Sáng sớm tinh mơ , trên bầu trời xanh thẫm êm dịu có chút mây bay nhè nhẹ bồng bềnh, thấp thoáng vài hạt sương sáng đậu trên những tán cây lấp lánh như những viên ngọc trai sáng bóng.Ở trong nhà nó đang chạy với tốc độ tối đa để đến phòng hắn, bây giờ nó đang đứng trước phòng hắn nó không những không gõ cửa mà dùng bàn chân xinh đẹp nhỏ bé của mình mà ĐẠP
RẦM...RẦM....
Cánh cửa thì đã bị sập còn nó thì đứng cười ha hả vì thành tích huy hoàng của mình, hắn nghe thấy tiếng động lạ thì khỏi nghĩ cũng biết do nhỏ hầu gái bá đạo từng hột gạo của mình gây ra.Nó nhanh chân chạy lại giường của hắn leo lên lây lây cánh tay của hắn vậy mà hắn cũng không thèm quan tâm vẫn nằm đó nhắm mắt giả bộ mình đang ngủ say không biết gì hết .Thấy hành động đó của hắn nó bực mình
-Hôm qua anh hứa cái gì còn nhớ không đó
Hắn vẫn nằm im không nhúc nhích , không trả lời tóm lại không tiếng động
-Không lẽ đã quên
Đôi mắt trong veo của nó bắt đầu ngấn nước chỉ một phút tích tắc có thể trào ra bất cứ lúc nào NÓ THÍCH, thấy không ổn hắn bắt đầu ngồi dậy , hắn hơi bất ngờ khi nhìn vô mắt nó , lần đầu tiên hắn thấy nó khóc hắn lấy tay lau đi nước mắt trên má nó hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại làm vậy
-Tôi chỉ đùa có một chút không lẽ cô khóc
-Lời hứa hôm qua anh vẫn giữ lời đúng không?
-Đã biết và sẽ giữ lời
-HAHAHA được được vậy tôi đi chuẩn bị đi chơi đây pái pai
Nó định đi ra nhưng chợt nhớ cái gì đó nên quay lại nói
-Chai thuốc nhổ mắt của anh thật tiện lợi nghen thánh kiu à phải rồi cánh cửa phòng anh dỏm quá đạp một cái là sập rồi tôi thấy anh nên thay cái mới xịn và chắc hơn đi
Hắn nãy giờ ngồi nghe nó nói mà mặt nổi đom đóm hết trơn, vậy ra là hắn bị lừa còn cái cửa đã bị nó đạp sập nó mạnh tới vậy sao. Riết rồi hắn không biết nó có phải con gái không nữa , hắn cũng nhanh chóng dẹp hết tất cả suy nghĩ của mình mà đi vào tolet.Lúc hắn xuống không thấy nó đâu quay qua hỏi quản gia thì ông nói là nó đã đi từ lâu
-Cái cô này đi gì mà nhanh thế tôn ngộ không chắc cũng không đi lẹ bằng cô ta
Hắn ngồi ăn sáng một mình cảm thấy thiếu vắng cái gì đó nên chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ lên phòng thay đồ và đi ra ngoài
TẠI CHỖ CỦA NÓ
-Êêêêê! Thiên Băng chỗ này
Lan Hy đưa tay quắc quắc nó lại , nhìn thấy tụi bạn nó chạy lại
-HI! lâu quá không gặp nha
Nó quan sát từng người một và nói . Chị nó cốc đầu nó một cái nó xoa xoa cái đầu của mình
-Em đừng có xạo nha chị cốc nhẹ lắm á, mới có mấy ngày mà em gái bé bỏng của chị ốm trong thấy luôn -Thiên Hương quan sát em gái tội nghiệp của mình tặc lưỡi nói - Về nhà phải nói lại với pama mới được - suy nghĩ của Thiên Hương
-Bộ tên đó ức hiếp mày lắm hả Băng sao nhìn mày gầy trơ xương vậy -Mẫn Mẫn nhìn nó từ đầu đến cuối lắc đầu nói
Thấy mọi người nhìn mình săm soi bới móc nó khó chịu vô cùng liền tìm cách giải vây cho mình
-Thôi ngắm đủ chưa giờ có vô hay không - nó chu môi nói
-Thì đi - người cùng đồng thanh
