Khi Những Vì Sao Tỏa Sáng

chương 57: phiên ngoại 01

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phim "Em ổn chứ?” chọn đúng dịp Tết Nguyên Đán để công chiếu.

Năm nay phim điện ảnh được chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán cũng không nhiều. Ăn khách nhất vẫn là mấy phim bom tấn đến từ Hollywood. So với những phim bom tấn kia, "Em ổn chứ?” có thể coi là một tác phẩm nhỏ. Thế nên việc tác phẩm nhỏ đó có thể vượt mặt các phim khác, trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé đứng thứ hai chỉ sau một bộ bom tấn của Hollywood trong dịp Tết Nguyên Đán đã có thể xem như là vượt sự mong đợi của mọi người.

Thế nhưng "Em ổn chứ?” có thể gặt hái được thành công ở cả hai mặt doanh thu phòng vé và danh tiếng, cũng là do bản thân cốt truyện của phim hay lại thêm diễn viên diễn xuất tốt. Đạo diễn Tiêu Phàm tuy là người mới, thế nhưng linh khí tràn đầy, khả năng kể chuyện cũng không kém chút nào, còn tạo được dấu ấn riêng cho bản thân. Năm ngoái Vệ Gia Tuyền có thể giành được giải thưởng ảnh hậu Kim Ngọc Lan, đã có thể thấy kỹ thuật diễn của cô được giới chính thống công nhận. Dụ Trạch cũng không hề kém cạnh, vốn là một diễn viên nhí nổi tiếng, kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ vượt bậc trong hai bộ phim gần đây nhất mà cậu tham gia.

Một số khán giả đến xem phim là vì hâm mộ hai diễn viên chính, một số khác thì không. Nhưng sau khi xem qua bộ phim này đều không khỏi cảm động vì nó. Bộ phim cũng phơi bày một tệ nạn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong hot search, chính là bạo lực học đường. Một số người bắt đầu dựa vào bộ phim này để chống lại nạn bạo lực học đường một cách bài bản có hệ thống, để những người từng bị hoặc đang bị bạo lực học đường có thể mạnh dạn lên tiếng.

Sau đó ekip đoàn làm phim "Em ổn chứ?” cũng gia nhập vào hoạt động tuyên truyền chống lại tệ nạn bạo lực học đường. Có thể nói bộ phim này đã mang năng lượng tích cực từ trong phim ảnh ra ngoài đời thực, đương nhiên càng nhận thêm được nhiều lời khen ngợi.

"Ban đầu còn cho rằng đây là một bộ phim hài, cùng bạn gái cười rộ lên trong rạp chiếu phim, không ngờ kết cục lại là bị kịch.”

"Vệ Gia Tuyền và Dụ Trạch diễn tốt quá. Đúng là một bộ phim thanh xuân giàu ý nghĩa.”

"Vốn là người hâm mộ nhà Dụ Trạch, sau khi xem xong trèo tường sang nhà Vệ Gia Tuyền bên cạnh.”

"Hai nhân vật chính diễn hay lắm! Đột nhiên phát hiện ra rằng diễn viên độ tuổi đôi mươi của chúng ta diễn xuất rất tốt.”

"Nếu không phải biết Vệ Gia Tuyền đã sớm kết hôn, tôi đây nhất định sẽ là người hâm mộ trung thành cho couple của cô ấy và Dụ Trạch.”

"Bộ phim này đã được phương tiện truyền thông chính thức điểm danh biểu dương. Đầu tư vào Vệ Gia Tuyền, tuyệt đối không bao giờ thiệt.”

Nhiệt độ của bộ phim "Em ổn chứ?” vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, Vệ Gia Tuyền đã bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim mới.

Bộ phim hành động mới “Sát thủ” của đạo diễn lớn Lâm Tĩnh là một bộ phim điện ảnh được xây dựng xung quanh cuộc đời của nữ chính. Vệ Gia Tuyền vào vai nữ chính số một, sẽ có rất nhiều cảnh hành động. Bộ phim đầu tiên cô tham gia diễn cũng có đề tài tương tự. Nhưng lúc ấy cô chỉ diễn một vai phụ nho nhỏ, đất diễn không nhiều. Lần này không giống thế, mặc dù có một số cảnh nguy hiểm sẽ dùng diễn viên đóng thế, nhưng phần lớn cô vẫn phải tự mình cố gắng.

“Sát thủ” dự tính sẽ chính thức bấm máy sau Tết. Huấn luyện viên hành động do Lâm Tĩnh sắp xếp giúp Vệ Gia Tuyền sẽ hướng dẫn cô đến trước Tết.

Vốn Vệ Gia Tuyền còn tưởng rằng đóng phim đã đủ cực khổ rồi, ai biết lần này huấn luyện mới làm cho cô cảm nhận được cái gì gọi là tan vỡ. Lúc mới huấn luyện được mấy ngày, trên người Vệ Gia Tuyền đâu đâu cũng có máu ứ đọng. Buổi tối lúc nằm trên giường cả người cô đều đau như muốn vỡ ra.

