Edit: Dương Tử Nguyệt
Tuy rằng Nghi Lâm tức giận thật nhưng cũng suy nghĩ cho sư môn, đành ngoan ngoãn rời khỏi Bạch Vân Am với Đông Phương Triệt. Tốc độ hai người không chậm, khinh công lại tốt nên rất nhanh, một lát sau, cô có thể sóng vai cùng hắn, Đông Phương Triệt thầm khen bộ pháp khinh công của cô tinh diệu tuyệt luận, rất xứng với khinh công [Qùy Hoa Bảo Điển] mà hắn luyện.
Mấy năm nay, nội công tâm pháp của Nghi Lâm cũng có chút thành tựu, ngay cả Lăng Ba Vi Bộ cũng đã tới Đạp Tuyết Vô Ngân, ngay cả bộ kiếm pháp [Thương Hải] cũng đã nhuần nhuyễn. Nếu nói cao thủ hàng đầu, cô không phải nhưng cao thủ nhất lưu, cũng miễn cưỡng hợp lệ. Có điều kiếm pháp cô tốt nhưng lại thiếu sắc bén, Đông Phương Triệt trêu chọc cô điều đó rất nhiều, nói cô không có công phu tốt, chỉ là hoa thêu trên gối, nhìn được nhưng dùng không được.
Đương nhiên, cách nói này của hắn đã tự sụp đổ vào hôm nay.
Lúc đi gần xuống chân núi, Nghi Lâm ngừng lại, Đông Phương Triệt không hiểu nên quay đầu hỏi cô tại sao, rất thân thiết. Chủ yếu vì hắn biết nha đầu này không thoải mái nên cố gắng đối đãi với cô dịu dàng, muốn dùng chính sách đạn bọc đường đễ dỗ cô.
Nghi Lâm thì sao? Cô cảm thấy không thoải mái, vô cùng khó chịu, cổ họng giống như bị mắc xương cá, rất dày vò. Thấy Đông Phương tiểu tặc mỉm cười với mình, cô hận không thể xé rách mặt hắn, mẹ nó, tám năm viết thư của cô, lần nào viết cũng phải đi chọc hắn vui vẻ, giống như một đứa ngốc, mẹ nó, đùa người rất vui ha? Cuối cùng cũng nhịn không được, vừa vặn hắn cầm tay cô, vì vậy cô thuận thế há mồm cắn tay hắn, chỉ cắn một lát nhưng cô dùng nội lực, cho nên chỉ trong nháy mắt, tay hắn bị cô cắn chảy máu.
Thấy tay hắn chảy máu, Nghi Lâm cảm thấy vui vẻ vô cùng. Nghẹn khuất nhiều năm như thế, cuối cùng cũng trả được một phen. Có điều cô chưa vui vẻ xong đã thấy sắc mặt Đông Phương Triệt âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn cô, rất đáng sợ. Nghi Lâm sợ hãi, thầm nghĩ không tốt, nếu chọc tên này tức giận thì cô thảm rồi.
Có đôi khi, không thể khinh người quá đáng, nếu không chó nóng nảy sẽ nhảy tường, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Bây giờ Đông Phương Triệt cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nhìn dấu răn trên tay của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, thấy đầu sỏ gây nên đang khóc như núi đổ trước mặt mình, tức giận nói “Cắn người rồi còn ngồi đó mà khóc!” Nghi Lâm hít hít cái mũi, tức giận nói “Con khóc là chuyện của quan, liên quan gì tới người! Con cắn người thì sao?” Đông Phương Triệt hừ lạnh, lạnh lùng nói “Muội cứ mạnh miệng đi, nếu không sợ thì muội khóc cái gì?” Nghi Lâm lau nước mắt, mạnh mẽ nói “Con thích khóc thì khóc, liên quan cái rắm gì tới người, con không sợ người!” Thấy cô trẻ con như thế, tức giận trong lòng hắn cũng biến mất, dở khóc dở cười nói “Được rồi, đừng ồn ào nữa, biết muội tức giận, cắn cũng đã cắn rồi, cũng nên tiêu giận đi ha?” Nghi Lâm bất mãn nói “Con ồn ào cái gì? Nếu không phải người bắt nạt người ta, con cần cắn người sao? Người cho là tay người thơm lắm sao? Con bị người đùa giỡn tám năm, cắn một cái là nhẹ rồi!”
Đông Phương Triệt không nói gì nhìn cô “Vậy muội muốn thế nào nữa? Thư cũng đã ném rồi, không lẽ xoay chuyển thời gian sao?”
Nghi Lâm hít hít cái mũi nói “Con muốn người xin lỗi con, còn phải bồi thường tổn thất của con nữa!”
