Một người một quỷ ra khỏi sơn động, liền đi xuống chân núi.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân có linh tê khế liên kết, y có thể căn cứ vào linh lực chỉ dẫn phương hướng, y biết Trưởng Tôn Tử Quân ở ngay dưới chân núi, chỉ là Thiên Tru sơn này núi cao vạn trượng, quần sơn đứng vững, y bị Vệ Trường Vân cản lại, Trưởng Tôn Tử Quân lại lạc đến rất xa.
Nhưng mà Dịch Hi Thần và Vệ Trường Vân mới đi ra không bao xa, Vệ Trường Vân đột nhiên nói: “Ai ở nơi đó?!” Khi đang nói chuyện thân hình liền xẹt về phía sau một ngọn núi đá!
Dịch Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc trang phục đệ tử Thiên Kiếm môn bị Vệ Trường Vân ép đi ra từ sau núi đá, thế mà lại chính là Tiêu Khôi!
Tiêu Khôi vừa khiếp sợ vừa hoang mang, vừa nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt Dịch Hi Thần. Trong mắt gã chợt lóe một vệt chột dạ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Vệ Trưởng Vân đánh giá gã, nói: “Đệ tử Luyện Kiếm các vì sao trốn ở đây? Còn không mau mau đi chặn đường quần ma!” Phạt ma đại chiến năm đó, một đám tu sĩ kim đan kiềm chế Vô Tương Thiên Ma, đám người còn lại đối phó quần ma, thề không để cho một ma tu nào chạy đi làm hại nhân gian.
“Quần ma?” Tiêu Khôi không giải thích được. Hiển nhiên gã cũng chưa từng thấy Vân Trường chân nhân, hỏi, “Ngươi là ai?”
Vệ Trường Vân lạnh lùng nói: “Ta chính là Vệ Trường Vân, đạo hiệu Vân Trường! Thiên Kiếm môn ta không có hạng người ham sống sợ chết, nhanh đi tham chiến!” Hắn một mực cung kính với “sư phụ”, nhưng đối với đệ tử, cũng là một trưởng bối vô cùng nghiêm nghị.
“Vệ Trường Vân… Vân Trường chân nhân!” Vẻ mặt Tiêu Khôi khiếp sợ. Hóa ra trong phạt ma đại chiến năm đó tuy rằng Vân Trường chân nhân chết, nhưng còn để lại một tia tàn hồn, vào trong quỷ giới.
Dịch Hi Thần nói: “Vân… Trường Vân, người đi trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.”
Khí thế của Vệ Trường Vân lập tức biến mất, thấp giọng nói: “Vâng, sư phụ.” Vừa nghiêng đầu, liền đi về phía đám ác sát trên không trung, “Ma đầu! Chạy đi đâu!”
Vô Tương Thiên Ma tự nhiên không thể ở quỷ giới, bây giờ quỷ trong Thiên Tru sơn này không có ma đầu gì, nhưng Vệ Trường Vân còn đắm chìm trong đại chiến không có cách nào tỉnh táo, liền đem những ác sát giết không chết đó đều xem là ma đầu, cùng bọn nó dây dưa hơn năm trăm năm.
Vệ Trường Vân lui ra, Tiêu Khôi đang buồn bực tại sao Vân Trường chân nhân kia lại gọi Dịch Hi Thần là sư phụ, vì sao lại nói gì nghe nấy với Dịch Hi Thần, chợt nghe Dịch Hi Thần cười nói: “Tiêu sư huynh, một mình à?”
Tiêu Khôi vội phục hồi tinh thần lại, đang định biên vài lời nói dối mình và đám người Lục Tử Hào đi tách ra, lại nghe Dịch Hi Thần nói: “Lục sư huynh và Công Tôn sư huynh đều rời khỏi quỷ giới rồi sao?”
