Nhưng ông trời đã tạo ra nhân duyên khá là bất ngờ năm sau ,Lan và Phương người bạn mà quen sau khi về Việt Nam chơi nhưng người dẫn đi ko phải là bà mình mà là mẹ mình năm trước .
Hồi đó Lan gặp Phương thông qua mẹ mình là bạn thân của mẹ Phương và điều dĩ nhiên đối với thần đồng Lan đã nhận ra chuyện này ko phải là một điều đơn giản và sau này Lan đã điều tra ra sự thật đc dấu đàng sau thân phận của mình vì từ nhỏ Lan chỉ biết là ba mình đã mất thôi .
Năm đó cũng là năm đầu tiên Lan đc ra nước ngoài học thông qua chương trình du học sinh trao đổi giữa Nhật và Hàn ,đương nhiên Phương cũng đc ba mẹ mình (lúc đó họ thật sự hạnh phúc với tình yêu ko như bây giờ ) cho Phương qua Hàn học ,ở sân bay họ đã gặp nhau và từ đó họ mới chính thức trở thành bạn thân .
Những ngày du học sinh Lan lúc đó thật sự là người khó gần chỉ có Phương là thường đi theo Lan mà thôi ,ko phải là Lan ko muốn thể hiện bản chất thật của mình mà từ nhỏ Lan đã phải thể hiện tính cách như vậy trong gia tộc và điều đó đã ảnh hưởng lớn đến khuôn mặt của mình tạo thành khuôn mặt lạnh lùng thay cho nét mặt vô tư như đứa bé t phải sống .
Trong trường lúc đó Lan là người phải nói đến giáo viên cũng phải né tránh vì sự thông minh và tính cách lạnh lùng .
Vào hôm có thể nói đây là định mệnh của Lan khi gặp đc Lam .
-Hu hu …các cậu tha cho tôi đi .
Lan đang dựa vào gốc cây gần đó ngắm nhìn những bông hoa trong sân trường nghe thấy tiếng khóc của một cô bé vói tính cách thích quan tâm đến người khác (đây là tính cách chỉ có một số người biết thôi vì bề ngoài của Lan là khuôn mặt lạnh lùng mà ).
Lan đã nghe và xác định đc chỗ tiếng khóc mà Lan nhận ra đó là tiếng khóc của một cô bé gái .Chạy đến Lan nhìn thấy đám con trai đang chọc ghẹo cô bé mà theo Lan thấy thì cô bé này rất dễ thương .
-Lêu lêu coi tiểu thư Shin Yong Jae của chúng ta khóc nhè kìa .
-Cậu ko biết à ,bố cậu ấy đã của cậu ấy đó .
Những lời nói của những cậu nhóc đó khiến cho cô bé đó khóc lóc cách yếu ớt và nói trong nước mắt :
-Ko có các người nói láo .
Nhưng Lan lúc đó đã nhận ra cô bé đó là người mình đã gặp ở sân bay nói ko phải chứ trí nhớ của Lan ko thua gì chiếc máy tính có thể nhập đc tấc cả các dữ liệu và điều đó là bình thường khi Lan có thể nhớ hết mặt của những người mà mình chỉ gặp thoáng qua huống chi là cô bé ngày đó Lan đã chú ý kĩ ở sân bay ,và qua sự yếu ớt trong cách phản bác kia đã khiến cho Lan nhận xét lời nói của đám con trai kia ko phải là nói láo .
Thế nhưng khi Lan nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt dể thương của cô bé kia thì ko hiểu sao lúc đó Lan đã nên tiếng với giọng nói lạnh lẽo cùng khuôn mặt lạnh lùng :
-Ê các cậu đang làm gì đó hả ?
Đám người đó nghe vậy nhìn lại và nói :
-Ê cô bé nói gì với bọn anh đó .
