Tiêu Khôi chạy trở về phòng, liền vội vàng mở thần thức ra, bắt đầu nghe trộm động tĩnh bên phía Dịch Hi Thần. Gã đã đem thính giác của mình và thính thanh trùng nối liền cùng một chỗ, âm thanh bên kia gã có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.
Rất nhanh, tiếng đối thoại của Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân truyền vào trong lỗ tai gã.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chưởng môn tìm ngươi có chuyện gì?”
“Chính là vì chuyện thu ta làm đệ tử nhập môn đó.” Dịch Hi Thần nói, “Ông ấy nói với ta một ít phương pháp, có thể khiến lúc ta chịu đoạt ý kích thích ra tiềm lực lớn hơn.”
“Ồ?”
“Ha ha, trận trước đó ta đối chiến với Vương Thanh Kiều, tận lực ẩn giấu mấy phần thực lực, Tiêu Khôi còn tưởng rằng ta chỉ đến như thế thôi. Ngày mai lúc tỷ thí với hắn, ta cũng phải giả vờ một phen, trước hết để cho hắn đắc ý một hồi, cho rằng ta không phải là đối thủ của hắn, sau đó sẽ làm cho hắn thua trận tỷ thí dưới con mắt của mọi người, tức chết hắn!”
“Sao không một chiêu bắt đầu liền đánh bại hắn?”
“Vậy không thú vị biết bao nhiêu, làm cho hắn thua nhanh như vậy, hắn giận không được bao lâu. Khiến hắn cho rằng hắn sẽ thắng, thế mà lại thua trận tỷ thí, còn muốn hắn mất mặt trước mặt toàn bộ các đệ tử như vậy chẳng phải càng thú vị à?”
Tiêu Khôi nghe lời này, quả thực tức lệch mũi. Dịch Hi Thần này thật sự lợi hại đến mức đó sao? Không những tin chắc có thể thắng gã, hơn nữa còn có thể một chiêu đánh bại gã?!
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ngươi đã nghĩ ngày mai làm sao đối phó hắn chưa?”
Tiếu Khôi lập tức khẩn trương lên, tỉ mỉ nghe lời kế tiếp của Dịch Hi Thần.
“Nghĩ kỹ rồi, ngày mai ta muốn bố một cái càn khôn hỗn độn trận, chỉ cần vào trong trận của ta, Tiêu Khôi sẽ nhìn thấy huyễn ảnh, ở xung quanh hắn, bốn phương tám hướng đều là ta, hắn tất nhiên sẽ liều mạng chém giết huyễn ảnh. Nhưng dưới cái nhìn của người khác, Tiêu Khôi lại giống như phát điên chiến đấu với không khí, có phải là rất buồn cười không? Đến lúc đó ta lại dẫn hắn đến phía tây, để hắn cho rằng mắt trận ở phía tây, kỳ thực mắt của càn khôn hỗn độn trận xưa nay đều ở phía đông. Trúng thuật che mắt của ta, hắn sẽ tự mình đi xuống sân luyện kiếm, ngươi cảm thấy có thú vị không?”
Tiêu Khôi một bên tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, một bên yên lặng nhớ tới càn khôn hỗn độn trận. Lúc ở đại hội so kiếm, cũng không ít người trúng thuật pháp của đối thủ, tự mình xuống đài, cách thua này càng uất ức hơn bị người ta chém dưới kiếm nhiều. Bởi vì người bại bởi kiếm, biết là thực lực mình không đủ, chung quy là thua tâm phục khẩu phục không lời nào để nói; mà người bị thuật pháp đánh bại, luôn cảm thấy rõ ràng mình không thua đối phương, là do mình không thể lấy ra thực lực. Không biết rằng, đối thủ biết đặt bẫy bày trận, vốn cũng là một loại thực lực.
Trưởng Tôn Tử Quân lại nói: “Vậy lỡ như hắn vừa lên đài liền xuất ra toàn lực công kích, không cho ngươi có cơ hội bày trận thì sao?”
Tiêu Khôi rất tán thành gật đầu. Gã quả thực có ý nghĩ này, so trận pháp cùng cơ xảo thuật, tự nhiên gã không chơi lại Dịch Hi Thần, vậy thì không cho Dịch Hi Thần cơ hội như vậy!