Tiêu Khôi theo bản năng mà đáp một tiếng, chợt hơi run run, không thể tin được trừng Dịch Hi Thần: “Ngươi…”
So sánh với Tiêu Khôi hoang mang, Dịch Hi Thần lại trấn định hơn: “Tiêu sư huynh tới tìm ta, là muốn dẫn ta đi gặp Tiêu Ly Quân, hay là còn có chỉ giáo khác?”
Tiêu Khôi kinh hãi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói cái gì!” Gã vẫn cho là mình ẩn giấu rất khá, gã ở Thiên Kiếm môn hơn mười năm, không có một ai nhìn thấu thân phận gã. Gã làm sao biết Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đã sớm gặp qua Tiêu Ly Quân, sớm có lòng nghi ngờ với gã, bởi vậy nhất cử nhất động có ý đồ riêng của gã tự nhiên chạy không thoát hai mắt Dịch Hi Thần.
Vừa rồi Dịch Hi Thần vẫn là cười híp mắt, nhưng chỉ có lúc hỏi câu này giọng điệu lạnh đi mấy phần: “Mới vừa rồi là ngươi đẩy Tử Quân xuống ư?”
“Hả?” Tiêu Khôi nhíu mày. Gã vốn còn rất đau đầu Trưởng Tôn Tử Quân quá khó đối phó, nghĩ phải làm sao tách hai người này ra, lại không nghĩ rằng Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đã thất lạc.
Dịch Hi Thần quan sát phản ứng của gã, hơi kinh ngạc. Không phải Tiêu Khôi làm ra? Như vậy là chuyện gì xảy ra? Chỉ sợ là có quỷ mị ẩn nấp giữa bọn họ, mà y lại không phát hiện. Chẳng lẽ là Tiêu Ly Quân tự động tay? Nhưng cho tới giờ, Tiêu Ly Quân vẫn chưa ra mặt.
Nếu Tiêu Khôi đã bị Dịch Hi Thần vạch trần, gã đơn giản liền không giả bộ nữa. Chỉ nghe keng một tiếng, bội kiếm của gã ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay.
Dịch Hi Thần nhíu mày.
Vệ Trường Vân đang triền đấu với ác sát nhìn thấy tình cảnh này, lập tức bỏ quên ác sát bay xuống, che ở trước mặt Dịch Hi Thần, điềm nhiên nói: “Ác đồ!! Ngươi muốn làm cái gì!!!”
Tiêu Khôi buồn bực mà cau mày. Thiếu chủ quỷ giới làm đến mức như gã, thật đúng là không thể thảm hơn được. Mấy quỷ hồn thiếu thông minh đó không giúp gã làm việc thì thôi, còn một đứa hai đứa trở ngại chuyện của gã. Trước đó có một cặp đầu trâu mặt ngựa thiếu thông minh, lúc này lại đụng tới một quỷ hồn Vân Trường chân nhân muốn che chở Dịch Hi Thần… Thiếu chủ quỷ giới cái chó má gì! Gã nhường cho người khác làm luôn đi!!
Nhưng mà Dịch Hi Thần lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vệ Trường Vân: “Bình tĩnh đừng nóng.”
Vệ Trường Vân rất nghe lời, lập tức liền an tĩnh.
Dịch Hi Thần nhìn thanh kiếm của Tiêu Khôi chỉ về phía y, bình tĩnh nói: “Tiêu sư huynh là muốn so kiếm với ta sao?”
Tiêu Khôi cười lạnh nói: “Dịch Hi Thần, cái tên nhà ngươi không có bản lĩnh, vận may lại thực sự là đủ tốt đẹp. Một Trưởng Tôn Tử Quân đi rồi, ngươi còn có thể tìm được một quỷ hồn che chở ngươi. Bản lĩnh của ngươi như thế, làm kiếm tu cái gì, đi làm ngự quỷ đan tu đi!”
Vệ Trường Vân cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Lại nói chuyện với tiểu tổ như vậy!”