Lúc này Lan nhận biết thêm là những người này học trên mình và Lan đoán là họ học lớp ,nhưng Lan vẫn nói :
-Ko có chuyện gì cả ,làm ơn đừng chọc cô bé kia thôi .
Nghe vậy những đám người đó ko bỏ đi mà thay vào đó là giọng nói đầy tính nhạo mạn :
-Ko tụi anh thích chọc cô bé đó ,mà em cũng muốn sao cô bé _một tên tiến lại chỗ Lan .
Lan thấy vậy tự nhiên lé sang một bên và tên con trai đó đã tức nên và đánh vào Lan nhưng Lan ko lấy làm sợ hãi (lúc này Lan mới t thôi ) và đạp phát khi anh ta đã yếu sức khiến cho đàn anh đó phải đo ván .
Sau đó quay sang những người khác với ánh mắt muốn giết người và giọng nói lạnh lùng :
-Ai còn muốn giống người đó thì tiến lên đi .
Nhưng ko ai giám tiến lên cũng có thể là do khuôn mặt quá lạnh lùng của Lan.
Sau đó ,Lan lẽ ra là bỏ đi thì lại tiến lại cô bé đó và đưa chiếc khăn ra cũng câu nói :
-Cậu lau nước mắt đi .
Và cô bé đó đã nhận ra cùng câu nói :
-Cảm ơn cậu .
Lan nghe vậy nói :
-Ko có gì ,lần sau cậu hãy mạnh mẽ lên nha _nói câu nói đầy quan tâm .
Lúc đó bỗng từ xa truyền đến giọng nói của Phương :
-Lan cậu ở đây à làm mình kiếm gần chết vào lớp rồi kìa .
Nghe vậy Lan nhìn sang cô bạn duy nhất của mình nói :
-Thì tại thấy cậu đang hứng thú với máy tính nên mình ra ngoài chút thôi mà đang chuẩn bị vào lớp nè .
Nói xong Lan nhìn sang cô bạn mà Lan đoán bằng tuổi mình nói :
-Thôi tớ vào lớp đây .
Nói xong cùng Phương chạy đi .
Và hôm đó lớp của Lan đã nhận học sinh từ lớp khác chuyển sang và sau này trở thành bạn thân thì Lan mới biết đc là do Lam là con của chủ tịch trường này nên có thể chuyển sang bất kì lớp nào .
Nhân ngày sinh nhật t của Lam đã mời người bạn mới quen cũng là những người bạn đầu tiên của mình .
Nhưng ko ngờ dành sinh nhật đó chỉ có mẹ của Lam ,một người phụ
nữ xinh đẹp nhưng khá nghiêm túc lúc đó Lan đã đoán như vậy tổ chức sinh nhật cho Lam .
Sau khi định đi về ,thì Lan nghe thấy cuộc nói chuyện mà Lanhsasnj ra đó là giọng nói của mẹ Lam cùng người đàn ông đang định bước đi ra sân cùng về với Phương ,nhưng chợt câu nói đó đã khiến cho Lan phải dừng lại .
-Anh xem anh đã làm gì ,để con gái của chúng ta bị bắt cóc ngay trong buổi tiệc .
Nghe xong câu nói đó Lan bỏ đi và gọi điện cho vệ sĩ của mình :
-Alo các anh hả giúp em điều tra về vụ này nhé .
Ở đầu dây :
-Vâng thưa tiểu thư .
(Lan lúc nào cũng có vệ sĩ nhưng ít khi lộ diện )
Đúng trước căn nhà nhỏ nhưng khá tồi tàn Lan mặc bộ áo đen cùng khăn bịt mặt nhìn những vệ sĩ bên cạnh .
Lan hoỉ giọng nói lạnh lùng :
-Các anh có trách họ bắt cóc Lam ở đây ko ?
Đám người đó nghe vậy cuối đầu nói :
-Vâng thưa tiểu thư .
Nghe xong Lan đưa ra kế hoạch và tiến lại căn nhà đó .
