Sau một hồi cãi nhau điên cuồng với hắn không phân được thắng bại nó cũng mệt lã người nên bỏ đi lên phòng không màng tới sự ngỡ ngàng và tức giận của hắn
-Cô được lắm đang nói chuyện mà bỏ đi vậy hả - mặt hắn nổi đom đóm với hành động của nó
-Mệt rồi giờ ngủ mai cãi tiếp - nó đi thẳng lên phòng đi vô mà chẳng đóng cửa leo lên giường ngủ không thay đồ cũng chẳng có cởi giày
Hắn đi ngang một lần nữa thấy cửa phòng chẳng đóng đèn còn mở đi vào mới thấy nó ngủ mà không thay đồ giày cũng chẳng chịu cởi con gái gì đây không biết
Sau khi chỉnh lại tư thế ngủ cho nó xong hắn quay về phòng mình, nằm trên giường hắn tự lẩm bẩm một mình
-Mình làm gì vậy chứ? sao lại quan tâm cô ta làm gì chứ? haizz chắc mai mình phải đi khám bệnh quá - hắn tự kỉ một mình sau đó ngủ quên luôn
Hôm nay khác với mọi ngày hắn dậy rất sớm định qua kêu nó dậy nhưng nhìn thấy nó ngủ ngon quá nên cũng không nỡ với lại vẫn còn sớm
Hắn tự mình đi xuống bếp làm đồ ăn. Bây giờ trong nhà đám người hầu đang nhìn vào nhà bếp với con mắt chữ A miệng chữ O, ôi ôi vị thiếu gia kính mến kiêu ngạo đâu mất rồi
Ông quản gia bước vào nhà ,nhìn đám người giúp việc đang đứng trước nhà bếp xì xầm to nhỏ cái gì đó làm máu tò mò của ông cũng nổi lên
-E hèm nhà này hết việc để làm rồi sao- ông quản gia nghiêm nghị bước lại chỗ đám người giúp việc đó làm ai cũng sợ sệt
-Có chuyện gì trong đó hả -Ông lợi dụng cơ hội ngó cái đầu của mình nhìn vào nhà bếp Cảnh tượng trước mắt làm ông muốn ngất xỉu tại chỗ cái gì đây thiếu gia cao cao tại thượng giờ lại đi xuống bếp nấu ăn sao Choáng Choáng nặng
-Ê ê ê quản gia ông không sao chứ
Mấy người hầu chạy lại đỡ khi ông quản gia ngã ra đằng sau không may là cái chân của ông kêu cái rắc....
-AAAA,Không sao! không sao hết ổn mà ổn hết, né ra coi làm cái gì vậy bực bội cái mình HÀ -ông quản gia tỏ ra ta đây kiên cường đi cà thọt bước lại chỗ hắn đằng sau đám người hầu đang cười khúc khích
-Thiếu gia đang làm cái gì vậy - ông quản gia hỏi hắn mặt nhăn nhăn lại vì cái chân đang đau nhức nhói
-Không gì - giọng nói của hắn vẫn như vậy chẳng thay đổi vẫn lạnh như tảng băng ngàn năm ở bắc cực
-Chuyện này ngài có thể để cho người giúp việc làm mà , ngài không cần tốn sức vậ....
-Ra ngoài đi - hắn vừa nói vừa xào thịt bò tung lên rồi hứng xuống chuyên nghiệp như đầu bếp sao cao cấp
-Dạ thưa ngài - mặt ông quản gia méo xẹo khi bị coi là không khí
-Khoan đã - hắn chợt nhớ ra một chuyện
-Dạ ngài cần gì - ông quản gia vui mừng quay lại tưởng đâu vị thiếu gia kính mến sẽ nhờ ông làm dùm những việc đó
-Ông lên kêu Thiên Băng dậy đi - hắn
-Hả?