Vệ Gia Tuyền có ý định muốn tránh không cho Hoắc Dự nhìn thấy. Nhưng tối nào hai người cũng cùng giường cùng gối, Hoắc Dự không thể không thấy được.

Từ trước đến giờ Hoắc Dự luôn xem Vệ Gia Tuyền là tâm can bảo bối của mình. Thấy cô ăn chút khổ thôi anh cũng không chịu được, chớ nói chi đến chuyện chịu tội như lần huấn luyện này.

Hoắc Dự không biết nói bao nhiêu lần: "Tinh Tinh, hay là chúng ta đừng diễn phim này nữa?"

Vệ Gia Tuyền chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Anh, trên người em nhìn qua thì tưởng nhiều chỗ bị thương, chứ thực ra không phải đâu. Là do da em trắng quá, nên mới dễ thấy.”

Hoắc Dự thở dài nói: "Anh không phải phản đối em đóng phim, nhưng phim hành động thế này nên thôi thì hơn.”

Vệ Gia Tuyền suy nghĩ một chút, chỉ có thể tìm viện binh.

Không lâu sau Hoắc Dự nhận được điện thoại của mẹ vợ anh, Quý Thần Hi.

Quý Thần Hi khuyên anh: "Tiểu Dự à, Gia Tuyền đã nói với mẹ cả rồi. Chút ít vết thương như thế không thấm vào đâu cả. Lúc mẹ còn trẻ cũng đã từng diễn phim hành động cổ trang. Lúc đó vừa cưỡi ngựa vừa treo dây, hai cái chân cũng muốn bỏ luôn ấy chứ.”

Hoắc Dự quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh Quý Thần Hi nói, hơn nữa anh còn có cảm giác mình không nhận được chút an ủi nào hết.

Lúc Quý Thần Hi nói mấy lời này, Vệ Đạm cũng đang ở bên cạnh bà. Nghe bà nói đến đây lập tức lấy đi cái điện thoại di động đang trong tay bà, nhanh chóng nói với Hoắc Dự phía bên kia: "Tiểu Dự à, lần này con đừng có nghe mẹ con nói làm gì. Ba ủng hộ quyết định của con.”

Quan hệ ba vợ con rể từ trước đến giờ vẫn không tính là tốt đẹp, hiếm khi lại đạt được nhận thức chung trong chuyện này.

Hoắc Dự phản đối thì cứ phản đối. Ai ai cũng biết, nếu như Vệ Gia Tuyền thật sự không muốn diễn vai nữ chính trong bộ phim kia của Lâm Tĩnh, thì vẫn còn rất nhiều người đang chờ. Hơn nữa Vệ Gia Tuyền vốn có dã tâm, cô hy vọng cô có thể dựa vào bộ phim này giành được giải thưởng.

Thêm mấy ngày nữa trôi qua, trên người Vệ Gia Tuyền chỗ nào cũng xanh xanh tím tím. Hôm nay, Hoắc Dự bận lắm vì thế anh quyết định đến nơi Vệ Gia Tuyền huấn luyện nhìn thử một chút.

Trước khi bấm máy mười ngày, gần như ngày nào Vệ Gia Tuyền cũng tập mấy động tác thiên về huấn luyện sức mạnh. Lúc Hoắc Dự đến, Vệ Gia Tuyền vừa mới bắt đầu học bắn súng.

Vệ Gia Tuyền học rất nghiêm túc, lại đeo bịt tai nên không nghe thấy âm thanh xung quanh, cũng không biết Hoắc Dự đã đến.

Vệ Gia Tuyền mới học, tập luyện mãi động tác cũng coi như ra dáng, nhưng độ chính xác khi nhả đạn vào bia ngắm vẫn còn rất kém.

Kể cũng khéo, thầy dạy Vệ Gia Tuyền bắn súng này cũng biết Hoắc Dự.

Hoắc Dự chào hỏi anh ta đôi câu, lại nói rõ quan hệ của mình và Vệ Gia Tuyền.

Thầy giáo của Vệ Gia Tuyền thấy Hoắc Dự muốn tự tay dạy cô, đương nhiên vui vẻ đồng ý, đồng ý xong lập tức đi qua một bên nghỉ ngơi.

Vệ Gia Tuyền đột nhiên cảm nhận được có một người áp sát phía sau cô. Lúc thầy giáo dạy cô khó tránh khỏi cũng sẽ lại gần hướng dẫn. Thế nhưng chưa bao giờ thân mật như bây giờ, cô theo bản năng nhấc khuỷu tay lên đẩy người phía sau. Nhưng khuỷu tay mới vừa giơ lên một nửa, cô đã ngửi được một mùi hương quen thuộc. Là loại nước hoa nam mà Hoắc Dự thích dùng.

Vệ Gia Tuyền lập tức quay đầu nhìn lại. Thấy người sau mình là Hoắc Dự, cô vui vẻ lấy bịt tai xuống hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Hoắc Dự xoa nhẹ đầu cô một cái, trả lời: "Muốn đến xem em huấn luyện như thế nào.” Trước khi đến đây anh còn xoắn xuýt một trận. Anh sợ bản thân nhìn thấy cảnh tượng Vệ Gia Tuyền huấn luyện quá dữ dội, sẽ không nhịn được mang cô đi.

