Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nghe thấy hai chữ ma tu, đều cả kinh, vội vã quay đầu bay về phía ngọn nguồn âm thanh.
Khi đến gần, thật sự phát hiện một luồng ma khí. Chỉ thấy một tên cả người bốc lên hắc khí đang ở trên đường chém lung tung kêu loạn, người xung quanh sợ đến mức dồn dập thối lui, cũng có mấy người tu vi cao có thể xung phong nhận việc xông lên giao chiến với ma tu kia, nhưng mà ma tu kia hiển nhiên đã đánh mất tâm trí, hoàn toàn không để ý liệu bản thân có bị thương hay không, chỉ lo chém người đánh người, vì vậy hai ba người xung quanh dĩ nhiên không thể chiếm được tiện nghi gì từ trên người hắn, còn bị hắn đánh cho liên tiếp lui về phía sau.
Tình huống của người này, cực kỳ giống tình huống của Hoàng Việt ngày ấy!
Mắt thấy kiếm của ma tu đánh mất tâm trí kia sắp sửa chém trúng một đan tu, Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên ra tay, chỉ thấy Thương Vân bảo kiếm dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai bay ra, đâm vào ngực người kia, mang theo hắn bay ra ngoài, ghim hắn vào bức tường bên rìa đường!
Ma tu kia thống khổ rống to giãy dụa, nhưng mà hắn giãy giụa không bao lâu, liền dần dần bất động.
Oành!
Thân thể ma tu nổ tung! Tiêu tán không có một tia ma khí nào, thân thể của hắn vỡ thành bột phấn màu đen, tiêu tán.
Bạo thể mà chết, quả nhiên giống như đúc cái chết của Hoàng Việt lúc trước.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Lại là Việt Tiểu Nhu làm ư? Người này cũng vốn là ma tu giống như Hoàng Việt Mạc Lăng Ba sao?
Dịch Hi Thần chạy lên, nhặt túi càn khôn của ma tu kia rơi trên mặt đất. Người đã chết, phong ấn hắn hạ trên túi càn khôn tự nhiên cũng biến mất theo, Dịch Hi Thần thoải mái mở túi càn khôn ra, đem đồ vật bên trong đổ ra.
Không ít ma tu có thể ẩn giấu ma khí của mình hành tẩu ở đại lục tu chân, nhưng mà muốn phân rõ một người có phải ma tu hay không, chung quy vẫn có vài biện pháp khác, ví dụ như xem đồ đạc hắn mang theo bên người. Ma tu tu tà thuật, nhất định sẽ dùng tới một ít tà vật, vả lại ma tu dựa vào cướp đoạt tăng tiến tu vi, đều thích giết người cướp của, phàm là hại người, nhất định cũng lấy đi hết đồ đạc của người kia. Bởi vậy chỉ cần kiểm tra túi hành lý, thân phận của người nọ liền rõ ràng tám chín phần.
Dịch Hi Thần hơi hơi lật lên, trong lòng liền có tính toán, gật đầu với Trưởng Tôn Tử Quân: cái tên này, cũng giống như Hoàng Việt, trước đó đã vốn dĩ là ma tu!
Nhưng vào lúc này, Trưởng Tôn Tử Quân nghe được âm thanh của Việt Tiểu Nhu.
“Tiểu Nga, ngươi đã tỉnh.”
Dịch Hi Thần xác nhận thân phận, bay trở về bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân, nói: “Không nghĩ tới Đông Xuân trấn này lại có nhiều ma tu như vậy.” Lại nói, “Đi, đến băng tuyết cốc địa đi.”
Hai người tới băng tuyết cốc địa, liền phân công nhau hành động. Trước tiên Dịch Hi Thần trốn đi xa xa, Trưởng Tôn Tử Quân thì lại đứng ở trong tuyết mênh mông, nhìn khắp bốn phía.
Một lát sau, kiếm khí quanh thân Trưởng Tôn Tử Quân toả sáng, tuyết đọng dày đặc nổ tung bay lên, bốn phía nhất thời biến thành một mảnh trắng xóa!
Hoa tuyết nổ tung phiêu lãng theo gió trên không trung, lại chậm rãi hạ xuống, tựa như một trận tuyết lông ngỗng lớn rơi xuống!
