Hắn nghĩ ra cách và từ từ cho xe lăn bánh về nhà hắn.---------------- tại biệt thự băng--------------------
Hắn cho xe vào gara rồi quay lại gọi nó dậy nhưng trước mặt hắn bây giờ không là một thiên thần đang say giấc nồng. Ngắm nó ngủ chán hắn định hôn trộm nhưng nghĩ lại hắn lại quay ra chỗ khác (tg. Tên này còn lương tâm) rồi quay lại lay người nó dậy.
- này dậy đi.... Này tới nhà rồi.- hắn nhẹ nhàng lay người nó dậy.
Nó thì vẫn nằm yên, hắn lại nói tiếp:
- Băng dậy đi tới nhà rồi...
Nó đáp hắn bằng một câu nói:
- sao có gà ăn à??
Hắn vẫn kiên nhẫn gọi:
-Chúng ta về tới nhà rồi dậy đi.
- đừng..... Đừng tránh xa tôi ra.- nó hoãng hốt kêu to.
Nước mắt nó chảy ra. Hắn cảm thấy tim có gì đó nhói đau. Nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, dịu dàng nói.
- em yên tâm .Từ nay tôi sẽ bảo vệ em không để cho em phải rơi nước mắt ở đâu.
Nhẹ nhàng bế nó từ gara xe vào trong phòng hắn. Nó thì vẫn say sưa ngủ để hắn khó khăn bế nó vào trong phòng.
- nhìn người tưởng mi nhón thế mà nặng gớm em hành xác tôi quá đấy - hắn giở giọng trách móc
rồi tự động nằm xuống giường ngắm nó và không biết thiếp đi từ khi nào..... cho tới.....
------—--—---— sáng hôm sau-------------------
Tại phòng ngủ của hắn
Có một chàng trai mang gương mặt lạnh lùng đang bình yên say giấc Nồng cùng với một cô gái dễ thương. Bỗng........ cô gái ấy mở mắt và....
AAAAAA........ tên khốn khiếp tại sao anh lại ngủ trên giường tôi????? Anh đúng là đồ biến thái vô sỉ không lương tâm không đạo đức .A..
n.....h đã làm gì Một cô gái vẫn còn trong trắng như tôi... huhuhu... k chịu đâu. Anh chết với tôi.
Nói rồi nó quay lại đập hắn tới tấp còn hắn thì vừa ngủ dậy chẳng hiểu cái mô tê gì hết... và khi đã nhìn nhận ra sự việc thì...
- Trần Linh Băng cô Bình tĩnh lại một chút đi .tôi và cô chưa có gì hết hôm ,qua với bộ dạng này cô không muốn về nhà nên tôi Bất Đắc Dĩ Phải làm như thế. cô không Cảm ơn tôi được một câu lại còn trả ơn tôi như thế ????
Nó giờ mới nhận ra nhìn lại người mình thì mới nhớ hôm qua Chuyện gì đã xảy ra rồi nức nở......
- huhuhu..... với bộ dạng này tôi làm sao ra khỏi nhà anh đây.
Hắn lắc đầu ngán ngẩm vơí cái tính mè nheo của nó mới rút điện thoại ra gọi cho ai đó.. vừa có tín hiệu người bắt máy không để đầu dây bên kia nói gì hắn đã lạnh lùng ra lệnh
- vào shop mua một bộ váy nữ size S màu hồng phấn mang tới đây ngay lập tức phút không có mặt sẽ biết tay tôi.
Nó thì nhìn hắn Như sinh vật lạ ngạc nhiên hỏi cùng lúc với bình hắn
- Sao anh biết size của tôi?????
- ..............
- Anh đúng là đồ kiêu căng ngạo mạn anh làm như ai cũng là người hầu của anh không bằng nào là phút nữa không có mặt thì biết tay tôi.
- .......
Như nhớ ra được điều gì đó nó hết lên
- chết tôi rồi muộn học.
- Cô làm ơn đi nhà tôi không chắc đâu với volum như cô Mười Cái nhà cũng sập nữa là với lại học nghỉ một bữa cũng có chết được ai đâu.- hắn nói giọng như chêu đuà l a fm nó thêm tức cùng lúc đóa là quản lí của hắn bước bước lên phòng khám mở cửa vào cung kính
- Dạ thưa chủ tịch đồ ngài cần đây ạ. Quay sang nó, còn đây là......................
- không cần phải biết không còn việc của anh anh đi đi. - hắn hắn lạnh lùng nói
Khi người quản lý đã đi ra hắn đưa bộ váy cho nó
Nói:
- đây thay bộ váy này vô rồi ra ngoài tôi chờ ngoài ok.
Rồi Mở cửa bước ra ngoài để lại nó một mình trong phòng Phụng phịu vào tolet Thay bộ đồ mới
Tại nhà dưới........
