Nó từ trong tolet bước ra coi bộ thuốc xổ nó mua có công dụng khá mạnh nên bây giờ vẫn còn đau phải nói là rất rất đau, đau hơn lần hắn uống nữa
-Cứu với, tôi chịu hết nổi rồi - nó nằm la liệt ở hành lang miệng không ngừng rên la
Thật may cho nó là có giám thị đi tới đã đưa nó vào bệnh viện cấp cứu
Lớp A
-Xin cho hỏi ai là Hoàng Nhã Thiên Hương ? - giám thị
-Là tôi có chuyện gì sao -Thiên Hương đứng dậy
-Cô là chị của Thiên Băng đúng chứ? - giám thị
"Ông giám thị này rãnh thiệt" - suy nghĩ của cả lớp
-Ông còn câu nào hỏi không - Thiên Hương sắp phát hỏa với ông giám thị cù lần này rồi
-À không, tôi chỉ đến đây thông báo cho em biết là cô em gái của em đã nhập viện rồi đó-giám thị run sợ khi nhìn vào ánh mắt của Thiên Hương
-CÁI GÌ - người cùng hét khiến cả lớp phải bịt tai lại mà vẫn thấy choáng
-Hiện giờ con bé đang ở đâu hả - Thiên Hương chạy lại nắm cổ áo ông giám thị khiến ông vô cùng sợ hãi
-Không nghe ổng nói là trong bệnh viện hay sao mà chị còn hỏi -Mẫn Mẫn đi lại lôi Thiên Hương ra
-Đi mau còn đứng đó làm gì - Lãnh Thiên
-Tôi đi chuẩn bị xe - Lâm Hiên nói xong thì chạy mất dạng chẳng thấy đâu
Tụi nó đứa leo vào chiếc xe chỗ chạy đến bệnh viện cũng may là không bị cảnh sát bắt, nhưng do chỗ nhỏ quá tụi nó phải chen lấn đến nơi nhìn ai cũng lôi thôi lết thết bảo vệ sợ hãi không dám cho vào buộc tụi nó phải chỉnh chu lại mình mới được phép vào
-Cho hỏi phòng của Hoàng Nhã Thiên Băng ở đâu - Thiên Hương hấp ta hấp tấp hỏi y tá
-Dạ là phòng các anh chị đi thang máy lên tầng rồi đi thẳng sẽ thấy - y tá
Y tá vừa dứt lời thì chẳng thấy tâm hơi tụi nó đâu
-Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh lên chút coi trời thang máy gì mà chậm quá vậy - Thiên Hương nhăn mặt dùng chân đạp cánh cửa thang máy (phá hoại tài sản BViện)
-Đủ rồi bà đồ của người ta mà làm như của mình lỡ hư rồi sao - Lan Hy nhắc nhở (đúng hơn là nói móc)
-Thì tại chị lo cho Thiên Băng thôi mà - Thiên Hương chưng ra vẻ mặt hối lỗi
-Chỉ là chị em nuôi thôi mà làm gì căng thẳng dữ - Hắn dựa người vào thang máy
-Ai nói với anh là chị em nuôi chúng tôi là.... - Thiên Hương chưa kịp nói hết thì đã bị người kia bịt miệng lại
-Nuôi thì sao dù gì cũng sống cùng nhau một thời gian chí ít cũng có tí tình cảm mà - Lan Hy
Mặc dù lời nói có chút vô tâm nhưng thật ra hắn cũng rất lo cho nó chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi,điều đó tên kia đều hiểu vì là bạn thân từ nhỏ mà
PHÒNG
Cả đám cùng bước vào thấy ông bác sĩ đang khám cho nó còn nó thì đang nằm truyền nước biển nhìn gương mặt của nó xanh xao yếu ớt không giống mọi ngày hoạt bát năng động
-Bác sĩ ơi em của tôi có làm sao không- Thiên Hương đau lòng nhìn cô em gái
-Hiện tại tình trạng của em cô đã tạm ổn một lát nữa sẽ tỉnh -Bác sĩ
-Cám ơn - Thiên Hương
-Mà ai chơi ác thế thuốc xổ mà bỏ một lúc cả bịch chứ chẳng chơi- Bác sĩ
-Cái này hơi khó nói - Lâm Hiên
-Ông mau kêu những bác sĩ giỏi đến khám cho cô ấy đi - một giọng nói lạnh lùng vang lên không ai khác chính là hắn
-Dạ được tôi xin phép ra ngoài - bác sĩ
-Anh là cái gì mà ra lệnh được cho ông ta vậy? -Mẫn Mẫn hỏi
-Cái bệnh viện này là của nhà Minh Phong mà - Lãnh Thiên giải thích