Tiêu Khôi lườm một cái. Tuy rằng không biết Vệ Trường Vân sao lại coi Dịch Hi Thần thành Phượng Liên tiểu tổ, nhưng quỷ tu chấp nhất gã đã từng gặp qua, đạo lý không giảng thông được. Tuy gã có đạo ngự quỷ, nhưng gặp quỷ tu hết sức lợi hại, gã cũng không cách nào điều khiển, giả như Vệ Trường Vân nhất định muốn trở ngại chuyện của gã, gã cũng chỉ có thể làm cho hắn triệt để hồn phi phách tán, ngay cả quỷ tu cũng làm không được!
Trong lúc Tiêu Khôi nói chuyện, Dịch Hi Thần cũng đang yên lặng đánh giá bốn phía. Dù sao thì Tiêu Khôi cũng là con trai của Tiêu Ly Quân, thân phận đặc thù, tuy rằng người đã lộ diện, nhưng không hẳn không có để lại mai phục và hậu chiêu gì. Dịch Hi Thần nhỏ giọng hỏi Vệ Trường Vân: “Gần đây có dị dạng không?” Dù sao Vệ Trường Vân cũng là quỷ tu, đối với biến hóa xung quanh càng mẫn cảm, cho nên hắn mới có thể bắt được Tiêu Khôi trốn ở sau núi đá.
Vệ Trường Vân cũng thấp giọng nói: “Không có.”
Dịch Hi Thần im lặng. Xem ra Tiêu Khôi còn chưa kịp bố trí cái gì. Vì vậy y nói: “Vân Trường chân nhân, đây là chuyện của ta với hắn, người không cần nhúng tay.”
Vệ Trường Vân kinh ngạc nói: “Sư phụ?”
Dịch Hi Thần ôn nhu dụ dỗ nói: “Nghe lời.”
Vệ Trường Vân liền yên lặng mà lui ra, lại đi tranh đấu với mấy ác sát bập bềnh kia.
Lúc này Dịch Hi Thần mới đối mặt với Tiêu Khôi, nhìn mũi kiếm gã chỉ về hướng mình, nói: “Thế nào, trong đại hội so kiếm bại bởi ta, Tiêu sư huynh không phục có đúng không?”
Việc này không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới, Tiêu Khôi lập tức tức giận đến đỏ mặt lên: “Ngươi! Ngươi trộm dùng mánh lới! Thắng mà không vẻ vang gì! Bây giờ Trưởng Tôn Tử Quân không ở đây, ta xem ngươi còn có thể đùa giỡn ra hoa chiêu gì!”
“Trộm dùng mánh lới?” Dịch Hi Thần cười cười, “Lẽ nào thính thanh trùng là ta tự mình thả? Lẽ nào lúc ngươi và ta so kiếm Tử Quân có đến cứu viện ư?”
Y không chút lưu tình nói trúng chỗ đau của Tiêu Khôi, sắc mặt Tiêu Khôi đỏ bừng, tức giận đến run lên, rồi lại không tìm được lời để phản bác, liền một kiếm đâm về phía Dịch Hi Thần!
Keng!
Kiếm của Dịch Hi Thần cũng đột nhiên ra khỏi vỏ, đỡ được công kích của Tiêu Khôi!
Mục tiêu của Tiêu Khôi cũng không phải giết Dịch Hi Thần ở đây, mà là mang Dịch Hi Thần đến gặp Tiêu Ly Quân. Trước khi thân phận gã bị vạch trần, gã vốn định dùng lừa gạt, nhưng giờ đã bại lộ, tại quỷ giới mặc dù gã cũng có biện pháp khác ra tay với Dịch Hi Thần, nhưng bởi vì một hơi nghẹn trong lòng gã, dự định nhân cơ hội này so ra cái thắng bại với Dịch Hi Thần trước.
Trong đại hội so kiếm gã bại bởi Dịch Hi Thần, gã không phục, gã cócmột vạn cái không phục! Ở trong mắt gã, Dịch Hi Thần cũng chỉ là phế vật Dược các, xưa nay gã chưa từng đem Dịch Hi Thần để ở trong mắt, nhưng Dịch Hi Thần lại từng bước từng bước, chiếm được thứ mà gã không chiếm được. Dựa vào cái gì!