Lại nghe Dịch Hi Thần nói: “Vậy càng tốt, ta hi vọng hắn sớm phong mang xuất tẫn, đợi đến lúc mỏi mệt, ta dùng trận pháp vây hắn lại mới càng chắc chắn.”
Tiêu Khôi sợ ngây người. Hóa ra Dịch Hi Thần còn có ý đồ này? Vậy gã nên làm gì đây?
Dịch Hi Thần nói: “Ngươi cứ chờ ngày mai xem Tiêu Khôi làm sao xấu mặt đi, ha!”
Bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ của Trưởng Tôn Tử Quân.
Tiêu Khôi phiền muộn nha! Nếu như không phải thính thanh trùng chỉ có thể nghe trộm âm thanh bên kia mà không thể thay gã truyền lời, thì gã thật sự rất muốn rống to một câu: Dịch Hi Thần, đến tột cùng ông đắc tội ngươi chỗ nào?!
Lại nghe bên kia Trưởng Tôn Tử Quân giúp gã hỏi ra lời tận đáy lòng.
“Tại sao ngươi chán ghét Tiêu Khôi như vậy?”
Tiêu Khôi lập tức nghiêng tai lắng nghe, nhưng mà bên kia lại đột nhiên trầm mặc.
Ngay lúc Tiêu Khôi gần như muốn hoài nghi có phải là thính thanh trùng bị đối phương nhìn thấy đồng thời bóp chết hay không, rốt cuộc gã nghe thấy Dịch Hi Thần lạnh như băng mở miệng: “Bởi vì hắn từng tổn thương ngươi.”
Tiêu Khôi sửng sốt. Dịch Hi Thần chán ghét gã, là vì gã từng tổn thương Trưởng Tôn Tử Quân à? Quả thật, gã hại Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà việc này chính Trưởng Tôn Tử Quân cũng không để ở trong lòng, Dịch Hi Thần đây quả thật là ăn no rửng mỡ đi quan tâm! —— Tiêu Khôi đối với người khác chỉ có lợi dụng, cho nên gã rất khó hiểu rõ loại nghĩa khí giữa bằng hữu này.
Năm đó lúc Tiêu Khôi mới vừa gia nhập Thiên Kiếm môn, cũng đã bắt đầu quan sát những đệ tử cùng được chọn vào Luyện Kiếm các với gã. Bởi vì huyết mạch của gã khác với tất cả mọi người, cho nên mặc dù gã chỉ là đơn linh căn, thì trong đơn linh căn cũng coi như là tài năng xuất chúng, chỉ là không nghĩ tới Thiên Kiếm môn gom lấy nhân tài trong thiên hạ, trong những thiếu niên cùng được chọn vào với gã còn có thiên linh căn, có tam dương thể, có băng linh căn. Tiêu Khôi trải qua một phen quan sát, biết mình ước chừng có thể xếp vào năm vị trí đầu trong hàng đệ tử, mà xuất chúng nhất, không chút nghi ngờ là Trưởng Tôn Tử Quân thiên linh căn.
Vì vậy Tiêu Khôi liền bắt đầu trăm phương ngàn kế mà tiếp cận Trưởng Tôn Tử Quân.
Sở dĩ gã tiếp cận Trưởng Tôn Tử Quân, có hai mục đích. Một trong số đó tự nhiên là dựa vào cường giả. Ở cùng cường giả có thể làm càng nhiều chuyện hơn đánh bại nhiều người hơn, hơn nữa các tu sĩ tu luyện đến mức độ nhất định, thường sẽ gặp phải bình cảnh khó có thể đột phá, lúc này nếu có thể cùng đạo lữ song tu, có rất nhiều giúp ích đối với tu vi, mà đạo lữ tu vi càng cao, chính mình cũng thu lợi càng nhiều; thứ hai, thì lại là vì có thể được càng nhiều phân lệ hơn. Cừu trưởng lão của Luyện Kiếm các có cái danh ái tài, phân lệ ông cho đệ tử của mình dĩ nhiên là thiên phú càng cao thì nhận được càng nhiều, nếu gã có thể cùng với Trưởng Tôn Tử Quân có thiên phú cao nhất, thì nhất định có thể thu được càng nhiều tiên tài cùng linh thạch.