Hắn đang xem tin tức nhìn thấy nó bước xuống lầu với bộ váy trên người thì nhìn không chớp mắt có lẽ bị nó hớp hồn rồi nhưng bị giọng nói của nó làm cho hoàn hồn Lấy lại phong độ
- hôm qua nhà tôi đưa cô về nhà Cộng với việc hôm nay cô bạo hành tôi thì chắc một bữa sáng cũng không thành vấn đề nhỉ.
- ok. Tôi đây cũng đang đói Nhân tiện trả ơn cho anh cũng được nhẫn cử lưỡng tiện mà. -Nó có ý nhấn mạnh chữ trả ơn liếc hắn một cái rồi vùng vằng đi vào bếp
Hắn thấy điệu bộ dễ thương của nó thì phải cười
Hắn nói vọng theo
- này cô ràn nhà tôi quá ha biết bếp ở đâu không mà vào??? Đi thẳng rẽ trái
Rồi Hắn đứng nhìn theo cái bóng đá khuất của nó cười nghiêng ngả. Bỗng nhận ra ,nụ cười trên môi lìên tắt Hẳn. Có lẽ từ lâu lắm rồi kể từ ngày Anh Trúc ra đi thì bây giờ chính nó Trần Linh Băng đã đem lại nụ cười cho hắn. Im lặng ngồi xem Tv tiếp. ( tg: nói xem tivi vậy thôi chứ thực ra Tâm Hồn để đi đâu ấy.????????????????????????)
---—---— tại nhà nó-------------
Dù là hôm qua anh nó đã giải thích tất cả mọi chuyện và che giấu cho nó về chuyện ở bar nhưng giờ anh nó cũng lo lắng vì không biết giờ này nó đang ở đâu Nếu Như cứ mất tích và điện thoại không liên lạc được như vậy Thật sự anh nó chẳng biết đối diện với mẹ thế nào hết mẹ anh mà biết chuyện chắc giết chết anh luôn quá
-----—--— phút giây----—---—
Nó tự trong bếp đi ra thấy hắn đang ngồi xem tivi thì cáu đá vào chân hắn. Nói nghiên răng
-Dạ thưa thiếu gia Bữa sáng đã chuẩn bị xong mời xuống dùng bữa
Hắn biết nó tức nhưng vẫn thích đùa:
- tốt lắm xuống đi thiếu gia xuống liền.....
Nói rồi hí hửng đi xuống để lại cho nó một cục tức.
--------------- trong bữa ăn...
- này ăn được không thế????? - hắn nhìn đống đồ ăn vẻ nghi ngờ.
- Anh thử đi rồi biết phải nói với cái giọng đó tôi đây dù là tiểu thư nhưng cũng không phải là không biết nấu ăn.- nó nói
- hắn ngồi lại thường thức bữa ăn. Ăn một cạch ngon lành
Sau khi ăn xong và chịu đựng mọi sự kêu kết của hắn nó cũng bước ra khỏi cổng Và ra về với nó đây là một buổi sáng tồi tệ nhất.
" có những lúc yếu đuối nhưng không thể nói ra có những lúc muơn khóc nhừng không thể vì không có một bờ vai để tựa vào tại sao ư. Vì lòng tự trọng vì đã tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ."
P/s tác giả của truyệnkhi người con trai bật khóc đã trở lại. Xin lỗi vì sự mất tích trong thời gian qua cúi đầu Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện.
Hình như anh có điều muốn nói
Cứ ngập ngừng rồi thôi
Và có lẽ anh không biết rằng em cũng đang chờ đợi
Ở cạnh bên anh bình yên lắm
Anh hiền lành ấm áp
Cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ là người đầu tiên nói ra
Chorus :
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi
Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì rồi nói cho em nghe
một câu thôi
, ,, anh có đánh rơi nhịp nào không?
Nếu câu trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi
Em đã chờ đợi từ anh giây phút ấy cũng lâu lắm rồi
Và dẫu cho mai sau có ra sao
Thì em vẫn sẽ không hói tiếc vì ngày hôm nay đã nói yêu
Chorus :
Cho dù ta đã mất rất rất lâu để yêu nhau
Nhưng chẳng còn gì ý nghĩa nếu như chúng ta không hiểu nhau,
Và muốn quan tâm nhau, phải không anh?
Và em xin hứa sẽ mãi mãi yêu một mình anh
Cho dù ngày sau dẫu có nắng hay mưa trên đầu
Em chẳng ngại điều gì đâu chỉ cần chúng ta che chở nhau
Có anh bên em là em yên lòng
Kể từ hôm nay em sẽ chính thức được gọi anh: Anh yêu.
Htdeyarrn
Mong mọi người ủng hộ truỵên
truyền ạ cảm ơn