Vô Tương Thiên Ma vốn muốn ảnh hưởng tâm tình của Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân bình tĩnh như thế, ngược lại là Vô Tương Thiên Ma chịu ảnh hưởng, bị Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm đâm trúng.
Nhưng rất nhanh, thân hình của hắn ta lại hóa thành một làn khói đen tiêu tán.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Hắn rõ ràng đã đâm trúng báo đen kia, nhưng mà trên thân kiếm ngay cả máu cũng không dính một chút nào. Báo đen kia có thể tùy ý hoá hình như vậy, đến tột cùng là tại sao?
Hắn nắm Thương Vân bảo kiếm, cảnh giác đánh giá bốn phía.
Hắc khí tập hợp thành hình dạng báo đen một lần nữa, nhào về phía hắn, Trưởng Tôn Tử Quân đâm một kiếm qua, báo đen lại tiêu tan một lần nữa!
Theo lần đánh nhau này của bọn họ, trong thung lũng đá rơi dồn dập, phong cảnh bốn phía đã hoàn toàn khác biệt so với khi vừa mới tới.
Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân rùng mình: Đây là cái bẫy! Xem những tảng đá mang ma khí đó thay đổi vị trí, rõ ràng là muốn bày một cái tỏa linh trận, khóa hắn ở trong đó!
Hắn rốt cuộc hiểu rõ. Tại sao toàn bộ thung lũng này tràn ngập ma khí; tại sao hắn biết rõ ràng Vô Tương Thiên Ma ở gần đây nhưng lại không cách nào chuẩn xác tìm được vị trí của hắn ta; tại sao kiếm của hắn không đả thương được con báo đen kia… Bởi vì báo đen kia căn bản cũng không phải là bản thể của Vô Tương Thiên Ma! Chỉ là một phép che mắt để dụ hắn vào bẫy!!
Vô Tương Thiên Ma, vô tướng vô hình, con báo đen này, cũng chỉ là một phân thân hắn ta dùng ma khí biến thành mà thôi!
Vô Tương Thiên Ma vốn là một luồng ma khí, năm đó trong đại chiến bị trọng thương, không thể không đem ma khí bám vào nơi này, vì chữa thương, hắn ta không cách nào rời đi, nhưng theo tu vi khôi phục, hắn ta có thể thao túng phân thân thu thập tế phẩm ở ngoài. Cho nên hiện tại, bản thể chân chính của hắn ta, kỳ thực chính là núi hoang này!
Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhảy lên một cái, bay tới giữa không trung, đem mũi kiếm của Thương Vân thay đổi hướng xuống phía dưới, hét lớn một tiếng, chặt bỏ đỉnh núi!
Trong chớp mắt, ngọn núi lay động rung lên!
Vô số núi đá chấn động kịch liệt, lập tức nát tan thành bụi phấn. Đại địa nứt ra một vết thương, tiếng rít gào như quỷ khóc. Dưới nền đất không ngừng bốc lên hắc khí, trời đất trong nháy mắt liền bị sương đen bao phủ, tựa như đảo mắt liền tiến vào đêm đen, làm người ta sởn cả tóc gáy.
“Trưởng Tôn Tử Quân!!!” Vô Tương Thiên Ma gầm lên, núi lở đất nứt!
Trưởng Tôn Tử Quân liều mạng, bất luận ma khí này làm người buồn nôn cỡ nào, bất luận tư thế vỡ sụp của ngọn núi này làm người ta sợ hãi cỡ nào, toàn tâm toàn ý hắn chỉ có một ý nghĩ: Có bao nhiêu ma khí! Hắn liền hấp thu bấy nhiêu!
Mười mấy năm hổ thẹn, mười mấy năm thống khổ, mười mấy năm tâm ma! Mười mấy năm huyết hải thâm thù!! Dù cho đánh cược tính mạng, hắn cũng nhất định phải giết chết đại ma đầu làm hại nhân gian này!!!
