Trước đó bọn họ đã biết người có thể mượn thiên hỏa tất nhiên không phải người phàm, nhất định là đại năng đương đại, một Hư Vô tông chủ, hai vương của một giới, vậy cũng không ngạc nhiên. Nguyên Thần Độ Nhân tự nhiên không thể ngàn dặm xa xôi chuyên chạy ra ngoại giới giết người, Yêu vương và Quỷ vương…
Mà làm cho bọn họ khiếp sợ nhất, không phải là thân phận của ba người biết mượn thiên hỏa, mà là Tiêu Ly! Nếu như Tiêu Ly chính là Quỷ vương Tiêu Ly Quân, vậy y đã cách bọn họ rất gần rất gần! Bọn họ chỉ đoán được Tiêu Ly là quỷ tu, nhưng không nghĩ rằng lại là vương của quỷ giới!
Trưởng Tôn Tử Quân lập tức nói: “Quỷ vương có phải cũng tới Hư Vô giới hay không?”
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Xác thực. Hắn tới đây trước các ngươi một bước, đã đi rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần hít vào một ngụm khí lạnh. Tiêu Ly, thật sự chính là Quỷ vương!!
Dịch Hi Thần vội la lên: “Hắn tới nơi này làm gì?!”
Y nóng lòng, giọng điệu liền không khỏi có chút hùng hổ doạ người, cũng mất kính ý. Tiểu đạo đồng không vui lườm y một cái, cũng may Nguyên Thần Độ Nhân vạn phần rộng lượng, hoàn toàn không ngại, ôn hòa nói: “Ta cũng không biết. Vừa rồi hắn đến, nói là vốn định hỏi thăm ta một chuyện, nhưng lại nói không cần nghe nữa, chỉ đến thăm bạn cũ. Hắn muốn mời ta uống một chén trà, nhưng đáng tiếc ta tái tạo Kim thân, không thể nhận chuyện này, hắn liền đi. Nếu sớm biết chuyện của các ngươi một chút, ta liền giữ hắn lại, để cho các ngươi chính miệng hỏi hắn.”
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân hai mặt nhìn nhau.
Dịch Hi Thần nói: “Hắn đi… đi đâu? Trở lại biển Hư Vô sao?” Y tính toán hiện tại nhanh chóng ra ngoài đuổi theo có còn kịp hay không.
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Sư phụ từng bố trí một pháp trận truyền tống ở chỗ này, mỗi khi biển Hư Vô yếu đi, vì linh lực trong Hư Vô giới cường thịnh, có thể đột phá hạn chế của biển Hư Vô, người trong Hư Vô giới có thể mượn trận pháp rời đi. Đáng tiếc trận này chỉ có thể truyền tống một chiều, ngoại giới không có linh khí như vậy, mới nhọc mấy vị tiểu hữu không thể không thông qua biển Hư Vô tiến vào.”
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cảm thấy ảo não. Tiêu Ly Quân đã ra khỏi biển Hư Vô, trời đất to lớn, muốn tìm được y nữa sợ rằng lại phí một phen trắc trở.
Dịch Hi Thần nói: “Tông chủ… Đệ tử mạo muội hỏi một câu, người sát hại phụ mẫu và sư phụ của đệ tử… Yêu vương cùng Quỷ Vương, tông chủ cho rằng sẽ là ai?”
Nghiêm ngặt mà tính, nếu Yêu vương cùng Quỷ Vương đều từng thụ đạo của Hỏa Vân lão tổ, vậy bọn họ cũng có thể xem như là đệ tử của Hỏa Vân lão tổ, có thể nói là sư huynh đệ của Nguyên Thần Độ Nhân. Nghe lời vừa rồi của Nguyên Thần Độ Nhân, Tiêu Ly Quân còn mời hắn uống trà, có thể thấy được hai người ít nhất là có giao tình. Còn Nguyên Thần Độ Nhân có ý định thiên vị hay không, Dịch Hi Thần lại không lo lắng. Đại năng như hắn lòng dạ vô cùng rộng rãi, nếu như hắn có lòng thiên vị, thì có thể ngay cả Tiêu Ly Quân và Long Thụy Quân cũng không nói cho bọn họ biết.
