" Cả tôi cũng phải đi?"
" Ngươi cũng phải đi."
Nhớ lại câu chắc chắn của Ngạo Khiết mà Niệm Vân vừa gói đồ vừa cười như muốn rớt răng ra ngoài: " Mình quên bén đi chuyện bỏ trốn, giờ cơ hội dâng lên tới miệng rồi. Xuất cung nghĩa là muốn trốn cũng dễ hơn nhiều rồi." Nhưng ra ngoài rồi thì phải biết làm gì bây giờ? " Mặc kệ giữ lấy mạng trước rồi tính sau."
" Niệm Vân, đệ xong chưa? Sắp khởi hành rồi đấy."
" Xong rồi đây, đệ ra ngay." Nhét luôn mấy cái lọ thuốc vào bao đồ, Niệm Vân vác lên vai: " Ca ca đi thôi."
" Chỉ đi có một ngày thôi, đệ mang theo gì mà nhiều vậy?"
" Vài thứ đồ cần thiết, còn phụ hoàng và phụ thân thì sao, họ có cùng đi?"
" Không có, phụ thân vẫn còn giận dỗi nên đóng cửa không cho phụ hoàng vào phòng, sẽ còn kéo dài vài ngày nữa nên đệ an tâm đi."
Bên ngoài cửa cung cả một đoàn quân lính xếp thành hai hàng, giữa là một cỗ xe ngựa rộng lớn đủ tám chín người ngồi vẫn rộng rãi được phủ màn kín, trước còn thêm người bận giáp cưỡi ngựa. Minh Cung Nhĩ là người dẫn đầu, thấy Niệm Vân và Niên Du đã tới mới xuống ngựa: " Sao lại trễ như vậy?"
" Cái này...!"
" Là do ta còn phải gói đồ này, Cung Nhĩ huynh cũng đi chung?"
" Đương nhiên, ta là cận tướng bảo vệ hoàng thượng đương nhiên sẽ đi cùng."
" Vậy ta có người trò chuyện không lo buồn chán."
" Ngươi bớt lo chuyện gì đâu không đi, mau lên xe hoàng thượng đã đợi lâu lắm rồi."
Niệm Vân ngẩng đầu nhìn cỗ xe ngựa to lớn: " Ta phải ngồi cùng hoàng thượng sao?" Như vậy ta làm gì có cơ hội trốn chứ: " Cung Nhĩ, ta cưỡi ngựa cùng huynh được không?"
" Không được, như vậy rất nguy hiểm. Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý."
" Nhưng mà ta...!"
Niên Du kéo Niệm Vân: " Mau lên xe đi Niệm Vân, đừng làm khó Cung Nhĩ tướng quân nữa. Đệ phải biết nghe lời chứ, cách năm hoàng thượng phải đến Bích Linh Tự một lần chúng ta không thể làm người chậm trễ."
" Ân....!" Giờ thì rõ hoàng thượng kéo mình đi cùng là phòng mình bỏ trốn lúc người xuất cung đây mà, cứ tưởng đã tìm được cơ hội tốt hóa ra chui đầu vào rọ. Bị kéo lên xe, vừa vén màn thấy Ngạo Khiết đã đổi thường phục khá đơn giản màu bạc, hắn ngồi đối diện nhắm mắt điềm tĩnh, không để mình gây ồn Niên Du ra ý cho Niệm Vân nhẹ nhàng ngồi một bên. Đúng là xe ngựa của vua có khác, tiện nghi đầy đủ không thiếu thứ gì, ngay cả chỗ nằm chăn gối đều đủ cả.
Minh Cung Nhĩ thúc ngựa trở về vị trí của mình vương tay: " Xuất phát."
Cái không khí này là sao chứ? Niên Du không nói gì chỉ im lặng ngồi, Hoàng đế cứ như thế không biết ngủ hay thức, chỉ là hắn như vậy không mở mắt lại trông tốt hơn rất nhiều, nhìn hắn ở gần thế này mới nhận thấy hắn ngũ quan đúng là anh tuấn vô cùng, nếu lúc nào cũng như vậy thì cũng sẽ ít người chỉ cần thấy là tỏ ra sợ hãi hắn. Nhưng làm hoàng thượng đương nhiên cũng phải uy nghi một chút mới tốt.
" Ngươi nhìn đủ chưa?"
" a....Hoàng thượng, người còn thức cũng đừng làm tôi giật mình như vậy chứ." Ngạo khiết vẫn nhắm mắt nhưng có thể biết cậu đang nhìn hắn, hoàng đế đúng là dọa người mà.
" Ngươi không làm điều xấu thì việc gì phải sợ?"
" Cho dù không làm gì xấu thì ai cũng sẽ bị người dọa cho chạy mất thôi."
"....!"