-Tôi không nói lần thứ hai
-A Dạ tôi biết rồi
Ông quản gia đi ra ngoài vừa đi vừa rủa nó vừa mới bước lên bục thứ thì thấy nó tung tăng bước xuống vui vẻ miệng còn hát ca nữa chứ hành động đó khiến ông tức hộc máu
Ông không ngờ con nhỏ siêu quậy lại làm cho thiếu gia nhà này thay đổi một cách chóng mặt như vậy khiến ông cũng như cái chong chóng quay không ngừng nghỉ
-Chào bác quản gia buổi sáng tốt lành- nó tươi cười chào ông quản gia nhưng ông ta thì lại tỏ thái độ ngược lại
-Khỏi tôi biết thân biết phận mình mà tuổi thân quá đi mất - ông dùng tay lau lau nước mắt cá sấu của mình chân thì lùi lại đằng sau
-Bác quản gia cẩn thận đằng.........-Nó chưa kịp nói xong thì
-AAAAAAAAAAAAAA - Ông quản gia do mất thăng bằng nên đã ngã xuống dưới
Nghe tiếng động lớn mọi người chạy ra xem thì thấy ông quản gia kính mến đang ôm đất mẹ thiêng liêng kiểu dáng nằm của ông rất ư là đẹp mắt khiến mọi người trong nhà ai cũng cười rộ lên trong đó có cả nó và hắn
-Ôi trời đất ơi cái lưng của tôi - Mặt ông quản gia nhăn nhó,cười không ra nước mắt
-Chuyện gì vậy? - hắn phẩy tay kêu mọi người lại đỡ ông quản gia dậy
-Tôi đã cố gắng nói ông ấy cẩn thận nhưng chưa kịp nói thì ông ấy đã ngã rồi - nó nói nhưng vẫn không ngừng cười
-Thôi được rồi, vào ăn sáng thôi sắp tới giờ đi học rồi - hắn quay sang kéo tay nó vào phòng ăn
Mặt của nó đỏ lên khi hắn nắm tay nó , thấy hành động của nó hắn cười nhưng nụ cười ấy đã sớm vụt tắt
Trước bàn ăn thịnh soạn toàn những món ăn ngon được bày biện trước mắt nó.Nó nuốt nước miếng ực ực trong khi đó hắn đang đứng sắp xếp lại món ăn cứ tưởng là nó đang nhìn mình nên hắn cố tỏ ra tự nhiên
Khi hắn ngước mắt lên nhìn thì thất vọng toàn tập nó là đang nhìn đồ ăn chứ không phải là hắn
"không lẽ sắc đẹp trời ban của mình tuột dốc tới vậy sao ta"-suy nghỉ của hắn
-Cái này ăn được chứ - nó hỏi hắn
Vì nó sợ hắn chưa quên bữa ăn lần đầu gặp mặt của hai đứa, 'thuốc xổ'
-Nếu cô sợ thì đừng có ăn - hắn bực mình khi thấy nó hỏi câu đó vậy chẳng khác nào nói hắn là người thù dai hay sao
-Được thôi vì anh tôi sẽ thử
Không chờ đợi nhiều nó ngồi xuống và bắt đầu xơi , nó ăn ngấu nghiến khiến hắn và người trong nhà ai cũng ngỡ ngàng tưởng đâu nó bị bỏ đói năm rồi không bằng
-On óa ố ột uôn (ngon quá số một luôn)- trong miệng của nó bây giờ là đầy thức ăn nó nhét mỗi món một thứ vào miệng ăn và nhai không ngừng nghỉ
-Ăn từ từ thôi nghẹn bây giờ- hắn đưa cho nó ly nước
-Ok tôi no rồi đi trước nghen - nó xách cặp chạy đi
Sỡ dĩ nó không đi chung với hắn vì sợ mấy đứa con gái trong trường đánh. Nó không muốn ngày đầu tiên đi học mà phải lên ngôi nhà thứ hai ở (Bệnh viên, phòng y tế)
Tại ngôi trường nổi tiếng nhất cả nước SingWhite chỉ dành cho những công tử tiểu thư nhà giàu và những học sinh giỏi mới có thể vào học
Nó đang hì hục chạy với chiếc xe đạp mới mua hôm qua đến trường, còn hắn thì thư thả ngồi thoải mái trên chiếc BMW mui trần chạy đằng sau mà nó không hề hay biết
Ting...ting...ting
-Ôi má ơi hết hồn - nó xém té khi nghe tiếng kèn cũng may là chân nó đủ dài để còn kiềm được chiếc xe
Nó quay lại xem thủ phạm là ai thì thấy hắn ngồi trên xe nụ cười thõa mãn khi đã đạt được điều mình muốn mà đầu nó muốn bóc khói