Giọng nói kia một lát sau mới trả lời bọn họ: “Đa tạ hai vị tiểu hữu tin ta. Tiêu Ly Quân và Long Thụy Quân, năm đó đều thụ đạo với sư phụ ta, bọn họ cũng không phải là người đại gian đại ác, không thì sư phụ ta cũng sẽ không qua lại với bọn họ. Nhưng mà lòng người khó dò, thế sự khó liệu, không phải kẻ ác, không hẳn không làm chuyện ác, lòng trần của họ đều nặng, dục niệm che mắt, thậm chí ngay cả ta ở trong đó, ba người chúng ta cũng chưa chắc không có hiềm nghi. Ta biết ngươi hi vọng có được đáp án, nhưng mà nguyên nhân hậu quả chuyện của ngươi ta không rõ ràng, cho nên không thể tùy tiện chỉ trích cái gì.”
Dịch Hi Thần trầm mặc. Vốn dĩ y đến Hư Vô giới, cũng không hi vọng Hư Vô tông chủ lập tức có thể nói cho y biết kẻ thù của y đến tột cùng là ai, chỉ cầu có thể biết được đến tột cùng y cần phải đi nơi nào tìm kẻ thù của y. Hiện tại Hư Vô tông chủ cho y ba cái tên, theo lý thuyết y đã cách chân tướng rất gần rồi, có thể vừa rồi hung thủ chỉ cách y có một bước, y lại miễn cưỡng bỏ lỡ, trong lòng khó tránh khỏi hối hận. Vả lại người ra tay với y trong rừng hắc vụ, mười phần thì có tám chín phần chính là Tiêu Ly Quân, càng làm cho y cảm thấy, Tiêu Ly Quân này vạn phần khả nghi.
Trong Đạo cung yên lặng một hồi.
Vấn đề ban đầu muốn hỏi, bọn họ đã hỏi, Dịch Hi Thần liều mạng nhớ lại, xem có còn chi tiết nhỏ sơ hở gì hay không, hoặc là có thể từ chỗ Nguyên Thần Độ Nhân biết được càng nhiều. Dù sao thì đến Hư Vô giới một lần không dễ dàng, một khi ra khỏi nơi này, lần sau muốn đi vào lại, liền phải chờ tới mười năm sau.
Lại nghe Nguyên Thần Độ Nhân đột nhiên mở miệng: “Có phải ngươi cũng từng bị thiên hỏa đốt qua hay không?”
Dịch Hi Thần cau mày, sờ sờ hồng ấn trên ngón tay mình, nhớ lại quá khứ, khàn giọng nói: “Lúc phụ mẫu ta bị hại, ta cũng ở bên cạnh. Ta muốn cứu bọn họ…”
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Thiên hỏa hung hiểm, hồn phách của ngươi bị tổn thương.”
“Cái gì?!” Trưởng Tôn Tử Quân kinh hãi, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về thân thể trên bồ đoàn.
“Không cần phải lo lắng.” Nguyên Thần Độ Nhân nói, “Trong cơ thể ngươi có một pháp bảo, hồn phách của ngươi bám vào trong đó, nó bảo vệ hồn phách của ngươi trong thiên hỏa, nhưng cũng phong ấn phần lớn tu vi của ngươi. Những năm gần đây hồn phách của ngươi được dưỡng ở trong đó, đã chữa trị được gần xong.”
Dịch Hi Thần sửng sốt. Chính y cũng không biết trong thân thể của mình đến tột cùng ẩn giấu pháp bảo gì, bảo vệ hồn phách của y sao? Vậy pháp bảo đó từ đâu mà đến? Lại là vật gì?
Dịch Hi Thần hỏi: “Pháp bảo gì?”
