có hành động, liền nghe được phía trước bạo phát ra tiếng gầm kinh thiên của tướng quân nhà bọn họ!
"Cái này không thể nào! ! !"
Âm thanh này tuyệt không bình thường, rất nhanh mấy người này sẽ không thể ngăn cản chúng ta nữa. Bọn họ xa xa chạy ở phía trước chúng ta, trong nháy mắt liền lướt vào nơi ta để thi thể Uông Tuyết Nhu. Ta mang theo đám người Lục Trúc ở phía sau, cũng cùng vào phòng.
Người đầu tiên ta nhìn thấy cũng không phải tra Tướng quân, cũng không phải là thi thể mỹ nhân ở trên giường, mà là Sẹo ca đứng ở bên cạnh.
Hắn hiện tại lãnh lạnh nhạt đạm, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt. Cho dù không hề nói gì, ta cũng cảm thấy hắn không giống người phàm. Hắn hơi nhíu mày, đuôi mắt giơ lên, mí mắt nhẹ khép, bộ dáng đại khí cao cấp không làm bạn cùng người phàm, hai tay ôm ngực.
Mặc dù mang ngũ quen xa lạ, chung quy lại khiến cho ta cảm thấy bộ dạng này của hắn tựa hồ đã gặp ở nơi nào, nhưng ta có thể xác định tuyệt đối không phải là ở thế giới này.
Sau đó, ta mới đưa ánh mắt chuyển đến trên người tra tướng quân không thế nào quan trọng với ta.
Hắn hiện tại trên mặt nước mắt tung hoành, rất đáng thương, còn muốn ôm thi thể đã chết thật lâu trên giường vào trong ngực, xoa nhẹ lại xoa, sờ soạng lại sờ, nhưng người đã chết chính là không phản ứng chút nào.
Hồng Mai vốn định tiến lên, chuyện tra Tướng quân đã từng nhận Uông Tuyết Thiến là Uông Tuyết Nhu nàng vẫn rất để ý, nàng nảy sinh tâm lý cảm thấy Lý Ngạo Thiên không xứng với tiểu thư nhà nàng, lúc này dĩ nhiên cho rằng hắn không xứng chạm vào Uông Tuyết Nhu.
Vẫn biết suy nghĩ của Hồng Mai, tay ta mau một bước ngăn cản nàng, không tiếng động lắc đầu với nàng.
Tiếp đó, ta lên tiếng: "Người chết không thể sống lại, đây thật là tin tức tốt."
Vừa bắt đầu chính là châm chọc, mọi người bên cạnh cả kinh đều nhìn ta. Ta dừng một chút, nhìn về phía tra nam chính Lý Ngạo Thiên đang ngẩng đầu nhìn ta.
"Người ngươi yêu nhất vì ngươi mà chết, có cảm thấy rất tự hào hay không?"
Tâm tính mang theo người đả thương người của ta đều không thể tha thứ, ta đi tới trước mặt tra Tướng quân, nhìn chăm chú gương mặt tràn đầy nước mắt của hắn: "Nếu như khóc lóc có thể vãn hồi tất cả, cũng không tồn tại cái chết."
Hắn ngồi ở trên giường, ôm thi thể nữ nhân yêu mến. Ta đứng ở trước mặt hắn, khẽ cúi đầu mắt nhìn xuống hắn, giơ mí mắt lên, vẻ mặt giễu cợt bày ở trước mặt hắn.
Lý Ngạo Thiên khóc đến có chút điên khùng, lúc này lại bị lời của ta kích thích, giận đỏ mặt nhìn ta chằm chằm.
"Cảm thấy tức giận? Ngươi có cái quái gì mà giận, biết vì sao nàng chết khôgn?"
"Ta không biết ngươi đang nói gì! ?" Lúc này hắn đại khái ngay cả suy nghĩ hỏi ta là ai cũng không có, chỉ lo ôm người đã sớm chết đi.
"Uông Tuyết Nhu trúng độc cần tề huyết để giải độc, là bởi vì kẻ hạ độc là Uông Tuyết Thiến, nàng muốn trở thành mẫu thân của đứa bé kia, bởi vì dáng dấp nàng giống tỷ tỷ, cho nên nàng cho rằng nếu như ngươi muốn cứu thê tử, nhất định sẽ tiếp nhận nàng chủ động hiến thân. Sau khi Uông Tuyết Nhu biết, dĩ nhiên không chịu nhường trượng phu, nhưng cũng không muốn thương tổn tới hòa khí tỷ muội, nàng đơn thuần tìm muội muội muốn nàng giao thuốc giải ra, kết quả, lại bị Uông Tuyết Thiến giết chết."
"Cái gì? Giết chết? ! Ngươi là có ý gì. . . . . ." Lý Ngạo Thiên khiếp sợ nhìn ta chằm chằm, muốn có được đáp án.
Lúc này ta cũng không cần che dấu cái gì nữa, mở miệng cười: "Đúng, Uông Tuyết Nhu đã sớm bị Uông Tuyết Thiến giết chết, người trước kia cũng không phải Uông Tuyết Nhu thật sự, mà là chúng ta tìm người giả trang. Uông Tuyết Nhu dẫu có chết cũng không chịu nhường lại nam nhân yêu mến ra sớm bị người ngươi mỗi ngày ôm vào trong ngực, tỉ mỉ che chở giết chết."