Nhưng mà sau khi gã lãng phí một thời gian ngắn ở trên người Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân vẫn lạnh nhạt với gã, việc này bị Tiêu Khôi cho là khinh thường đối với mình. Vì vậy gã liền động tâm tư xa lánh Trưởng Tôn Tử Quân.
Nếu giữ lại Trưởng Tôn Tử Quân không có tác dụng đối với gã, như vậy tránh xa Trưởng Tôn Tử Quân, mới là có lợi với gã —— Luyện Kiếm các thiếu một người mạnh hơn gã, gã có thể nhiều thêm mấy phần phân lệ và ưu ái của trưởng lão!
Sau khi biết được môn quy, Tiêu Khôi quyết định lừa gạt Trưởng Tôn Tử Quân đến cấm địa sau núi. Khi đó Tiêu Khôi cũng chỉ là một tiểu đệ tử mới vừa vào Thiên Kiếm môn, cũng không rõ trong cấm địa sau núi có thật nhiều yêu thú hung mãnh, cho nên gã cũng không phải là có ý định muốn hại chết Trưởng Tôn Tử Quân. Gã nghe nói trong cấm địa sau núi ẩn giấu một vị đại năng đương thời cho nên mới cấm bất luận người nào lén xông vào, liền muốn lừa Trưởng Tôn Tử Quân tiến vào trong cấm địa, đắc tội vị đại năng kia, tất nhiên Trưởng Tôn Tử Quân sẽ chịu không nổi.
Tiêu Khôi cấu kết với vài đệ tử lớn tuổi, lừa gạt Trưởng Tôn Tử Quân nói phía sau núi cất giấu tiên quả có thể khiến người ta tăng trăm năm tu vi, cũng giựt giây Trưởng Tôn Tử Quân đi trộm. Ai ngờ Trưởng Tôn Tử Quân không hứng thú lắm đối với cái này, không hề bị lay động.
Cuối cùng Tiêu Khôi không thể không sử dụng phương pháp thấp hèn nhất —— gã trộm đi ngọc bội bên người của Trưởng Tôn Tử Quân, cũng để lại tờ giấy cho Trưởng Tôn Tử Quân, nói là nếu như muốn lấy lại ngọc bội, thì giờ tý ban đêm gặp ở lối vào cấm địa. Kế tiếp, Tiêu Khôi liền tìm mấy vị đại đệ tử đến chỗ trưởng lão cáo trạng, nói Trưởng Tôn Tử Quân vẫn luôn lém nói muốn xông vào cấm địa sau núi, còn hẹn bọn họ tối nay cùng đi, bọn họ không muốn vi phạm môn quy, lại không khuyên can Trưởng Tôn Tử Quân được, mới đến cầu các trưởng lão định đoạt.
Sau đêm đó, Tiêu Khôi liền nghe nói Trưởng Tôn Tử Quân tự tiện xông vào cấm địa sau núi bị mãnh thú làm trọng thương, suýt nữa không đảm bảo được tính mạng.
Giọng nói phẫn nộ của Dịch Hi Thần thông qua thính thanh trùng truyền vào trong tai Tiêu Khôi: “Ngày ấy Tiêu Khôi tới tìm ngươi khiêu khích, nói ngươi ngu không thể nói, vì một miếng ngọc bội lén xông vào cấm địa. Đáng giận! Buồn cười! Ngọc bội kia tính là gì chứ, lẽ nào sau này hắn từng thấy ngươi mang nó à?”
Tiêu Khôi một trận mờ mịt. Kỳ thực buổi tối hôm đó ở sau núi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, gã cũng không rõ ràng lắm. Gã trộm đi ngọc bội của Trưởng Tôn Tử Quân, chẳng qua là lừa Trưởng Tôn Tử Quân đến lối vào sau núi, nhưng không có lừa hắn đi vào, dù sao thì Trưởng Tôn Tử Quân không phải kẻ ngu, muốn lừa hắn đi vào cũng không dễ như vậy. Tiêu Khôi đánh chủ ý, là để các trưởng lão bắt được Trưởng Tôn Tử Quân ở lối vào sau núi, cho rằng hắn có ý trái với môn quy, sẽ xử phạt hắn. Trên thực tế, cấm địa là Trưởng Tôn Tử Quân tự mình xông vào, vì cái gì, Tiêu Khôi không rõ ràng, cũng chỉ có thể suy đoán miếng ngọc bội mà gã trộm đi vô cùng quan trọng với Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân tìm ngọc bội sắp điên lên mới xông loạn.