Hắc khí cuồn cuộn trong đất trời không ngừng tràn vào trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân, Vô Tương Thiên Ma giãy dụa, gào thét, nhưng hắn ta lại không đánh lại sức mạnh của Trưởng Tôn Tử Quân!
“Ngươi sẽ hối hận!!!” Vô Tương Thiên Ma phát ra tiếng gào thét sau cùng!
Hắc khí dần dần tiêu tán trong trời đất, gió thổi ra tầng mây dày đặc, ánh dương một lần nữa chiếu khắp vùng đất này.
Trưởng Tôn Tử Quân hấp thu một luồng ma khí cuối cùng, đột nhiên cả người thoát lực, ngã xuống đất. Sức mạnh không thuộc về hắn va vào nhau trong cơ thể hắn, hắn nỗ lực áp chế, nỗ lực tiêu hoá, nhưng mà loại cảm giác ngàn người giao chiến kia lại khiến xương cốt toàn thân khó chịu giống như tái tạo lại, hai mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Đây là nơi nào…
Đến tột cùng hắn đang làm gì…
Thật khó chịu…
Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại mờ mịt vô biên, hắn đã giết người đáng chết, có lẽ hắn có thể cứ như vậy mà ngủ đi…
Không! Còn có người đang chờ hắn trở về! Dịch Hi Thần sẽ lo lắng cho hắn!
Luồng ma khí bốc lên làm loạn trong cơ thể đột nhiên bị áp chế xuống, Trưởng Tôn Tử Quân từ từ mở mắt.
Một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt ngồi xổm ở trước mặt hắn, thấy hắn tỉnh rồi, thiếu nữ kia lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn.
“Tử Quân, ngươi lại bị thương, nhưng đáng tiếc ta không thể cõng ngươi trở về.”
Trưởng Tôn Tử Quân thử đi bắt cái tay kia, nhưng mà hắn lại bắt hụt. Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt hắn, hắn nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi.”
Thiếu nữ kia lắc lắc đầu, cười nói với hắn: “Là ta nên nói xin lỗi, ta không thể cho ngươi cơ hội bảo vệ ta.”
Trưởng Tôn Tử Quân giơ tay lên, muốn sờ mái tóc dài của thiếu nữ, nhưng đáng tiếc hắn không sờ tới.
“Tử Quân, ta phải đi rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân rưng rưng gật đầu: “Ta có người càng phải bảo vệ hơn, hắn đang chờ ta trở lại. Ta cũng phải đi.”
Thiếu nữ đứng lên, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người nàng, nàng lộ ra một nụ cười thật to, xán lạn tinh khiết như mặt trời. Nàng khoát tay, thân hình càng ngày càng trong suốt: “Hẹn gặp lại, Trưởng Tôn Tử Quân.”
“Hẹn gặp lại, Đằng Nhược Y.”
Khi bóng dáng sáng rực kia hoàn toàn biến mất trong trời đất, Trưởng Tôn Tử Quân cúi đầu nhặt Thương Vân bảo kiếm lên, cũng bước lên đường về.
Dịch Hi Thần ở trong yêu động quả thực đứng ngồi không yên. Rõ ràng thời gian mới qua không lâu, y lại cảm thấy như đã qua cả một năm. Y hận không thể lập tức lao ra tìm Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà y nên đi nơi nào tìm chứ?
Nhưng vào lúc này, y nhìn thấy hắc khí bao phủ quanh thân những yêu thú hôn mê trong động thế mà lại dần dần lui đi.
Dịch Hi Thần hơi run run, đột nhiên nhảy dựng lên, không thể tin được nói: “Đây là… Đây là!” Y vội nhảy hai bước vọt tới bên cạnh Việt Tiểu Nhu, vén tay áo nàng lên, chỉ thấy ấn ký sao sáu cánh màu đen trên cánh tay nàng cũng đang từ từ mờ đi.
Chẳng lẽ Vô Tương Thiên Ma kia đã chết rồi sao?! Tử Quân thật sự giết Thiên Ma rồi?! Dịch Hi Thần sốt sắng nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm cái ấn ký kia, chỉ sợ y còn chưa kịp vui mừng thì tất cả những thứ này liền hóa thành bọt nước.