" Niệm Vân, không được nói bậy."
" Ân....ca ca, huynh không khỏe sao?"
Mặt Niên Du hơi xanh xao nhìn là có thể nhận ra ngay: " Không phải, chỉ là!"
" Ngươi không quen ngồi xe?" Ngạo khiết mở mắt xem xét tình trạng của Niên Du.
" Niên Du tuy có thể cưỡi ngựa, nhưng sẽ bị say khi ngồi xe. Tự nghĩ nếu cố một chút sẽ không sao nhưng thật là không ổn."
" Thảo nào từ lúc lên xe huynh không nói câu nào, ngồi cũng đã lâu như vậy khó chịu sao không nói cho đệ biết."
" Ngừng xe."
Nghe lệnh của Ngạo Khiết, Cung Nhĩ lập tức cho đoàn người ngừng lại. Thúc ngựa đến bên cửa xe: " Hoàng thượng?"
" Niên Du không thể ngồi xe nữa, chuẩn bị một con ngựa để hắn cưỡi."
" Tuân lệnh."
Niên Du đứng lên muốn xuống thì Niêm Vân cũng hí hửng: " Ta nữa Cung Nhĩ, ta cũng sẽ cưỡi ngựa." Dù không biết nhưng cưỡi chung một con ngựa với Cung Nhĩ chắc sẽ ổn.
" Ngươi ngồi im đó đi."
" Sao cơ."
" Bảo ngươi ngồi xuống."
Ngồi xuống ngồi xuống, chỉ được cái ra lệnh cho kẻ khác thôi, làm hoàng đế thì có gì hay chứ. Niệm Vân hầm hực về lại chỗ của mình, xe lại tiếp tục chuyển động. Ngồi một chỗ không làm gì trong thời gian dài như vậy thì đúng là chán chết, Niệm Vân lấy cái cối đổ vài thứ thuốc vào trộn với nhau, rồi lại thêm vài loại cây cỏ thuốc mới sắc nhỏ bỏ vào bắt đầu giả. Tiếng cộp cộp vang cả xe tưởng Ngạo Khiết sẽ nổi nóng nhưng cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Niệm Vân lại giả giả, không có gì làm thì chế thuốc vậy.
" Cúi xuống!"
" Sao cơ....sao lại cúi....?" " Vụt " một cái có gì đó vừa xẹt ngang mặt khiến Niệm Vân hóa đá.
" Đồ ngốc sao còn ngồi đó?" Ngạo Khiết đột nhiên ôm lấy Niệm Vân ấn hắn nằm xuống, ngay sau đó có thể nhìn rõ thêm vài mũi tên nữa bay vào cắm lên vách xe. " Bên ngoài xảy ra chuyện gì, Cung Nhĩ?"
Một tên lính vén lên rèm che, trông hắn đang hoảng hốt: " Hoàng thượng, chúng ta đang đi đến vách núi Tử Chân thì có bị mai phục, do đất đá đổ xuống chúng ta và đoàn người đi trước của Cung Nhĩ tướng quân đã bị tách ra. Hiện tại bên ngoài đang rất nguy hiểm xin người cẩn trọng."
Vừa rồi Niệm Vân còn hoảng sợ bây giờ bình tỉnh lại cậu lo lắng: " Còn ca ca của ta, huynh ấy sao rồi?"
" Niên Du công tử bị ngăn cách bên kia vách đá."
" Vậy huynh ấy đang gặp nguy hiểm?"
" Cung Nhĩ tướng quân cũng ở đó nên người đừng lo."
Tay Niệm Vân vẫn còn run run nắm lấy cổ tay mình: " Phải rồi, có Cung Nhĩ nên ca ca chắc sẽ ổn thôi."
Cầm thanh kiếm trên xe Ngạo Khiết bước ra ngoài: " Ngươi ở lại đây, một lát không có gì nữa."
" Ân." Niệm Vân từ trong xe nhìn ra ngoài, cảnh chém giết người này đúng là quá sức chịu đựng của một người hiện đại như cậu mà, Ngạo Khiết như một kẻ khát máu từng đường kiếm lấy đi mạng người. Thông thường những vị vua không phải chỉ là đứng phía sau để người bảo vệ và la hộ giá thôi sao? Đám thích khách bên dưới từng người một bị giết thì bên trên vách đá những mũi tên lại vun vút bắn xuống, rất nhanh hắn né tránh chém gãy từng mũi tên.
Một mũi tên bắn trúng hông con ngựa kéo xe như được tính toán trước, nó lồng lộn lên điên cuồng chạy đi, chấn động mạnh khiến Niệm Vân bị hất sâu vào trong xe: " Aa!" Ngoái đầu ra cửa cậu thấy cỗ xe đang lao thẳng về phía vách núi: " A....Cứu ta!"