Vào đến bên trong Lan thật sự ngạc nhiên khi bên trong là bóng tối và Lan xác định vị trí của Lam và khi tiến lại chỗ giam giữ Lam .
Và điều bất ngờ là đám người căn giữ trước cửa phòng Lam bị nhốt đã phát hiện ra người của Lan và họ đã đánh nhau .
Thừa thời cơ đó Lan tiến vào căn phòng giam giữ Lam và phát hiện ra căn phòng đã bị khóa ,nhưng lúc đó Lan vẫn bình tỉnh và nhớ lại kĩ thuật mở khóa do anh trai mình chỉ lúc còn nhỏ và Lan đã làm đc cánh cửa mở ra và Lan thấy Lam đang khóc ,Lan tiến lại cùng câu nói :
-Hãy mạnh mẽ nên đừng khóc nữa .
Nghe vậy Lam đã hỏi :
-Cậu là ai /
Và sau câu hỏi Lam đã ngất đi ,cùng lúc đó ở bên ngoài đám vệ sĩ đã xử lý hết đám người kia ,nhưng ngay lúc đó thì …..
Từ đàng sau lưng của Lan có tiếng bước chân của ai đó ,ngay lập tức Lan đã nhận ra và để Lam xuống đất lé sang bên và quay người lại ,nhìn lên Lan nhận ra người đàn ông đang đứng sau lưng mình .
Lúc đó Lan có chút sợ hãi ,dù từ nhỏ mình đã đc học tất cả các loại võ để bảo vệ mình trước những người bắt cóc ,nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lan phải tự bảo vệ mình vì vệ sĩ đi theo mình đã bị thương ,nhìn người trước mắt mặt mình cao lớn hơn mình Lan trong lòng tự dưng có chút do dự muốn bỏ trốn .
Nhưng khi Lan thấy Lam và những người luôn bảo vệ mình nằm ở trên mặt mình trong lòng Lan tự nhiên nhớ lại những gì mà sư phụ đã nói :
-”Sakura ,cháu có thứ gì để bảo vệ ko ,muốn học võ thì con phải luôn để lòng cam đảm nên trên tấc cả đó chính là lòng của võ sĩ đạo sĩ đạo ”
Lan lúc đó là cô bé gái t đã nói :
-con sẽ bảo vệ tấc cả mọi người ,đặc biệt là gia đình thưa bà “‘
Bà của Lan đã xoa đầu Lan nói :
-Cháu ngoan hãy nhớ những điều đó vì cháu là người mà gia tộc đã lựa chọn ”
Suy nghĩ của Lan bị cắt đứt khi người đó tự nhiên túm lấy Lan , Lan thoát khỏi suy nghĩ và ánh mắt sắt bén lần đầu tiên xuất hiện Lan đã nói giọng lạnh lùng :
-Ông là ai tại sao lại bắt cóc Lam nói đi ?
Người đàn ông đó nhìn Lan với khuôn mặt độc ác nhất nói :
-Đương nhiên là để tống tiền rồi ,nhưng ko nhờ lại có người đến cứu ,nhưng xem ra ta có thêm người để tống tiền đây .
Lan nói giọng kiên quyết :
-Hừ chưa chắc đâu ,vì tôi cũng là người bình thường ko giàu như Lam đâu (thân phận của Lan đã đc bao bọc bằng những tên giả và thân thế giả nên tấc cả những gì liên quan đến cái tên Sakura Takahashi đều là bí ẩn ko một ai có thể điều tra ra hình dáng thật cũng như con người có cái tên này ).
Người đàn ông nghe vậy thì thả Lan ra và nói :
-tiếc nhỉ nhưng ngươi thật sự là con người nghèo thì tổ chức bắt cóc của chúng ta ko có lợi rồi ,xem như ta ko có biết ngươi .
Nói xong đi đến chỗ Lam ôm Lam đi .