Tiêu Khôi phẫn nộ quát một tiếng, kiếm trong tay sáng lên, mấy đường kiếm ảnh hợp thành một thanh cự kiếm, bổ xuống nơi Dịch Hi Thần đang đứng!!
Dịch Hi Thần vẫn không né tránh, cũng đem kiếm khí thúc đến mức tận cùng, một đạo kiếm long thẳng tới, không chút sợ hãi đỡ chiêu của Tiêu Khôi!
Ầm!
Trong phút chốc, nơi bọn họ đứng hoàn toàn bị quang ảnh bao phủ, núi đá nứt toác!!
Tiêu Khôi bị chấn động lùi lại mấy bước, trong lòng kinh hãi. Kiếm tu cùng kiếm tu quyết đấu, có lúc thường là một chiêu liền thấy thật giả, hai bên phóng kiếm khí ra, ai mạnh ai yếu, vừa xem hiểu ngay. Nếu người yếu không còn thủ đoạn gì khác, không thể lấy kiếm giành chiến thắng, nên ngoan ngoãn chịu thua, nếu không chính là tự tìm đường chết. Nếu như tu vi chênh lệch không bao nhiêu, vẫn có đường sống để cứng rắn liều mạng.
Tiêu Khôi vốn không muốn dùng bàng môn tà đạo, gã tự cao rằng tu vi hơn xa Dịch Hi Thần, vừa ra tay liền thả ra đại chiêu, không muốn cho Dịch Hi Thần chỗ trống để bố trí chu toàn giống như lúc ở đại hội so kiếm, lại không nghĩ rằng, tu vi của Dịch Hi Thần thế mà đã không kém gã, thậm chí có lẽ đã vượt qua gã!!
Bọn họ từ Thiên Kiếm môn tách ra bất quá mới chỉ ngắn ngủi mấy tháng, Tiêu Khôi cũng không biết Dịch Hi Thần vốn là biến dị linh căn, dù như thế nào cũng không nghĩ ra tu vi của y có thể trong thời gian ngắn ngủi tinh tiến đến mức này, trong lúc nhất thời sợ hãi bất định mà đánh giá y: “Ngươi… Ngươi lại đoạt ý!”
Dịch Hi Thần cười lạnh một tiếng. Công kích của Tiêu Khôi vừa rồi là muốn một chiêu chế địch, mà y lại là đang thăm dò. Sau khi y song tu vẫn còn chưa biết tu vi của mìnnh là bao nhiêu, bây giờ một chiêu này liền khiến y có thể xác định, đối phó Tiêu Khôi, y đã không cần phí tâm tư gì khác.
Vì vậy y không chỉ phòng ngự nữa, chủ động tấn công tới!
Ầm!
Hai kiếm chạm nhau, lại là Tiêu Khôi bị đánh lui!
“Vô liêm sỉ!” Tiêu Khôi cắn răng mắng, “Dịch Hi Thần, ngươi dựa vào cái gì, ngươi bất quá chỉ là ỷ vào Trưởng Tôn Tử Quân giúp ngươi thôi!” Trong lòng gã đã nhận định, Dịch Hi Thần chính là chịu đoạt ý của Trưởng Tôn Tử Quân.
Dịch Hi Thần lười giải thích với gã, trường kiếm xuất ra, Tiêu Khôi cắn răng cứng rắn chống đỡ, lại không ngăn được kiếm khí cường đại của y, thân thể bay ngược ra ngoài, nặng nề đánh vào trên vách núi!
Nhất thời núi đá lăn xuống, Tiêu Khôi chật vật né tránh, suýt nữa bị núi đá chôn ở trong đó.
Dịch Hi Thần theo sát không buông, một bên xuất kiếm, một bên giễu cợt nói: “Hắn giúp ta ư? Vậy vì sao hắn không giúp ngươi?!”
Tiêu Khôi vừa tức vừa giận, đánh trả nói: “Làm sao ngươi biết hắn không giúp ta!”
Hết chương