Nhưng mà chuyện khiến y lo lắng cũng không có phát sinh, ấn ký màu đen rốt cuộc càng ngày càng mờ, sau đó biến mất không thấy.
Toàn bộ ma khí trong yêu động rút đi hết, yêu thú đầy đất lại khôi phục màu tuyết trắng xinh đẹp một lần nữa.
Việt Tiểu Nhu từ từ mở mắt, tràn đầy mờ mịt: “… Dịch sư huynh?”
“Ngươi đã tỉnh!” Dịch Hi Thần vui mừng: “Việt sư muội, ngươi còn có nơi nào không thoải mái không?”
Việt Tiểu Nhu không hiểu xảy ra chuyện gì, cúi đầu xem thân thể mình, khi nhìn thấy cánh tay trơn bóng như mới của mình, nàng cũng ngây ngẩn cả người. Nàng không tin được nháy mắt một cái, quả thực hoài nghi mình nhìn lầm rồi. Đã hơn mười năm, cái ấn ký này dính vào trên người nàng, nên nàng cho rằng đến chết cũng không thể thoát khỏi, nhưng bây giờ, lại biến mất không còn một mống.
Nàng vội vã thôi thúc linh lực, muốn thử phản kháng lực tâm ma. Thế nhưng trong cơ thể nàng sạch sành sanh, không tìm được luồng sức mạnh ngoại lai kia nữa.
“Dịch sư huynh!” Nàng kích động đến mức âm thanh run lên, “Vô Tương Thiên Ma đã chết rồi sao?”
Dịch Hi Thần cũng không biết tình huống bên kia, thấy nàng kích động, liền động viên mà vỗ vai nàng. Y nhẹ nhàng nói: “Đó là dĩ nhiên, Vô Tương Thiên Ma tính là cái gì! Ngươi mau đi xem xem các bằng hữu của ngươi thế nào rồi đi.”
Việt Tiểu Nhu lập tức nhảy dựng lên, nhìn thấy những yêu thú trắng như tuyết trong động, lại giống như trúng thuật định thân, không hề nhúc nhích.
Cự mãng màu trắng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, giãn thân thể ra, bò về phía Việt Tiểu Nhu. Việt Tiểu Nhu chậm rãi tiến lên, quỳ xuống trước mặt cự mãng, ôm cổ nó, thất thanh nghẹn ngào: “Bà bà…”
Nhóm yêu thú liên tiếp tỉnh dậy.
Tiểu thỏ yêu Đoàn Đoàn vừa mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười thiệt bự của Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần ôm nó vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai nó: “Đoàn Đoàn, ngươi tỉnh rồi.”
Toàn thân Đoàn Đoàn căng thẳng, hét lớn: “Người xấu!” Há mồm lộ ra hai cái răng cửa muốn cắn ngón tay Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần vội rút tay về, lại đè đầu nó xuống, quay đầu nhìn về phía Việt Tiểu Nhu.
Việt Tiểu Nhu vội nói: “Đoàn Đoàn, hắn là sư huynh của ta, là hắn đã cứu chúng ta.”
“Không không không, không phải ta, là một sư huynh ‘người xấu’ khác.” Hai tay Dịch Hi Thần nắm cái mặt phì phì thịt của Đoàn Đoàn, lông thỏ bóng loáng không dính nước, xoa thế nào thì thấy thú vị thế ấy.
Lúc này Đoàn Đoàn mới nhìn thấy yêu thú trắng như tuyết khắp động, nhất thời sợ ngây người: “Ngươi… Các ngươi trị bệnh cho mọi người sao?!” Đến giờ những yêu thú đó cũng không biết được sự tồn tại của Vô Tương Thiên Ma, còn cho rằng bọn họ chỉ là bị người xấu hại, mới sinh bệnh kỳ quái.
Dịch Hi Thần cười he he lại nhéo nhéo lỗ tai nó, lúc này Đoàn Đoàn thành thật mặc y đùa bỡn, không chút phản kháng.