Thấy vậy Lam nên tiếng :
-Tôi ko thể để ông bắt cóc bạn tôi đc .
Nói xong cùng lúc đó Lan lấy cây kiếm từ dưới đất nên ,lúc nãy khi người đàn ông túm lấy Lan cho nên nó đã rơi xuống dưới đất .
Cầm cây kiếm trong tay Lan nhìn người đàn ông cách thách thức :
-Muốn mang bạn tôi đi thì phải đánh thắng tôi đã .
người đàn ông nhìn vậy cười khẩy nói :
-Sao cô bé định đánh thắng ta với thanh kiếm như dao găm đó sao ?_cười cách khinh thường .
Lan lúc đó cầm thanh kiếm trong tay nói :
-tuy ta mới chỉ là samurai tập sự nhưng ta ko làm ô nhục thanh danh gia tộc nhà ta đc .
Nói xong Lan tiến nên ,cùng lúc đó người đàn ông đó thả Lan xuống và bắt đầu tấn công Lan ,lúc này đây trong Lan bừng bừng khí thế của kiếm sĩ Nhật Bản ,bằng những bước nhảy kết hợp với kiếm pháp Lan đã đánh gục tên đó ,nhưng tên đó đã chốn thoát đc sau khi để lại …
Đang suy nghĩ đến đây thì tiếng nói của chị Misaki -chan đã đánh thức Lan ra đoạn kí ức xưa :
-Sakura chan ,em đã hoàn thành đống hồ sơ chưa ?
Lan quay sang nhìn với chị họ mình và nói :
-em đã hoàn tấc xong rồi ,giờ em có thể đến trường đc rồi chứ -giọng nói ko có cảm xúc .
Misaki nghe vậy biết rằng Lan đã ko quên trách nhiệm của mình nên gật đầu :
-Đc chứ ,nhưng chị xin thông báo tin ko biết là tin vui hay tin buồn với em là từ nay chị sẽ là nhân viên y tế trường em ,tiện thể bảo vệ em luôn đó .
Nghe vậy Lan bất ngờ nói :
-sao chị là nhân viên y tế trường em ,như thế sao đc ?
Misaki nghe cô em họ nói hiểu ý đứa em lo sợ điều gì nên giải thích :
-Chị biết em đang là con trai trường đó ,vì thế sẽ rất nguy hiểm ,nên từ giờ chị sẽ bảo vệ em ,nhưng yên tâm đi thân phận của chị sẽ đc dấu là người Việt Nam như em và là chị họ của em điều đó sẽ có lợi cho em sau này .
lan ngạc nhiên nhìn chị họ mình hỏi :
-Sao chị lại nghĩ ra đc điều này vậy ai là người đưa ra kế hoạch này có phải là anh trai em ko /
Misaki nghe vậy cười nhẹ nói :
-Chính xác thôi em đi thay đồ đi chị chở em đi .
Nghe vậy Lan hỏi tiếp :
-Nhưng hôm qua có mấy người trong lớp đã gặp chị làm sao chị có thể nói là chị là người Việt Nam đc .
Cười nhẹ ,Misaki nên tiếng :
-ko sao chị sẽ có cách ,còn bây giờ em mà ko chuẩn bị là muộn đó ,ko phải em đang lo lắng cho cô bạn của mình sao ?
lan nghe vậy thì ko nói gì nữa bước vào phòng và trong lòng nói :
-Cũng đúng giờ ko biết Lam ra sao nhỉ ,nhưng Lam sẽ vượt qua như hồi nhỏ và kết nối đc hạnh phúc của cha mẹ mình đó thôi .
Và Lan nhớ lại lời nói của người bắt cóc năm nào ;
”-Có lúc ta sẽ trả thù ”
Nhớ xong Lan nghĩ :sẽ ko sao nếu mình còn người để bảo vệ ,sau bóng tối ánh sáng sẽ chiếu dọi thôi.