Toàn bộ yêu thú trong băng tuyết cốc địa nhất thời đều bị chấn động, không bao lâu, hai con ưng yêu xuất hiện trên trời, bổ nhào về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
“Rống!!!”
Một con gấu tuyết cực lớn gầm thét xuất hiện từ phía sau băng thụ, xông về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
Hành vi của Trưởng Tôn Tử Quân không thể nghi ngờ đã chọc giận toàn bộ yêu tộc trong băng tuyết cốc địa, hôm qua thỏ yêu Đoàn Đoàn và ưng yêu Tiểu Anh chỉ quấy rầy hắn, hôm nay, tất cả nhóm yêu thú ẩn nấp trong tuyết đều xuất động, đằng đằng sát khí nhào tới hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân lãnh tĩnh mắt nhìn tám hướng, tai nghe sáu phương. Một con gấu tuyết, hai con ưng yêu, một con lang yêu, một con khuyển yêu, còn có nấp trong lòng tuyết rung động. Hắn không chút hoang mang, ngự kiếm bay tới giữa không trung.
Yêu trảo bén nhọn của hai con ưng yêu cào lại đây, hắn mở ra hộ thể kiếm khí, đỡ được công kích của ưng yêu. Nhưng mà hắn chỉ chống đỡ, cũng không chủ động công kích, kiềm chế lại hai con ưng yêu có tầm nhìn rộng lớn nhất. Gấu tuyết khổng lồ đứng lên đập về phía hắn, hắn dễ dàng liền tránh được công kích.
Hắn nhìn thấy Dịch Hi Thần lặng yên không một tiếng động đến gần một gốc cây băng thụ, một lát sau biến mất dưới tàng cây.
Trong đám yêu thú này hung hăng nhất chính là con gấu tuyết kia, lợi trảo của nó vỗ một cái, bắn lên vô số mảnh băng, cuốn về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng mà băng mới vừa bay tới trước người Trưởng Tôn Tử Quân, liền bị kiếm khí của hắn hòa tan, trở thành giọt nước rơi xuống, trở thành một mảnh nước đá trong tuyết, một lát sau lại lần nữa kết thành hoa tuyết.
Trưởng Tôn Tử Quân đồng thời ngăn cản mấy con yêu thú tiến công, vẫn thành thạo điêu luyện, vừa dùng thần thức truy tìm vị trí hiện tại của thính thanh trùng trên người Việt Tiểu Nhu. Trải qua một đêm, Việt Tiểu Nhu hiển nhiên còn chưa phát hiện trên người mình bị người ta thả thính thanh trùng, giờ khắc này nàng đang ở trong băng tuyết cốc địa, nhưng nàng cũng không hiện thân.
Hai con ưng yêu từ hai mặt vỗ cánh, hai luồng gió cuốn theo mảnh băng đánh úp về phía Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân rơi xuống trên mặt tuyết, gió cuốn liền đụng phải gấu tuyết đang đập về phía hắn. Gấu tuyết hét một tiếng giận dữ, hai luồng gió cuốn liền hóa thành bọt nước.
Hắn kiềm chế nhóm yêu thú, hỗn chiến hồi lâu, nhóm yêu thú lại hoàn toàn không làm gì được hắn. Mà Trưởng Tôn Tử Quân, cũng không làm bọn nó bị thương.
Ưng yêu quát lên: “Cút ra ngoài!”
Trưởng Tôn Tử Quân lại nói: “Tại sao?”
“Băng tuyết cốc địa không hoan nghênh các ngươi!”
“Chúng ta là ai?”
Đột nhiên, Trưởng Tôn Tử Quân cảm giác trên đùi chìm xuống. Hắn cúi đầu nhìn, lại là băng thỏ Đoàn Đoàn cắn vào ống quần hắn. Tiểu thỏ yêu kia pháp lực cũng không thâm hậu, nó vốn không đả thương được Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng nó lại liều mạng, dùng sức cắn chặt chân Trưởng Tôn Tử Quân, biểu thị nó mãnh liệt không hoan nghênh.