Nguyên Thần Độ Nhân ngạc nhiên nói: “Chính ngươi không biết ư? Vậy nó làm như thế nào tiến vào trong cơ thể ngươi?”
“Đệ tử không biết…”
“Ta cũng không biết. Nó bị hồn phách của ngươi bao lấy, ta không thấy được. Nếu như cưỡng ép tiếp xúc, ta sợ sẽ tổn thương hồn phách của ngươi.”
Tâm trạng Dịch Hi Thần mờ mịt. Cho nên lúc ở rừng hắc vụ, thứ mà Tiêu Ly Quân muốn lấy đi từ trong thân thể y chính là pháp bảo này sao?
Dịch Hi Thần nói: “Vật kia… Có thể lấy ra không?”
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Trước mắt hồn phách của ngươi còn được dưỡng ở bên trong. Hồn phách của ngươi dung hợp với nó, khó có thể chia lìa, nếu như cưỡng ép lấy ra, sẽ tổn thương hồn phách ngươi. Vật kia, sợ là còn quý giá hơn cả thiên tài địa bảo, nhưng cho dù lấy ra, tàn hồn của ngươi ở bên trong rút không sạch sẽ, nghĩ chắc người khác cũng không dùng được.”
“A… Người khác không dùng được.” Dịch Hi Thần như có điều suy nghĩ nhíu mày. Xem ra Tiêu Ly Quân cũng không biết đến chuyện này, cho nên y mới muốn cướp pháp bảo đó. Nhưng sau đó y liền không cướp nữa, có phải là nhận ra được không?
Dịch Hi Thần nói: “Vậy người khác làm thế nào mới có thể dùng được?”
Nguyên Thần Độ Nhân ngạc nhiên nói: “Tiểu hữu, pháp bảo kia nếu đã khảm vào trong cơ thể ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn lấy nó ra cho người khác dùng sao? Nhưng ngươi phải biết, cho dù ngươi có thể rút hồn phách của ngươi từ bên trong ra, cũng bất quá chỉ là dễ dàng cho người khác thôi. Nó đã là một phần thân thể ngươi, chỉ cần lấy nó ra, ngươi sẽ khó giữ được tính mạng.”
Dịch Hi Thần nói: “Thật không… Vậy xem ra ta không thể rời bỏ nó. Nhưng ta vẫn muốn biết, người khác làm thế nào mới dùng được? Kỳ thực ta chỉ muốn biết là, người mơ ước nó, sẽ dùng cách gì để hại ta. Ta sẽ sớm tăng thêm đề phòng.”
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Như vậy sao. Khi đó ngươi bị thiên hỏa thiêu đốt, pháp bảo kia vì bảo vệ ngươi, cho nên tự động phong ấn hồn phách của ngươi trong đó. Nếu muốn rút hồn phách của ngươi ra, thì phải mở phong ấn ra, ngươi có biết phép luyện thể không?”
“Đệ tử từng nghe qua.”
“Vậy thì tốt rồi. Thuật luyện thể cần có thiên tài địa bảo thuộc tính ngũ hành, cùng nhau rèn luyện, đem chu thiên trong cơ thể ngươi toàn bộ mở ra. Thuật này có thể mở phong ấn bên trong cơ thể ngươi ra, khiến hồn phách của ngươi chia lìa khỏi pháp bảo kia.”
“Sau khi chia lìa, liệu đệ tử sẽ có tổn thương gì?”
“Vậy thì cũng không có, nếu hồn phách của ngươi đã được nó dưỡng tốt, tách ra cũng không có gì. Hơn nữa lúc đầu gặp ngươi ta cho rằng ngươi là ngụy linh căn, nhưng vừa rồi thăm dò, lại phát hiện tư chất ngươi vốn không nên như vậy, nghĩ đến cũng là có nguyên nhân của nó. Nếu có thể mở phong ấn, ngươi tu luyện, tất sẽ càng thông thuận. Sự tồn tại của nó đối với ngươi mà nói, giống như nội đan vậy, ngược lại giúp ngươi bớt đi công sức kết đan, một ngày nào đó tu vi ngươi nâng lên, tất nhiên không cần gặp bình cảnh đã có thể thuận lợi mà biến nó thành kim đan của ngươi.”