Nhóm yêu thú rốt cuộc đoàn tụ, tất cả đều vây quanh bên cạnh con cự mãng kia, hòa thuận vui vẻ, mừng rỡ vạn phần. Nhưng mà trên mặt Dịch Hi Thần mặc dù mang theo nụ cười, trong lòng vẫn như cũ không yên. Trưởng Tôn Tử Quân còn chưa có trở lại. Hắn sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra, có người tiến vào yêu động.
Dịch Hi Thần đột nhiên đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm lối vào yêu động. Tim y thình thịch đập thật nhanh.
Bóng dáng Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa yêu động, mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền thấy Dịch Hi Thần giống như một tia chớp nhào tới ôm chặt lấy Trưởng Tôn Tử Quân, so với lúc nãy Việt Tiểu Nhu tỉnh lại còn kích động hơn vạn phần: “Tử Quân!!!”
Trưởng Tôn Tử Quân bị y đập lui về sau hai bước, chợt cười ôm lấy y: “Ta đã trở về.”
“Ngươi thật sự giết Vô Tương Thiên Ma rồi sao?? Thật sự à??!! Ngươi thật lợi hại!!! Lợi hại vô cùng!!!”
Việt Tiểu Nhu: “…” Vừa nãy ai nói Vô Tương Thiên Ma tính là cái gì?
Dịch Hi Thần quả thực kích động đến không biết làm sao, căng thẳng qua đi là thả lỏng, lo lắng qua đi là vui sướng, làm cho tâm tình đầy ngập của y không biết nên phát tiết thế nào, lại có kích động —— đẩy Trưởng Tôn Tử Quân ngã nhào xuống đất mạnh mẽ hôn hắn!
Vừa có cái kích động này, trong đầu lập tức liền có hình ảnh y và Trưởng Tôn Tử Quân môi răng dây dưa, hình ảnh này khiến mặt Dịch Hi Thần phạch một cái đỏ bừng lên, càng không biết làm sao, ấp úng buông Trưởng Tôn Tử Quân ra, qua một bên động viên trái tim nhỏ đang nhảy loạn của mình.
Trưởng Tôn Tử Quân đi vào trong yêu động, nhìn khắp bốn phía, thấy nhóm yêu thú đều đã không việc gì mà tỉnh lại, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cự mãng kia hóa thành hình người, là một bà lão khuôn mặt hiền hòa. Bà hạ thấp người hành lễ với Trưởng Tôn Tử Quân: “Đa tạ ân nhân cứu giúp toàn tộc ta, đại ân đại đức, không biết lấy gì báo đáp. Trăm năm qua ta cất giấu chút linh chi tiên tài, nguyện tặng cho ân nhân.”
Trưởng Tôn Tử Quân vội nói: “Không cần. Ma…” Hắn suy xét việc băng yêu tộc còn không biết chuyện Vô Tương Thiên Ma, liền thu lời lại, nói, “Là việc ta nên làm.”
Dịch Hi Thần cũng nói: “Mãng bà bà, các ngươi bệnh nặng mới khỏi, linh chi tiên tài liền giữ lại để chính mình dưỡng sinh đi.”
Cự mãng cười nói: “Nếu như tự chúng ta dùng được, tự nhiên sẽ giữ lại. Nhưng mà chỗ này của ta có rất nhiều tiên tài, vốn dĩ băng yêu chúng ta giữ lại thì cũng là đem vào chợ đổi đồ vật thôi. Vẫn là hai vị ân nhân cầm đi, dùng để cường hóa bảo kiếm cũng tốt.”
Dịch Hi Thần nghe bà ấy nói như vậy, cũng không từ chối. Quả thực bọn họ thiếu tiên tài thuộc tính thủy, vừa vặn đem ra cho Trưởng Tôn Tử Quân luyện Trảm Hồng kiếm.
Mãng bà bà bảo nhóm tiểu yêu thu thập tiên tài, nhóm tiểu yêu lập tức nhanh nhẹn thu thập một túi lớn đồ vật giao vào tay Dịch Hi Thần. Bên trong có rất nhiều bảo bối luyện kiếm.