Trưởng Tôn Tử Quân có kiếm khí hộ thể, ngay cả ưng yêu và gấu tuyết đều không đả thương được hắn, con tiểu thỏ yêu này có thể làm gì? Nó bị kiếm khí đâm đến mức máu tươi từ khóe miệng tràn ra, nhiễm đỏ bộ lông trắng như tuyết của nó.
Trưởng Tôn Tử Quân một phát bắt được lỗ tai nó, túm nó lên từ chân mình.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng còi.
Nhóm yêu thú nghe thấy tiếng còi, đều có phản ứng. Khuyển yêu lui trước, ưng yêu xoay quanh ở trên trời, ngừng tiến công, gấu tuyết do dự, còn muốn nhào vào Trưởng Tôn Tử Quân nữa, nhưng mà tiếng còi kia lại vang lên, đồng thời trở nên càng gấp gáp hơn.
Rốt cuộc, toàn bộ nhóm yêu thú đều dần dần lui về, bỏ qua Trưởng Tôn Tử Quân, chạy về nơi sâu trong tuyết. Chúng nó vốn đều là một thân lông trắng, rất nhanh liền ẩn vào trong tuyết, mất đi tung tích. Chỉ có thỏ yêu Đoàn Đoàn, bị Trưởng Tôn Tử Quân nắm lấy lỗ tai, không thể chạy thoát.
Trưởng Tôn Tử Quân bay tới không trung, ngóng nhìn cây băng thụ kia. Dịch Hi Thần thế mà còn chưa đi ra, hắn không khỏi có chút bận tâm. Dịch Hi Thần bị phát hiện sao? Hắn có nên qua xem một chút hay không?
Đoàn Đoàn ở trong tay hắn ra sức giãy dụa, hắn liền nhấc Đoàn Đoàn lên, nhìn chăm chú vào cặp mắt to tròn tràn ngập hoảng sợ của nó, hỏi: “Các ngươi bị bệnh gì?”
Đoàn Đoàn kinh hãi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Trưởng Tôn Tử Quân lại hỏi: “Việt Tiểu Nhu rốt cuộc là ai? Tại sao nàng ở cùng với các ngươi?”
Đoàn Đoàn giãy dụa, lông trên lỗ tai cũng rớt vài sợi, nhưng chính là không chịu nói lời thật.
Trưởng Tôn Tử Quân mất kiên trì, điểm ngón tay đến mi tâm thỏ yêu, dự định cưỡng ép xâm nhập thức hải của nó xem đến tột cùng.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, hắn liền mở mắt ra, không thể tin được nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàon Đoàn nhăn thành một cục, yêu khí nhàn nhạt đang từ trong cơ thể nó tràn ra.
—— tiểu thỏ yêu này, vừa mới nhận ra thức hải bị người ta xâm lấn, còn muốn ngọc nát đá tan!
Tu vi của nó cũng không mạnh, khó mà đối kháng với Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng thức hải là của nó, nếu như Trưởng Tôn Tử Quân cưỡng ép xâm lấn, nhất định phải đánh một luồng thần thức tiến vào thức hải nó, lúc này nó tự sát, tất nhiên bỏ mình, nhưng cũng có thể thương tổn được một luồng thần thức kia của Trưởng Tôn Tử Quân!
Trưởng Tôn Tử Quân vội vàng dùng thuật pháp chữa trị bảo vệ nó, cực kỳ bất đắc dĩ: “Ngươi tội tình gì.”
Khóe miệng tiểu thỏ yêu còn lưu lại máu tươi, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm. Nó yếu ớt nói: “Ta sẽ không để cho ngươi tổn thương Tiểu Nhu tỷ tỷ!”
Thỏ yêu này lại cực kỳ mắt toét, nó xác định Trưởng Tôn Tử Quân là người xấu, xâm lấn thức hải của nó cũng là để nhòm ngó nhược điểm của Việt Tiểu Nhu, thương tổn Việt Tiểu Nhu. Trưởng Tôn Tử Quân chợt cảm thấy có lý không nói được, cả người có sức cũng không có chỗ dùng.
Rốt cuộc Việt Tiểu Nhu xuất hiện trên khoảng không băng tuyết cốc địa, ngự kiếm bay về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Nàng lớn tiếng quát lên: “Thả nó ra!”