Ta vừa nói, vừa lấy thi thể Uông Tuyết Nhu trong ngực Lý Ngạo Thiên ra: "Nếu còn sống, nàng nên như thế nào đây. Mà ngươi, lại có mặt mũi nào nhìn nàng, ôm nàng, hôn nàng, đụng chạm vào nàng, thậm chí dùng đôi mắt dơ bẩn này nhìn nàng. Lời thề nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hứa hẹn một đôi, tuyệt không nhìn lâu những nữ nhân khác, ngươi có còn nhớ rõ. . . . . ."
Lúc này Lý Ngạo Thiên cũng không có thời gian hỏi ta vì sao biết những thứ này, hắn vẫn là lần đầu tiên biết tại sao Uông Tuyết Nhu trúng độc. Cuộc sống của hắn vốn rất hạnh phúc, cho dù nữ nhân yêu mến bệnh nặng làm cho hắn thường thường nóng ruột nóng gan, cũng chưa từng giống như vậy. Nhưng đột nhiên có một ngày, có người nói cho hắn biết người trong ngực hắn ôm, hắn yêu là giả. Mà người hắn yêu thật, mặc dù chịu hết hành hạ, nhưng cũng trở lại bên cạnh hắn.
Có lẽ hắn đã nghĩ kỹ về sau làm như thế nào bồi thường cho Uông Tuyết Nhu, nhưng lại tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, đoạn thời gian mình cùng Uông Tuyết Thiến ở chung một chỗ đó, trên người hắn đã treo hai chữ phản bội.
Rồi sau đó, lại đột nhiên nhận được tin nữ nhân yêu mến thế nhưng đi kiện hắn, còn muốn hòa ly, tức giận cùng bị phản bội đau lòng, đây là ngược thứ nhất. Sau chính là lần thứ hai, lần này, chính là muốn để cho hắn tỉnh táo biết rằng mình đã sớm phản bội người yêu, cho dù không phải là chủ động. Từ trong mây nháy mắt rơi vào địa ngục, hắn nguyên bổn cũng chưa chấp nhận được sai lầm, lúc này lại không thể không đối mặt với một loại mất mát thảm thiết nhất.
Đó chính là, người hắn yêu chưa bao giờ trở lại bên cạnh hắn. Ở bên người hắn, vẫn chính là hung thủ giết chết người hắn yêu.
Thế nhưng hắn lại còn ngu ngốc vẫn thương yêu nữ nhân kia, ngu ngốc cảm thấy may mắn.
Có lẽ là sửa sang xong tất cả cảm xúc, Lý Ngạo Thiên đột nhiên ôm Uông Tuyết Nhu trở về, đầy mặt tuyệt vọng đi ra ngoài.
"Ngươi đi làm gì." Ta đi theo phía sau hắn, mặc dù hỏi, nhưng cũng không là câu hỏi.
"Giết nữ nhân kia!" Hắn hung ác nói.
"Tiếp theo thì sao?" Ta lại hỏi.
"Ta sẽ cho Tuyết Nhu một công đạo."
"Ngươi sẽ đi chết sao?" Ta hỏi vô cùng trực tiếp.
Lý Ngạo Thiên nghe được, đột nhiên quay người lại nhìn ta, hắn vừa muốn đáp, ta liền nói: "Ngươi có mặt mũi chết ở trước mặt nàng sao, muốn chết, xin đến một an tĩnh đừng quấy rầy đến chỗ của nàng yên lặng rời đi, tựa như thế giới này căn bản không có sự tồn tại của ngươi, ta cho rằng đây là kết cục tốt nhất. Nếu không bỏ được, ngươi có thể sống thật tốt, sống trong thế giới không có Uông Tuyết Nhu."
Mặc dù được thiết định là một con người rắn rỏi, nhưng lúc này thế nhưng hắn lại rơi nước mắt: "Nàng không muốn gặp lại ta sao?"
"Ngươi cho là thế nào? Uông Tuyết Nhu đối với muội muội rất tốt, ngươi nói nàng sẽ muốn thấy ngươi chính tay đâm thân muội muội của nàng? Mời mang loại cầu xin mà không được, kẻ thù rõ ràng đang ở trước mắt nhưng không cách nào báo thù, lòng mang áy náy cùng tâm tình phản bội, hèn mọn còn sống đi."
Ta nói xong một câu này cũng không nói thêm nữa, bởi vì biết thiết định, ta đại khái cũng có thể suy đoán được suy nghĩ trong lòng nam nhân này. Hôm nay ta nói lời như vậy, nếu có người tới bắt hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng, hơn nữa còn có thể vô cùng thuận theo.
Hắn muốn mang Uông Tuyết Nhu đi, nhưng Hồng Mai không muốn thi thể tiểu thư bị hắn mang đi.