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liên tục nói cám ơn.
Ma đầu đã chết, hai người không thể nghi ngờ quấy rầy băng yêu tộc nữa, liền tạm biệt chúng yêu, chuẩn bị rời đi.
Bọn họ mới ra khỏi yêu động, lại nghe sau lưng có người đuổi theo.
“Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch sư huynh!”
Trưởng Tôn Tử Quân dừng bước lại, xoay người nói: “Việt sư muội.”
Việt Tiểu Nhu nói: “Cảm ơn các ngươi, thật sự, cảm ơn.”
Trưởng Tôn Tử Quân ấn ấn đầu nàng.
Việt Tiểu Nhu nở nụ cười. Xưa nay nàng là một băng mỹ nhân, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần làm sư huynh muội nhiều năm với nàng, đây cũng là lần đầu tiên thấy nàng hé lộ miệng cười. Hóa ra nàng cười rộ lên cũng rất rực rỡ.
Việt Tiểu Nhu nói: “Lúc trước ta mượn sức mạnh của Vô Tương Thiên Ma giết một ma tu hết sức lợi hại, không nghĩ tới trên người hắn lại có thiên tài địa bảo, ta liền mang theo. Ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, liền cho các ngươi đi.”
Nghe đến bốn chữ thiên tài địa bảo, Dịch Hi Thần yêu tiền như mạng vốn nên mừng tít mắt, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng y hơi hồi hộp, lại có loại linh cảm không lành.
Sẽ không khéo như vậy đi…
Việt Tiểu Nhu mở túi ra, vừa tìm vừa nói: “Nghe nói bảo bối này có thể đem ra luyện thể, cũng không biết các sư huynh có dùng được hay không. Nếu như không dùng được. Cầm đi đổi đồ vật cũng tốt.” Nói xong, nàng liền lấy ra một hạt châu màu xanh lục, “Đây là Định Phong châu.”
Dịch Hi Thần: “…”
“Định Phong châu!!” Hai mắt Trưởng Tôn Tử Quân phát sáng, nắm lấy hạt châu xanh biếc kia, “Đa tạ sư muội! Hi Thần, quá tốt rồi!”
Dịch Hi Thần miễn cưỡng kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười khó coi.
Năm loại thiên tài địa bảo, lấy được hai loại thì như thế nào? Dù cho có người đưa cho y bốn loại trong đó, chỉ cần thiếu một loại không lấy được, thiếu hơn trăm năm cũng vô cùng có khả năng. Ngược lại, mở đầu y lấy được càng thuận lợi, thì muốn đổi một con đường tắt để đi lại càng khó. Trưởng Tôn Tử Quân vốn đã không quá đồng ý song tu với y rồi, lấy được càng nhiều, hắn lại càng không chịu.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chúng ta quả thực cần luyện thể. Kỳ Lân huyết đã có, Định Phong châu cũng có. Sư muội có nghe qua tung tích của mấy thứ tiên tài khác không?”
Dịch Hi Thần lặng lẽ lườm một cái. Vạn sự thông người ta lấy tiền cũng không biết chuyện, Việt Tiểu Nhu sao lại biết được? Lấy được một viên Định Phong châu đã là chó ngáp phải ruồi rồi.
Lại nghe Việt Tiểu Nhu nói: “Ta nghe nói, Lôi Đình quả năm mươi năm kết một lần, bây giờ ở quỷ giới.”
Dịch Hi Thần: “……”
Trưởng Tôn Tử Quân vui vẻ nói: “Đa tạ!”
Việt Tiểu Nhu nói: “Các ngươi có đại ân với ta, không cần nói cám ơn.”
Dịch Hi Thần yên lặng ngửa đầu, có xúc động đón gió rơi lệ. Việt sư muội ơi Việt sư muội, ngươi xác định đây là ân tình sao? Huyết hải thâm thù cũng chỉ đến như thế mà thôi!!!
Hết chương