Tính tình tiểu thỏ yêu cương quyết như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân có bắt nó nữa cũng bó tay hết cách, nhẹ buông tay, liền thả Đoàn Đoàn lại trong tuyết.
Việt Tiểu Nhu một kiếm đâm tới, Trưởng Tôn Tử Quân lắc mình tránh né.
Dường như Việt Tiểu Nhu rốt cuộc cũng phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân không có cách nào xuất kiếm với nàng, vì vậy chiêu thức càng bén nhọn công kích tới, mấy kiếm cùng phát, chém về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
Trưởng Tôn Tử Quân lùi rồi lại lùi. Bị nàng làm cho sắp sửa ra khỏi băng tuyết cốc địa.
“Cút!”
Nàng vừa ra tay, tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân lại bị phát động, ngay cả kiếm cũng ngự không vững. Kiếm của hắn tâm ý liên kết với hắn, một khi hắn thôi thúc bảo kiếm, liền tựa như nhìn thấy hình ảnh kiếm của hắn đâm vào ngực Đằng Nhược Y. Mà gương mặt Việt Tiểu Nhu, lại dần dần trùng điệp với Đằng Nhược Y.
Hắn rõ ràng có thể cứu Đằng Nhược Y. Rõ ràng có thể. Nhưng hắn lại giết nàng!
Hắn nhấc mắt lên, đối diện tầm mắt Việt Tiểu Nhu. Trong cặp mắt nhất quán thanh lãnh của Việt Tiểu Nhu giờ phút này lại viết đầy hận ý chân chân thực thực, còn có sát khí, tựa như có huyết hải thâm thù với Trưởng Tôn Tử Quân.
Bọn họ đã lùi tới biên giới băng tuyết cốc địa.
Việt Tiểu Nhu một kiếm đâm ra, dừng lại trước ngực Tôn Tử Quân không xa, thanh Phong Hàn kiếm màu băng lam của nàng giờ phút này lại quanh quẩn hắc khí! Nàng tựa như dùng nhẫn nại cực lớn mới không đâm kiếm về phía trước nữa, đâm vào tim Trưởng Tôn Tử Quân. Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Cút ra ngoài. Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa! Lần sau, ta thật sự sẽ giết ngươi!”
Giờ phút này, bóng dáng Dịch Hi Thần rốt cuộc xuất hiện trên khoảng không băng tuyết cốc địa. Y ngự kiếm tới, nhìn thấy tình cảnh này, quát lên: “Việt Tiểu Nhu!”
Việt Tiểu Nhu thu kiếm.
Dịch Hi Thần xông lại, che ở trước người Trưởng Tôn Tử Quân, y chất vấn nói: “Khi đó tại sao ngươi muốn tiến vào Thiên Kiếm môn?”
Việt Tiểu Nhu nói: “Chớ xen vào việc của người khác!”
“Nếu như chúng ta càng muốn quản thì sao?” Y vừa nói, vừa âm thầm nắm vài lá bùa trong tay, sẵn sàng kéo dài thời gian, lén lút bày trận nhốt Việt Tiểu Nhu lại.
Việt Tiểu Nhu lại tựa như phát hiện dụng ý của y, bén nhọn lườm y một cái, chợt Phong Hàn kiếm cuốn tuyết bay lên, cuốn về phía bọn họ đổ ập xuống!
Dịch Hi Thần vội giơ kiếm chống đỡ, bị tuyết bay thổi lui mấy bước. Đợi tuyết trắng tản đi, Việt Tiểu Nhu đã không thấy nữa.
“Ai!” Dịch Hi Thần giậm chân, “Một người hai người đều không chịu nói chuyện đàng hoàng, thực sự là tức chết người đi được!” Y càng nói càng giận chó đánh mèo mà trừng Trưởng Tôn Tử Quân một cái, tựa như người không chịu nói chuyện đàng hoàng cũng có một phần của Trưởng Tôn Tử Quân.
“Hình ảnh đăng ta cầm về rồi.” Dịch Hi Thần nói, “Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị bọn họ phát hiện. Đi về xem qua trước rồi nói sau đi.”
Hết chương