Đông Phương Triệt trừng mắt “Ta chỉ ném thư của muội, muội có tổn thất gì? Đợi sau khi về, ta trả thư uội là được” Lúc này Nghi Lâm không biết nói gì, trừng mắt với hắn “Đồ vô sỉ!” Đuôi lông mày Đông Phương Triệt nâng lên, thản nhiên nói “Muội cũng vô sỉ, nếu không còn bắt ta đền cái gì?” Không nói thì thôi, nói thì lửa giận trong lòng Nghi Lâm nổi lên không ít, hắn nói những lời này chọc tức Nghi Lâm, núi lửa bạo phát, chỉ vào mũi Đông Phương Triệt mắng “Đồ đáng ghét! Gay! Không phải người! Xứng đáng cả đời không thể giao phối!”
Làm một người đàn ông, lại là người đàn ông bị nghẹn về mặt sinh lý nhiều năm, câu cuối cùng của Nghi Lâm đã đạp vào điểm mấu chốt của hắn.
Đông Phương Triệt nhíu mày, cả người tản ra lệ khí, Nghi Lâm chỉ lanh mồm lanh miệng, nói xong thì hối hận, nhiều năm qua cô không xúc động như thế, không biết hôm nay làm sao, không quan được miệng mình, mắt thấy ánh mắt của Đông Phương tiểu tặc càng lúc càng sắc bén, Nghi Lâm khóc òa một tiếng, giống như đứa nhỏ ba tuổi, nhảy vào lòng Đông Phương Triệt, ôm thắt lưng hắn không buông, vừa khóc vừa thảm thiết nói “Sao người cứ thích bắt nạt con thế? Ô ô…Con bị người bắt nạt tám năm… Ô ô…Không thể không đền cho con… ô ô…”
“Buông tay”
“Không buông… ô ô…”
Nói thật, dưới tình huống này, cơn giận của hắn không thể bùng nổ được.
Năm nay Nghi Lâm tuổi, trong đó có tám năm là hắn nuôi, suốt tám năm qua, hai người như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ, cũng nhìn cô từ một cô bé cứng nhắc trở thành một cô gái yểu điệu xinh đẹp, nói không có tình cảm là không có khả năng.
Có đôi khi, Đông Phương Triệt cũng nghĩ, đợi nha đầu này lớn một chút, nên giết cô hay là gả cô ột người tài trẻ trong giáo? Hắn chưa từng nghĩ sẽ thả cô đi, nhưng nếu cho cô lập gia đình, hắn lại thấy không cam lòng, nha đầu hắn nuôi lớn nhiều năm như vậy, tại sao phải để tên đàn ông khác chiếm tiện nghi? Nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.
Trước cái ngày rời Hắc Mộc Nhai, cô bộn rộn thu thập hành lý rồi làm lễ với mình, hắn hỏi cô “Đời này, muội không tính lập gia đình thật sao?” Lúc ấy cô có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trả lời với bộ dạng như lẽ thường tình “Thật hơn cả vàng” Lúc đó, hắn đột nhiên nghĩ, nếu cô không muốn lập gia đình, vậy thì giữ cô ở bên người hắn cả đời, nếu hắn chết, cô cũng chôn theo.
Ý nghĩ này thật sự rất điên cuồng, nhưng nghĩ kỹ lại thấy quyết định này rất tốt.
Thật ra, Đông Phương Triệt cũng biết rõ, Nghi Lâm nói ra những lời kia là vì rất giận, hơn phân nửa là do hắn kích thích, hắn không hiểu tại sao phải chọc cô như thế, chỉ cảm thấy lúc cô giận rất thật, chơi cũng rất thú vị, còn vừa mắt hơn lúc cô cố ý lấy lòng mình, có điều không nghĩ tới miệng cô độc như thế! Nghĩ kỹ lại, cũng là do hắn chọc cô giận, không thể trách cô được, vì vậy vỗ lưng cô, nói “Ta không trách muội, đừng khóc, giống như quỷ kêu vậy!” Nghi Lâm thút thít, cọ mặt vào vạt áo hắn, mất hứng nói “Con thích khóc thì khóc, không cho người xen vào” Điển hình kiểu người sĩ diện, Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Không được làm bậy, nếu không đừng hối hận” Hắn đang cảnh cáo, cảnh cáo cô đừng đụng vào điểm mấu chốt của hắn. Nghi Lâm bĩu môi, nhưng không nói gì, chỉ tự khuyên bảo mình, cô không thể địch lại hắn, giận thì sao, đánh cũng đánh không lại, lại không đủ tàn nhẫn giết hắn, xứng đáng bị bắt nạt!