Nhưng mà miếng ngọc bội kia đối với Trưởng Tôn Tử Quân mà nói, căn bản không phải thứ gì hiếm lạ, chỉ là hắn mang theo từ nhỏ, mang quen cho nên lười lấy xuống thôi. Sau khi ném đi, cũng chưa từng nghĩ muốn tìm về.
Dịch Hi Thần nói: “Đêm đó ngươi đến sau núi, chẳng qua là muốn nói rõ ràng với hắn, để hắn đừng dây dưa ngươi nữa thôi. Nhưng mà ngươi không chờ được hắn đến, lại nghe thấy tiếng gào của yêu thú trong cấm địa, cho rằng hắn xảy ra điều gì bất ngờ mới xông vào!”
Bộp một tiếng, Tiêu Khôi không cẩn thận làm rớt cốc trà xuống đất.
Gã bất khả tư nghị đứng lên, giống như gặp quỷ mà lui về sau hai bước: “Cái, cái gì…” Cho nên buổi tối ngày hôm ấy Trưởng Tôn Tử Quân tiến vào cấm địa, thật ra là vì cứu gã à?!
Trưởng Tôn Tử Quân tính tình lạnh nhạt thích độc lai độc vãng, nhưng cũng không phải là tâm địa sắt đá. Sư huynh đệ đồng môn gặp nạn, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu. Cho nên khi đó Trưởng Tôn Tử Quân vạch đất làm ranh với gã, nói cho gã biết nếu như người xông vào cấm địa là ngươi thì ngươi đã sớm chết cũng không phải là xem thường, mà là suy nghĩ chân thật nhất của hắn thôi!
Trong phút chốc, Tiêu Khôi nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan tới Trưởng Tôn Tử Quân trong những năm gần đây.
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần luôn là một tấc cũng không rời, hắn mang theo Dịch Hi Thần đến rất nhiều nơi mà dùng tu vi của Dịch Hi Thần căn bản không đến được; xưa nay hắn không thích tranh giành với người khác, lại thường xuyên ra mặt trong rất nhiều cuộc thí luyện ở ngoài núi, chỉ để thu được thêm chút linh thạch tiên tài, mà thứ hắn lấy được luôn chia cho Dịch Hi Thần một nửa; hắn và Dịch Hi Thần thường xuyên cùng luyện kiếm trong rừng đào, Dịch Hi Thần căn bản không phải là đối thủ của hắn, hắn lại không ngại phiền phức, một bên cùng luyện với Dịch Hi Thần, một bên kiên nhẫn chỉ điểm Dịch Hi Thần làm sao nâng cao…
Nếu như, năm đó không phải mình trộm ngọc bội của Trưởng Tôn Tử Quân, như vậy người đứng ở bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân, hưởng thụ tất cả những thứ này, căn bản không tới phiên Dịch Hi Thần! Mà là chính gã! Năm đó Trưởng Tôn Tử Quân cũng không phải là không để ý đến gã, chỉ là tính tình lạnh nhạt không biết biểu đạt thôi!
Tiêu Khôi siết chặt nắm đấm, trong lúc nhất thời những cảm xúc mừng thầm, hối hận, ảo não, không cam lòng, căm ghét vân vân xông lên đầu…
Nhưng trên thực tế, Tiêu Khôi cũng thật sự là tự mình đa tình. Tiêu Khôi là người như thế nào, ngày đầu tiên tiến vào Thiên Kiếm môn Trưởng Tôn Tử Quân đã biết được. Hắn không qua lại với Tiêu Khôi, trừ bản tính của hắn như vậy ra, cũng bởi vì hắn quả thực không thích Tiêu Khôi. Mà ngày ấy ở ngoài cấm địa, bất kể là Tiêu Khôi, hay là bất cứ một đệ tử nào của Thiên Kiếm môn, hắn cũng sẽ lựa chọn xông vào, chỉ là hắn không muốn thấy chết mà không cứu thôi.