-Oh sr người đẹp, xem ra chân của cô cũng đủ dài để kiềm chiếc xe mà con nít , tuổi chạy nhỉ - hắn chế giễu nó
-Anh rãnh không có chuyện gì làm hay sao mà cứ thích chọc người khác vậy hả - nó điên tiết lên khi thấy hắn cười , nhìn thiệt là muốn tát một cái cho đã mà
-Ừm, vậy thôi tôi đi trước cô cứ thong thã mà chạy với cái xe đó đi há có cần tôi kêu người gắn thêm hai bánh cho nhanh không - hắn lái xe chạy đi tốc độ kinh khủng khói bụi bay tứ tung làm nó ho sặc sụa
-Cái tên đáng ghét, bà đây thật muốn đập nát cái xe của anh - nó rủa hắn sau đó mới nhớ mình còn phải đến trường nên đã phóng thiệt là nhanh hên cho nó là thắng vẫn an toàn nếu không là nó đi luôn rồi
Gửi xe xong nó chạy lại chỗ chị nó và hai đứa bạn đang đứng chờ
-Em làm gì mà trễ vậy hả? - Hương véo má cô em gái đáng yêu
-Hì, xe đạp chứ có phải máy bay hay trực thăng đâu mà nhanh hả chị - nó le lưỡi nói
-Tụi này cũng chạy xe đạp mà coi ra nhanh hơn ai kia nha - Mẫn Mẫn nháy mắt với Hy
-Phải đó -Lan Hy tươi cười nói
-Sao vậy, sao ba người cũng chạy xe đạp - Nó hỏi
-Thì tụi chị cũng bị pama bắt phải giấu thận phận của nè - Thiên Hương giải thích
-Nhưng mà tại sao - nó
-Không biết chỉ nghe là khi nào thời cơ đến sẽ biết -Mẫn Mẫn
-Nhưng điều tao thắc mắc là thời cơ, pama bị nhiễm phim khá nặng rồi đó nha- Hy Hy
-Tới giờ rồi kìa mau vào tìm chỗ ngồi nếu không hồi nữa đứng ráng chịu đó - Nó
Tụi nó tìm chỗ và ngồi xuống nghe mấy ông thầy bà cô đọc diễn văn mà ai nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài thiệt là chịu không nổi tụi nó đành đứng dậy đi lên phòng hiệu trưởng tìm lớp chứ nghe một hồi nữa là tụi nó sẽ ngủ mất tiu
TẠI PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
RẦM...
-Ui da, chu choa mạ ơi ai dám phá giấc ngủ ngàn vàng của ta vậy hả
Ông hiệu trưởng kính mến đang say giấc nồng nhưng vì những bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn của tụi nó đã làm sập cánh cửa khiến ông giật mình và cuối cùng là bị té ghế
-Là chúng tôi thưa thầy
-Mấy người là ai vô đây chi - đầu óc ông hiệu trưởng vẫn còn đang lân lân trên mây chưa hồi hồn kịp
-DẠ LÀ HỌC SINH MỚI NHẬN HỌC BỔNG ĐÓ THẦY - tụi nó đồng thanh hét lên =.=
-À nhớ rồi mấy tiểu thư sẽ học chung với thiếu gia đó rồi lớp A V.I.P đó tự đi đi cho già ngủ tí - nói xong ông hiệu trưởng chạy lại ghế sofa chưa đến giây ông đã chìm vào mộng đẹp
Tụi nó cũng chẳng thèm nói gì thêm quay người bước ra khỏi cửa nhưng lại quay người lại và trên mặt ai cũng hiện lên một nụ cười hết sức nham hiểm (tụi nó làm gì tí nữa sẽ được bật mí)
-HAHAHA kì này ông HT không dám ló mặt ra ngoài luôn á - nó
-Chị không biết có dám hay không nhưng làm vậy cũng còn quá ít chẳng vui tí nào - Hương bỉu môi nói
-Nè nè đằng trước - Mẫn Mẫn như đã nhìn thấy cái gì đó rất vui
-Cái gì đằng trước - Hy Hy không hiểu hỏi
-Cái bảng - Mẫn Mẫn tỏ ra bí hiểm
Nghe xong câu đó cả đứa đồng loạt nhìn lên nụ cười lần này còn hiểm ác hơn nữa tụi nó từ từ tiến lại căn phòng đó , mở cửa từ từ bước vào
-Ông hiệu trưởng này thích sưu tầm tranh ảnh và tem nhỉ - nó dát mắt nhìn xung quanh
-Toàn đồ cổ mà đồ cổ là đồ cũ vậy nên chúng ta nên giúp ông ấy một tay - Hy Hy chóng nạnh miệng cười cực kì ác
-Phải - người cùng đồng thanh
Rầm... Rầm...Rầm...