Nguyên Thần Độ Nhân dừng một chút, lại nói: “Nhưng, giả như có người mơ ước pháp bảo này, ta khuyên ngươi vẫn là đừng mở phong ấn ra. Hồn phách của ngươi ở lại bên trong, người khác không dùng được, thì sẽ không manh động.”
Dịch Hi Thần cắn răng. Quả nhiên, y trước sau luôn tu luyện không được, cũng là bởi vì đạo phong ấn trong cơ thể. Cái pháp bảo không giải thích được này, đối với y vừa có lợi, cũng có chỗ hại. Nếu không phải cái pháp bảo này, năm đó y đã bị thiên hỏa thiêu đến hồn phi phách tán cùng với phụ mẫu; tuy nhiên bởi vì pháp bảo này, y trở nên giống như phế vật, chỉ có thể sống dưới cánh chim bảo hộ của người khác.
Một lát sau, y liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân. Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân như có điều suy nghĩ, nhận ra được ánh mắt của y, cũng mờ mịt nhìn y.
Dịch Hi Thần giãy dụa chốc lát, hỏi: “Tông chủ, phong ấn này, còn có, phương pháp mở ra, khác không?”
Trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân chợt lóe một tia kinh ngạc. Hắn rõ ràng tại sao Dịch Hi Thần muốn hỏi như vậy, bởi vì hắn đã từng nói, trong ma chướng của hắn, hắn dùng thiên nguyên lực trong cơ thể hắn, đại chiến ba trăm hiệp với Dịch Hi Thần, phong ấn liền mở ra.
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Thuật luyện thể này tương đương với tái tạo nội bộ, cho nên có thể mở ra rất nhiều loại phong ấn, đối với ngươi cũng có hiệu quả. Nhưng ngươi muốn nói biện pháp khác… Dù sao thì ta không biết pháp bảo trong cơ thể ngươi đến tột cùng là cái gì, nếu như biết được, chung quy hẳn là cũng có biện pháp khác, đúng bệnh hốt thuốc cũng được. Tiểu hữu, ngươi rất muốn mở phong ấn này ra sao?”
Dịch Hi Thần không nói. Hiện giờ trong đầu y có rất nhiều ý nghĩ lộn xộn, nhất thời cũng nói không rõ ràng. Nhưng y không muốn cứ tiếp tục yếu ớt như vậy, y hi vọng y cũng có năng lực bảo vệ người trân ái.
Nhưng vào lúc này, bọn họ nhận ra bên ngoài có người tới gần.
Tiểu đạo đồng liền vội vàng đi ra ngoài đón.
Một lát sau, Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Dẫn bọn họ vào đi.”
Người mà đạo đồng dẫn vào, thế mà lại là sư đồ Hồng Dịch chân nhân và Cao Thiên Trữ. Chỉ có điều Cao Thiên Trữ không phải tự mình đi tới, mà là bị Hồng Dịch chân nhân ôm vào. Gã đã ngất rồi.
Hồng Dịch chân nhân nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đã vào trong Đạo cung trước một bước, hơi hơi kinh ngạc, hành lễ với Nguyên Thần Độ Nhân: “Tông chủ.”
Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Hồng Dịch chân nhân tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”
Hồng Dịch chân nhân nói: “Tông chủ, có thể khẩn cầu ngươi thu tiểu đồ làm đồ đệ hay không, để nó ở đây tu luyện?”
Sau một chốc, Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Linh căn của hắn, trở nên không tốt lắm.”
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau. Linh căn của Cao Thiên Trữ quả nhiên là thay đổi theo phương hướng xấu đi, cố tình còn là ở dung hợp kỳ, đây thật sự là bất hạnh.