Hồng Mai muốn sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc đem Uông Tuyết Nhu mang về Uông gia an táng, nếu là lúc trước, Lý Ngạo Thiên thế nào cũng sẽ không đồng ý. Nhưng tâm tình hiện tại của hắn bị đả kích thành ra như vậy, đã không sai biệt lắm với ý nghĩ giết kẻ thù rồi tự sát, mà ta lại một nhắc hắn, hắn mang tiếng phản bội, hắn không xứng.
Lần này, hắn không có lý do để cự tuyệt Hồng Mai.
Cho dù ta không ra mặt, lúc này Hồng Mai cũng có thể đem thi thể trở về.
Lục Trúc bất mãn A Tam bị thương thành ra như vậy, khi những kia người cùng với Lý Ngạo Thiên trở về thì nàng đang muốn làm gì đó, ta lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ta đây cười một tiếng, nàng sẽ hiểu ta tất nhiên đã sớm làm cái gì, hơn nữa còn làm im hơi lặng tiếng, mặc kệ là đối phương có mấy phe cũng không thể phát ra hiện. Thấy vậy, Lục Trúc rất nhanh cũng ngừng tâm tình trả đũa, an phận sống ở sau ta.
Cũng không lâu lắm, Hồng Mai quả nhiên đem thi thể trở lại, ta nói nhảm nhiều như vậy kéo dài nhiều thời gian như vậy, đủ để cho Vương Hựu An làm gì rồi.
Quả nhiên, Lý Ngạo Thiên mới rời khỏi không lâu, Sẹo ca tới nói cho ta biết Tướng quân bị truyền vào cung rồi.
Chuyện hoang đường phát sinh trên người Lý Ngạo Thiên, rất nhanh sẽ truyền ra, huống chi hắn còn nhận tội.
Đối với kết quả này, ta tỏ vẻ rất hài lòng, không uổng phí ta để cho hắn cảm thụ được một vở kịch bỏ lỡ tình cảm, còn buộc hắn đối diện với sự phản bội của mình. Mà mấy người chúng ta, thời điểm Tướng quân gặp chuyện không may liền tập thể dời đi, hơn nữa còn toàn bộ thay đổi gương mặt.
Lý Ngạo Thiên nhận tội danh giết vợ, bị tống vào ngục, đoạt binh quyền, cách chức quan. Hoàng đế cảm niệm trước kia bảo gia hộ quốc có công, không cần tính mạng của hắn, thậm chí không tịch thu gia sản của hắn. Nhưng hắn lại bán toàn bộ gia sản, ở trong lao ngục không chịu trở ra, tính toán ở bên trong chịu khổ đến chết.
Đây cũng là toàn bộ thuộc tính si tình tác giả an bài cho hắn.
Uông Tuyết Thiến xui xẻo hơn so với hắn, trên người không có công danh chỉ là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa còn là nữ tử quyến rũ tỷ phu loạn luân. Nàng bị phán tội chết, lại không biết vì sao trốn thoát, cũng bởi vì một lời thâm tình, muốn vào ngục cứu nam nhân nàng yêu. Nhưng nam nhân nàng yêu lại hận nàng tận xương, chẳng những không cùng nàng rời đi, còn đưa đến việc nàng bị tử phạm hung hãn tàn bạo cưỡng bức.
Nghe nói hôm đó tra Tướng quân cứ nhìn như vậy, khóe miệng còn mang theo ý cười cùng sảng khoái, nhìn nữ nhân yêu mình đó bị những người đó làm nhục, còn cảm thấy cao hứng. Uông Tuyết Thiến cuối cùng tự thực ác quả, cuối cùng đối với Tướng quân vì yêu thành hận. Cho dù nàng oán hận mọi người, không nhìn thẳng vào việc mình mới làm sai cũng đều không hữu dụng nữa rồi.
Cõi đời này không có bất kỳ ai, cho dù là một người đồng tình với nàng.
Tra Tướng quân không để cho nàng chết đi, nói muốn nhìn nàng bị trảm đầu, ác liệt như thế, độc ác như thế.
Điều này cũng phù hợp với thiết định của tác giả, sau khi nam chính biết tất cả chân tướng, không từ thủ đoạn ngược đãi nữ phụ. Mặc dù hắn không giết nàng, nhưng còn ngoan tuyệt hơn so với giết nàng.
Sau khi Uông Tuyết Thiến chết đi, ta mang đồ được bán ra từ phủ tướng quân, đưa cho Hồng Mai.
Nàng thuê xe, tính toán mang thi thể Uông Tuyết Nhu trở về.
Hiện tại tất cả đều đã kết thúc, người làm ác đều có báo ứng, người phản bội một đời sống trong khổ sở.
Người chết có lẽ sẽ không cảm thấy kết cục này tốt, nhưng đối với người sống mà nói, khiến những người đó nhận lấy báo ứng không thể nghi ngờ là kết cục tốt nhất.
Tiếp đó, ta cũng nên dời tầm mắt chuyển qua mục tiêu kế tiếp, thu thập xong tâm tình nặng nề hôm nay.
Từ khi bắt đầu trở lại kinh thành, ta đã biết, con đường sau đó sẽ không đơn giản như trước nữa, mà Uông Tuyết Thiến cô nương chết đi đầu tiên, chỉ là một mở đầu.