Mấy ngày tiếp theo, Nghi Lâm bắt đầu thời kỳ giận dỗi Đông Phương Triệt, tuy rằng thua khí thế nhưng tư thế không thể thua, cái này gọi là kháng nghị không tiếng động, rất ngây thơ.
Đông Phương Triệt không để ý cô, dù sao bây giờ cũng không thể luyện công, cô muốn im lặng thì chơi với cô. Nghi Lâm tức giận tới ngứa răng, rõ ràng là hắn làm sai, sao cứ làm như cô mới là người sai vậy? Thật đáng giận!
Mấy ngày sau, đoàn người đã về tổng đàn. Hai chú cháu Đồng Bách Hùng và Đồng Mộ Niên tới điện Lưỡng Nghi, nhưng đón tiếp bọn họ lại là Đông Phương Triệt, Nghi Lâm đã về phòng giận dỗi tiếp rồi. Đồng Bách Hùng thấy nha đầu không đi ra, hiếu kỳ hỏi “Đông Phương huynh đệ, nha đầu Nghi Lâm đâu rồi?” Đông Phương Triệt cười nói “Náo loạn trên đường mấy ngày nay, bây giờ đang ở trong phòng giận dỗi” Đồng Bách Hùng hiếu kỳ hỏi “Sao con bé giận?” Đông Phương Triệt nói “Một chút việc nhỏ, phát cáu thôi, huynh trưởng đừng để ý” Hắn đã nói thế, Đồng Bách Hùng cũng không nói gì nữa, thật ra Đồng Mộ Niên rất muốn đi nhìn cô một lát, nhưng ánh mắt của giáo chủ nhìn hắn vô cùng sắc bén, đề nghị tới cửa miệng cũng không nói ra được thành lời. Thật ra hắn cũng rất khó hiểu, rốt cuộc hắn đã đắc tội đại tôn thần này ở đâu mà hắn không thích gặp mình.
Đợi tiễn hai chú cháu Đồng Bách Hùng đi, Đông Phương Triệt đi tới Nhật Nguyệt Thần Điện, hắn rời tổng đàn gần ba tháng, tuy rằng có Đồng Bách Hùng và những thân tín giúp đỡ làm việc nhưng không thể ôm hết tất cả.
Sau khi trở về từ Nhật Nguyệt Thần Điện, chú Trung nói tiểu thư chưa ăn cơm, Đông Phương Triệt bảo hắn không cần quản. Đẩy cửa phòng thì thấy tiểu nha đầu đang ngồi luyện công, không quấy rầy, không nghĩ một lát sau, cô lại ói ra máu, sắc mặt Đông Phương Triệt thay đổi, đi tới mấy bước, điểm mấy huyệt đạo trên người cô, nâng cổ tay xem mạch, thấy chưa tẩu hỏa nhập ma mới yên lòng, dùng tay lau vết máu trên miệng cô, mắng “Lúc luyện công phải để tâm vào nó, muội không muốn sống nữa sao?”
Nghi Lâm thở hổn hển một hồi mới ổn định lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn rất đáng thương “Đều tại người không tốt!” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ nói “Là muội không chuyên tâm luyện công, sao mắng ta?” Nghi Lâm thở hổn hển, khó khăn nói “Đợi con luyện công đại thành… Con đạp chết người…” Đông Phương Triệt câm nín, lúc này cô rất đáng yêu!
“Được rồi, đừng giận nữa, là lỗi của ta, ta xin lỗi, xin lỗi, như vậy được chưa?”
Lúc này Nghi Lâm khóc nức nở, Đông Phương Triệt thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhíu mày nói “Ta đã xin lỗi rồi, muội còn khóc cái gì?” Nghi Lâm hít hít mũi “Người còn chưa nói bồi thường con thế nào, con bị người đùa giỡn tám năm” Đông Phương Triệt dở khóc dở cười nói “Vậy muội muốn gì?” Nghi Lâm đáng thương cầm tay hắn, mở to đôi mắt ngập nước nói “Người phái người bảo vệ phái Hằng Sơn được không? Ngày đó người nói Tả Lãnh Thiện muốn xác nhập Ngũ Nhạc kiếm phái, nhất định sẽ ra tay đầu tiên với phái Hằng Sơn, con sợ sư phụ sư bá với các sư tỷ bị ngộ hại, người không biết, năm đó vì tìm con, bọn họ đã đi khắp nơi ba năm đó” Đông Phương Triệt híp mắt không nói gì, Nghi Lâm ai oán kêu “Sư phụ —“ Đông Phương Triệt biết cô đang dùng khổ nhục kế, nhưng cả dù như thế, hắn vẫn cười dịu dàng nói “Ta đồng ý với muội là được”