-Cũng đúng thôi nhà giàu mà -Lan Hy
-Ưm -nó từ từ mở mắt ra
-Em tỉnh rồi hả Băng, thấy trong người thế nào rồi có đói không chị mua gì cho em ăn nhé có khát nước không chị rót nước cho em nhé có.. - Thiên Hương nói một tràng không đợi nó trả lời mà cứ nói tới tấp
-Thiên Hương em hỏi vậy ai mà trả lời cho được - Gia Thành cũng không thể trách Thiên Hương vì anh biết vợ anh lo cho em gái mà
-Quên mất - Thiên Hương
-Em không sao em muốn về nhà - nó yếu ớt trả lời
-Nhưng em còn yếu lắm sao về được - Thiên Hương
-Nhưng mà em muốn về - nó
-Không là không nếu còn la nữa chị sẽ bịt miệng trói em vào giường đấy -Thiên Hương
-Bạo hành quá - Mẫn Mẫn và Lan Hy cùng đồng thanh
-Cứ thử xem chị có thể làm gì em - Thiên Hương nói chắc chắn như đinh đóng cột cưa là đứt ^-^
-Đáng sợ quá - Cả đám cùng đồng thanh
-Băng à chị ra ngoài mua gì cho em sắn tiện tụi chị đi ăn gì luôn em đợi chút nhé - Thiên Hương nói xong không đợi ai trả lời lôi từng người một đi tiếc là không lôi được hắn
Bây giờ trong phòng chỉ còn nó và hắn không khí xung quanh im lặng hẳn đi, ngay cả một con ruồi bay ngang cũng có thể phân biệt được con đực con cái
-Có sao không? - hắn cuối cùng cũng đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầy khó chịu
-Tôi vẫn còn đủ sức để giết chết tên đáng ghét như anh đấy -Nó
-Vậy thì tốt - hắn
-Nếu không phải tại anh kêu tôi ăn cái pizza đó thì tôi không có nằm đây đâu còn nói nữa - nó nhìn hắn đầy oán hận
-Lạ nha ai mượn cô bỏ thuốc xổ vào đấy làm gì - hắn
-Hứ thấy ghét - nó tức giận vì không cải lại hắn
-Ai mượn cô thương - hắn tiếp tục châm ngòi vào quả bom sắp nổ
-BIẾN ĐI ĐỒ ĐÁNG GHÉT - và nó đã nổ >.
Đã hơn một tuần rồi nó ở trong bệnh viện chán gần chết luôn, ở trong đó chẳng khác nào ở trong tù khác một cái là chỗ ngủ êm hơn đồ ăn ngon hơn (khác hoàn toàn mà)
Cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái chỗ quái quỉ đó đúng là vui không gì bằng
-La là lá la la - Nó vừa đi vừa hát ca sung sướng
-Mày có vẻ sung sức tràn đầy năng lượng quá nhỉ - Mẫn Mẫn nhân cơ hội chọc nó tí
-Đương nhiên hihihi - nó tươi cười nói
-Nếu khõe rồi thì về tiếp tục công việc hầu gái của mình đi há - hắn phun một câu làm nó đơ người
-Anh thiệt quá đáng nha tôi vừa khỏi bệnh thôi mà - nó nhăn mặt
-Thôi đi Minh Phong chọc cô ta làm gì - Lãnh Thiên
-Nếu để sức ngày mai đi học thì còn tốt hơn - Lâm Hiên ngáp dài ngáp ngắn ngày nào cũng đến chăm sóc nó thiệt là vắt kiệt sức
-Hoàng Minh Phong em tôi vừa khỏi bệnh hi vọng anh sẽ không bắt nó làm việc nhà nếu không anh đừng có trách tôi - Thiên Hương vừa nói vừa đưa lên nấm đấm ra vẻ cảnh cáo
Hoàng Minh Phong là nhân vật nào không lẽ lại đi sợ một cô gái yếu ớt mỏng manh(tg:bả mà yếu ớt mỏng manh?)
-Tôi mướn cô ta không phải để ăn chơi rồi phá - hắn nói xong rồi bỏ đi luôn
-Ai phá chứ - nó nói giọng íu xìu
-Mày chứ ai - Lan Hy , Mẫn Mẫn cùng đồng thanh
-Nhưng mà - Thiên Hương định nói gì nó nhưng bị Gia Thanh ngăn lại
-Em yên tâm đi thằng đó không làm gì cô em gái yêu dấu của em đâu- GThành
-Thiệt đó cô cứ yên tâm đi -Lâm Hiên
-Bởi vì nó cũng từng có người mà nó yêu thương mà -Lãnh Thiên
-Người như hắn cũng có người để yêu để thương sao, thật khó tin - suy nghĩ của nó