Những bức tranh thì bị xé và đập bể những con tem cũng chẳng hơn gì bị cắt bị xé thành những miếng nhỏ rơi đầy dưới đất . Sau một hồi đập phá thõa mãn tụi nó mới mỉm cười hài lòng nhìn thành tích mình gây ra và đi ra ngoài trở về lớp
Xem ra lần này ông hiệu trưởng tự vẫn mất
LỚP A
-Đây rồi,đúng lớp này nè mọi người - Mẫn Mẫn
Cô giáo đang từ xa đi tới nhìn thấy tụi nó đang đứng ở ngoài lớp thì biết là học sinh mới chuyển đến
-Chào các em - Cô giáo từ tốn nói
-Chào cô, tụi em là học sinh mới - tụi nó lễ phép (sau này thì chưa chắc)
-Ừm, giờ cô sẽ vào trong khi nào cô gọi các em hãy vào nhé - cô giáo
Lớp học đang ồn ào thấy cô giáo bước vào thì ngay lập tức im phăng phắt ngay cả con ruồi bay qua cũng biết nó đực hay cái
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới
Câu nói vừa dứt lớp học lại trở nên nhốn nháo
-Trai hay gái vậy cô - hs
-Đẹp không cô -hs
-Dễ thương không cô - hs
-Chắc là gái rồi hehehe -hs
-Gái gì chứ , đương nhiên là nam rồi một hotboy mới sẽ xuất hiện - hs
bla bla bla bla bla bla
-IM LẶNG COI - bà cô bắt đầu bực mình gõ cây thước một cái rầm khiến cái bàn sắp gẫy làm , quay qua tụi nó - Các em vào đi - giọng vô cùng dịu dàng và từ tốn
-D....da....dạ - tụi nó phát run
-Đây là học sinh mới là gái và rất xinh đẹp vừa lòng mấy cô mấy cậu chưa mệt ghê - bà cô liếc mắt từng người trong lớp
-Dạ vừa rồi cô - cả lớp
-Các em giới thiệu về mình đi - cô giáo tươi cười nói nụ cười khiến ai cũng run sợ
-Mình tên là Huỳnh Nhã Thiên Băng là học sinh nhận học bỗng - nó nháy mắt một cái khiến bao trái tim rung động
-Còn mình là Huỳnh Nhã Thiên Hương chị của Băng cũng là học sinh nhận học bổng - Hương cười để lộ cái răng khểnh cưng vô cùng
-Mình tên Cao Mẫn Mẫn là học sinh nhận học bổng- nhỏ hôn vó làm cho mấy anh chàng trong lớp muốn chảy máu mũi
-Còn mình là Viên Lan Hy cũng như ba người kia là học sinh nhận học bổng - nhỏ le lưỡi như một đứa con nít làm ai cũng muôn yêu chiều
Trong lớp đám con trai thì nhìn tụi nó ánh mắt trìu mến còn nữ thì nhìn tụi nó ánh mắt hình viên kẹo
-Được rồi bây giờ cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho các em nha - bà cô nhìn một vòng quanh lớp thì đúng chỉ còn chỗ ngồi nhưng mà chỗ đó thì có hơi không ổn
-Sao vậy cô tụi em sẽ ngồi ở đâu - nó hỏi
-Thôi kệ, các em sẽ ngồi theo thứ tự nha em Băng thì ngồi với Phong, em Hương thì ngồi với Thành, em Mẫn thì ngồi với Thiên còn Hy thì ngồi với Hiên giờ các em về chỗ đi - bà cô sắp chỗ xong thì cả lớp lại nháo thêm lần nữa vì đa số các nữ sinh thì không đồng ý
-Cô ơi không được - hs nữ
-Phải đó cô hotboy của tụi em mà - hs nữ
-Em chưa được ngồi với mấy anh ý thì ai có thể ngồi được hả cô - hs nữ
Và cứ thế nhưng lần này phản ứng mạnh hơn nên bà cô không thể làm gì khác là chạy ra khỏi lớp trước khi bị ăn dép..........................