Trong một căn phòng đệ tử khác, Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ nhìn Dịch Hi Thần, lấy ngón tay dính nước trà, viết ở trên bàn: Vì sao phải nói mấy cái này?
Dịch Hi Thần cười lạnh, cũng viết: Ngươi nói vài lời kích thích hắn một chút.
Rất nhiều lời trước đó là cố ý nói để mê hoặc Tiêu Khôi, thế nhưng y căm hận Tiêu Khôi, lời này một chút cũng không giả dối. Hành động năm đó của Tiêu Khôi, ngoại trừ khiến Trưởng Tôn Tử Quân bị trọng thương, lại càng khiến cho Trưởng Tôn Tử Quân lúc đó vẫn là thiếu niên thấy được người đời hiểm ác. Sợ là cũng chỉ có Dịch Hi Thần biết được lúc Trưởng Tôn Tử Quân mới tới Dược các là tránh xa người ngàn dặm cỡ nào, là y bỏ ra thời gian rất dài, mới khiến Trưởng Tôn Tử Quân từng chút từng chút mở ra nội tâm với y.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày nâng cằm trầm tư. Kích thích Tiêu Khôi ư? Hắn đương nhiên rõ ràng mục đích của Dịch Hi Thần. Nhưng mà lời nói kiểu gì mới có thể tạo thành kích thích đối với Tiêu Khôi đây?
Dịch Hi Thần biết rõ bản tính ghen tị của Tiêu Khôi, những câu nói của bọn họ vừa nãy bị Tiêu Khôi nghe được, nhất định Tiêu Khôi sẽ hối hận năm đó gã không thể nắm chắc Trưởng Tôn Tử Quân, bằng không hôm nay gã tất sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt. Con người Tiêu Khôi chính là như vậy, trong mắt gã không có tình nghĩa gì, chỉ có lợi và hại, bỏ mất lợi ích, gã liền hối hận ảo não. Vào giờ phút này, lại để Trưởng Tôn Tử Quân bỏ đá xuống giếng một phen, nhất định có thể khiến Tiêu Khôi hối hận tối nay không cách nào ngủ được!
“Ta ngược lại muốn cảm tạ Tiêu Khôi, nếu không phải Tiêu Khôi hãm hại ngươi, khiến ngươi đến Dược các, sao ta lại có thể kết bạn với người bạn tốt chí giao là ngươi chứ? Làm sao có thể từ chỗ ngươi nhận được rất nhiều thứ mà vốn dĩ có lẽ cả đời ta cũng không cách nào lấy được chứ?” Dịch Hi Thần lên tiếng nói: “Vốn dĩ những thứ này có lẽ đều là của Tiêu Khôi, nhưng đáng tiếc đến bây giờ, địa vị của hắn và ta ở trong lòng ngươi đã sớm không giống nhau rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc nhìn Dịch Hi Thần. Nửa câu đầu của Dịch Hi Thần làm hắn có chút xúc động. Mặc dù hắn cùng Dịch Hi Thần là sinh tử chi giao, nhưng nếu không phải vì nói cho Tiêu Khôi nghe, Dịch Hi Thần cũng sẽ không tự dưng đi nói mấy lời phiến tình này.
Một lát sau, rốt cuộc Trưởng Tôn Tử Quân không nhịn được mở miệng ——
“… Hừ… Ai nói ngươi quan trọng hơn Tiêu Khôi… Hừ…”
Dịch Hi Thần: “………”
Sau một khắc, mặt Dịch Hi Thần tối sầm lại bóp chết thính thanh trùng.
Mà trong một căn phòng đệ tử khác, phịch một tiếng nổ vang, Tiêu Khôi ngã lật trong một đống bàn.
Sắc mặt hắn ửng hồng, hai mắt tan rã, thần trí mơ hồ. Mới vừa rồi vừa rồi, gã gã gã gã gã nghe được cái gì?!
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Trưởng Tôn Tử Quân, mẹ ngươi gọi ngươi uống thuốc kìa!