" Hoàng thượng, không ổn rồi!"
Nghe tiếng gọi Ngạo Khiết quay đầu thấy cỗ xe chở Niệm Vân bị con ngựa điên kéo chạy như bay: " Đưa ngựa cho ta." Leo lên con ngựa gần nhất hắn phóng đuổi theo: " Niệm Vân mau nhảy đi."
" Nhảy?" Nghe lời Niệm Vân bò về phía cửa xe, nhưng tốc độ hiện tại làm cậu sợ không dám nhảy: " Tôi...tôi...!"
" Còn không mau nhảy, ngươi muốn chết sao?"
Niệm Vân tay chân trở nên mềm nhũn, cậu khóc nấc lên cầu cứu Ngạo Khiết đang đuổi ngựa theo phía sau: " Hoàng thượng, cứu ta....ta sợ."
" Chết tiệt!" Không còn cách khác Ngạo Khiết đạp lên lưng ngựa dùng sức dậm mạnh chân bay qua cỗ xe, vừa đáp xuống hắn lập tức ôm ngay Niệm Vân nhảy ra ngoài, nhưng lúc này cả hai người và xe ngựa đều đã lao xuống vực. Giữ đầu Niệm Vân ép vào trong lòng ngực hắn trầm giọng: " Nhắm mắt lại đi."
" Ân! Hức hức." Niệm Vân sợ đến muốn ngất đi, cậu ôm cứng Ngạo khiết nghe lời nhắm lại mắt cùng với hắn hai người rơi xuống vách núi không còn thấy bóng dáng. Quân lính bên trên đã xử lý xong thích khách nhưng không làm gì được khi tới quá muộn.
" Lương Hà tướng quân bây giờ chúng ta phải làm sao?"
" Không thể để hoàng thượng xảy ra chuyện, dù vách núi cao nhưng nếu là hoàng thượng ta tin người vẫn sẽ bình an. Lập tức thông đường trợ giúp cho Minh Cung Nhĩ sau đó dò tìm dưới chân núi không được chậm trễ."
" Tuân lệnh."
Đất đá bên trên đột nhiên đổ xuống khiến Cung Nhĩ bị ngăn cách với Ngạo Khiết và Niệm Vân, cậu cũng không thể tùy tiện hành sự vì Niên Du cũng đang ở bên cạnh: " Các ngươi là kẻ nào, Có biết đang đối đầu với ai hay không?"
Một kẻ bịt mặt cười ha hả: " Làm đến nước này đương nhiên chúng ta phải biết."
" Dám cả gan hành thích hoàng thượng, các ngươi đúng là chán sống."
" Bọn ta cần không phải là mạng của hoàng đế, mà là mạng của kim phụng."
" Ngươi nói gì?" Cung Nhĩ ngạc nhiên, sao chúng lại biết được Niên Du và Niệm Vân sẽ có mặt trong chuyến đi Bích Linh Tự lần này?
" Là vì tộc người kim phụng bọn chúng, đời đời đế vương các nước đều muốn giành lấy không ngại gây chiến khắp nơi, chỉ cần bọn chúng chết thì tất cả sẽ chấm dứt."
" Lũ khốn các ngươi." Nói vậy Niệm Vân đang gặp nguy hiểm.
Niên Du mệt mỏi nép sau lưng Minh Cung Nhĩ: " Xin lỗi, tất cả đều là do chúng ta."
" Công tử nói gì vậy, không phải do người."
" Nếu chúng ta thật sự không phải kim phụng mọi người sẽ không rơi vào tình cảnh này. Ta thật sự chưa từng mong muốn mình là kim phụng."
Cung Nhĩ chấn an Niên Du: " Người đừng bao giờ nói vậy, bảo vệ người là nghĩa vụ của thần, Cung Nhĩ sẽ không để chúng chạm vào dù chỉ một sợi tóc của người. Vì vậy công tử xin đừng vội bi quan, Kim phụng là người có dòng máu cao quý giống như phụ thân của người vậy, công tử nên tự hào vì điều đó."
" Ta...ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi!"
" Các ngươi xông lên, phải giết bằng được kim phụng."
" Giết."
" Có ta ở đây các ngươi đừng mong nghĩ tới chuyện đó."
Quân lính cùng đám thích khách xông lên chém giết lẫn nhau, Niên Du lại được che chắn bởi Cung Nhĩ khiến cậu an tâm hơn rất nhiều. Hy vọng Niệm Vân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hoàng thượng bên cạnh nên chắc đệ ấy sẽ không sao đâu. Hoàng thượng dù trước nay tỏ ra không thích Niệm Vân nhưng lần này đi lại đưa đệ ấy đi cùng, nên người sẽ không để Niệm Vân gặp nguy hiểm đâu.