Tụi nó đi hết chỗ này tới chỗ kia hết gian hàng này tới gian hàng kia hết shop này tới shop kia làm những người bán hàng phải nhức đầu với tụi nó luôn,chưa bao giờ họ gặp những vị khách này gì mà khó chịu hay cằn nhằn hàng mới nhập về thì bị coi là rác rưỡi OMG chắc họ phải dẹp tiệm sớm qá
-Chị à bộ này không đẹp lại xấu xí không có thẩm mĩ không hợp
Nó chê tới chê lui , đây mới chính là cô em gái khó tính của cô thiệt là khổ nhớ tới mỗi lần dẫn nó đi mua đồ mẹ và cô luôn phải nhức đầu lựa tới lựa lui mà chẳng được mua được gì vậy mà ngày hôm sau về nó lại vác cả đống đồ hôm qua mẹ và cô lựa cho nó thử hỏi trên đời này ai chịu nổi cái tính quái đảng của em gái cô chứ
-Em không mua thì cũng đừng chê lung tung chị thấy bộ này đẹp mà, thiết kế tinh xảo em còn đòi gì nữa
-Nếu chị thấy đẹp em sẽ mua
-Chị Hương chị thấy bộ này sao đẹp không em thì cho là nó quá xấu vậy mà con Lan Hy nói là đẹp
-Tao thấy đẹp thì nói đẹp mỗi người có con mắt khác nhau nên cách nhìn khác nhau mà
Tới nữa rồi dẫn mấy cô em này đi thêm vài cửa hàng nữa chắc cô chết sớm quá khổ ghê
-Bây giờ không mua nữa chúng ta đi ăn đi ok
Thiên Hương tìm cách hoãn binh, đi nữa có nước bị người ta đuổi mất
-Ừm em cũng đói rồi mình đi ăn đi
-OK
Cả đám kéo nhau vô nhà hàng gần đó, tụi nó chọn chỗ gần cửa sổ để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài
-Giờ mấy đứa muốn ăn gì đây - Thiên Hương cầm thực đơn lên xem tới xem lui
-Bít tết mà là loại không chín cũng không sống nói chung là vừa chín tới
Nó cười khì khì mà không biết phục vụ đã méo mặt bít tết mà nó nói làm sao mà làm chính xác được chứ
-Cho tôi một phần sủi cảo - Mẫn Mẫn
-Me too- Lan Hy
-Bánh Cà Chua -Thiên Hương
-Phiền các vị đợi một lát sẽ có
Phục vụ đi vào bên trong, tụi nó ngồi nói chuyện rôm rã bỗng Lan Hy nhìn qua bàn bên kia giật mình rồi quay qua nó
-Mắt tao có vấn đề không vậy mậy
-Sao mày hỏi vậy mắt mày bình thường mà có bị gì đâu
-Mày thử nhìn qua bên kia coi, có phải anh hai Mẫn Mẫn không
Nghe Lan Hy nói xong cả đám đồng loạt nhìn qua bàn bên kia cách bàn nó chỉ bàn, đúng là anh hai Mẫn Mẫn nha nhưng không có ngồi một mình mà cùng người nữa nam nữ và nó cũng đã nhìn thấy hắn. người ngồi cùng cô gái riêng hắn thì ngồi một mình thấy vậy không hiểu sao nó thấy vui vui nhưng còn Thiên Hương thì đang tỏa ra sát khí có thể giết người bất cứ lúc nào
-C..Ch..chị Thi...Thiên...Hương hay là tụi mình về đi chị - Lan Hy run run nói
-Lại đó góp vui đi
Giọng của Thiên Hương như tảng băng ngàn năm làm khắp nơi đang vui vẻ bỗng run cầm cập mặc dù bây giờ là mùa hè sắp sang thu
-Nhưng mà... - Mẫn Mẫn cảm thấy thương cho số phận anh của mình
Tụi nó đi đằng sau Thiên Hương ai nấy cũng cùng tâm trạng LO SỢ , diễn biến tiếp theo như thế nào đây trời
-Mày có cần tao gọi xu cấp ké giùm hông - Nó nói nhỏ vô lỗ tai Mẫn Mẫn
-Chắc là cần
-Tao không dám chắc chị Thiên Hương có thể làm nên chuyện gì ở đây đâu - Lan Hy lắc đầu nhìn anh Mẫn Mẫn
Tụi nó bây giờ đang đứng trước bàn của tụi hắn
-Góp vui được chứ
Thiên Hương liếc nhìn cô gái pên cạnh Gia Thành làm cô ta phát run ôm Gia Thành chặt hơn, còn Gia Thành thì mặt mài xanh mét khi thấy Thiên Hương xem ra mạng sống của anh sau này KHÓ BẢO TOÀN