Hồng Dịch chân nhân cười khổ nói: “Cầu tông chủ giúp đỡ tiểu đồ, có lẽ… nó ở lại chỗ này, còn có hy vọng kết đan.”
Nguyên Thần Độ Nhân không lên tiếng. Xem ra thỉnh cầu này làm hắn có chút khó khăn. Kim đan khó kết bao nhiêu, coi như Cao Thiên Trữ là đơn linh căn như vốn dĩ, cũng chưa chắc đã kết ra đan được, huống hồ linh căn gã biến dị, nếu như thành hỗn tạp linh căn ngụy linh căn, vậy thật đúng là quá làm khó dễ người ta.
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đối mắt. Chuyện thiên hỏa đã hỏi, chuyện phong ấn cũng biết được rõ ràng hơn, mục đích bọn họ đến Hư Vô giới đã đạt được. Trong Hư Vô giới này tuy rằng có trận pháp truyền tống ra phía ngoài, nhưng mà có tác dụng trong thời gian hạn định, trước mắt biển Hư Vô sức mạnh yếu kém, trận pháp mới có thể truyền tống ra ngoài. Đợi qua đoạn thời gian này, sấm chớp gió bão trên biển Hư Vô cường thịnh đến mức tận cùng, trận pháp cũng không thể đưa bọn họ ra.
Vì vậy hai người đứng lên nói: “Tông chủ, đệ tử cáo lui trước.”
Nguyên Thần Độ Nhân dùng linh lực bày ra một lớp bình phong, khiến lời hắn nói chỉ có Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân nghe được, để tránh việc bọn họ không muốn nói ra bị người bên ngoài nghe thấy. Hắn nói: “Hai vị tiểu hữu là vội vã muốn báo thù sao? Thứ cho ta nói thực, bất kể là Tiêu Ly Quân hay là Long Thụy Quân, dùng tu vi bây giờ của các ngươi, đều không làm gì được bọn họ. Chẳng bằng ở lại chỗ này của ta, tu luyện mấy chục năm, tu vi nâng lên rồi lại đi cũng không muộn. Dù sao, các ngươi gặp nạn này, cũng có quan hệ tới sư phụ của ta.”
Trưởng Tôn Tử Quân khẽ lắc đầu, Dịch Hi Thần cũng nói: “Rất cảm ơn Tông chủ hảo ý.” Như vậy, chính là ý từ chối.
Chỉ cần phong ấn của Dịch Hi Thần chưa mở ra, dù họ ở lại chỗ này, mấy chục năm, mấy trăm năm, có thể có bao nhiêu lợi ích? Khi đó ngoại giới đã cảnh còn người mất, có lẽ manh mối thật vất vả mới lấy được đã không còn.
Nguyên Thần Độ Nhân thấy khuyên bọn họ không được, thở dài, nói: “Được rồi, tâm ý các ngươi đã định, mọi việc chung quy có duyên phận, không thể cưỡng cầu. Tiểu đồng, dẫn bọn họ ra ngoài đi.”
Bình phong linh lực mở ra, bọn họ hành lễ với Nguyên Thần Độ Nhân lần nữa, cũng làm lễ cáo biệt Hồng Dịch chân nhân, liền theo tiểu đạo đồng đã dẫn bọn họ vào đi ra khỏi Đạo cung.
Đạo đồng nói: “Hai vị ở đây đợi chút, ta dẫn các ngươi đến trận pháp truyền tống.”
Hắn đi một hồi, liền trở lại, cầm trong tay một cái túi càn khôn, giao vào trong tay Dịch Hi Thần: “Đây là lễ mọn tông chủ tặng cho hai vị.”
Dịch Hi Thần vội vàng nói tạ ơn.
Đạo đồng dẫn bọn họ vào trong rừng, quả nhiên có một trận pháp truyền tống.
“Các ngươi đi đi.”
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân chào hắn một cái: “Sư huynh, có duyên gặp lại.” Liền không quay đầu lại bước vào trong trận pháp truyền tống, rời khỏi Hư Vô giới.
Hết chương