Vệ Gia Tuyền nhìn chung quanh một chút hỏi anh: "Thầy em đâu?"

Hoắc Dự nắm lấy bờ vai cô nói: "Để anh dạy em.”

Tuy rằng Vệ Gia Tuyền không nói thẳng ra, nhưng trong mắt cô hiện rõ tia hoài nghi.

Hoắc Dự cười cười, nhanh chóng thay quần áo, sau đó làm mẫu cho Vệ Gia Tuyền xem.

Vệ Gia Tuyền há hốc miệng, hoàn toàn không biết Hoắc Dự thế mà còn biết món này, cô tò mò hỏi: "Anh, anh học mấy cái này từ lúc nào thế?"

Vẻ mặt Hoắc Dự có chút mờ mịt, anh nói: "Lúc ra nước ngoài.”

Vệ Gia Tuyền nghĩ đến những chuyện anh không muốn nói với mình. Lại nhìn kỹ năng hiện tại của anh, không nhịn được thấy đau lòng hơn cho anh. Khó trách anh không muốn nói những chuyện xảy ra khi đó cho cô biết.

Có lẽ là do đổi sang Hoắc Dự dạy, Vệ Gia Tuyền học tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.

Đạo diễn Lâm Tĩnh sắp xếp tổng công là hai người đến dạy Vệ Gia Tuyền. Thời gian huấn luyện dự tính là một tháng, học xong đến Tết là vừa. Nhưng xem như Vệ Gia Tuyền là một học sinh thông minh, hai người chỉ dạy cô trong hai mươi ngày là xong.

Mặc dù hai thầy đã rời đi, nhưng ngày nào Vệ Gia Tuyền cũng tự rèn luyện. Cô muốn thân thể của mình hình thành ký ức, nếu không chỉ sợ chờ đến lúc bấm máy cô lại quên bằng sạch.

Bận rộn quay qua quay lại, nháy mắt một cái đã tới Tết Nguyên Đán.

Vệ Gia Tuyền sợ hai ba sẽ cãi nhau vì chuyện cô và Hoắc Dự ở đâu vào đêm giao thừa, vì thế cô gọi ba mẹ hai bên đến nhà của mình và Hoắc Dự ăn cơm tất niên.

Vệ Đạm và Quý Thần Hi tới hơi sớm một chút, vừa vào cửa đã thấy Vệ Gia Tuyền đang bận rộn trong bếp, lúc này lập tức không vui.

"Tiểu Dự, con để mình Gia Tuyền bận rộn thế kia à?” Vệ Đạm rất không vừa lòng.

Hoắc Dự còn chưa kịp mở miệng, Vệ Gia Tuyền mới vừa ra ngoài đón ba mẹ vào nghe thấy lời này, vội nói: "Ba à, chồng con không biết mấy chuyện trong bếp đâu.”

Vệ Đạm vẫn cứ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng bảo: "Không biết thì học. Đâu có ai trời sinh ra đã biết làm.”

Hoắc Dự vẫn lắng nghe ông nói, cũng không cãi lại. Vệ Đạm nói vài câu không thấy anh tiếp lời, liền đi vào nhà bếp, tiếp nhận công việc của Vệ Gia Tuyền.

Lúc Hoắc Khải Nam và Bạch Kiều đến, Vệ Đạm đã bày xong thức ăn lên bàn.

Quý Thần Hi kéo Bạch Kiều qua một bên tán gẫu, Hoắc Khải Nam chạy đến cửa phòng bếp, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ôi, ông Vệ à, chuyển sang nơi khác rồi mà ông vẫn đảm nhiệm việc này à.”

Vệ Đạm có chút oán giận nhìn Hoắc Khải Nam nói: "Lát nữa tốt nhất ông đừng có ăn. Cẩn thận tôi bỏ thuốc vào đồ của ông đấy.”

Tết đến xuân về, Hoắc Khải Nam cũng không muốn cãi nhau với Vệ Đạm. Ông cười lạnh một tiếng, rồi đi ra.

Bữa cơm tất niên này bầu không khí miễn cưỡng có thể coi là hài hòa. Sau khi ăn cơm xong, cả gia đình tụ tập một chỗ cùng xem chương trình cuối năm.

Chẳng qua là hai bên ba mẹ đều không còn trẻ, cũng không muốn ở lại qua đêm, thế nên sau khi ngồi xuống không được bao lâu đã đứng dậy rời đi.

Sau khi Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự tiễn hai bên ba mẹ trở về nhà, cô vừa ngồi xuống, điện thoại của Cổ Vân Triết đã gọi tới.

"Chị, chị bảo anh rể cùng ra ngoài chơi với bọn em đi. Đi bắn pháo hoa.” Người ham chơi như Cổ Vân Triết, quả nhiên sẽ không bỏ qua thời điểm như lúc này để có cớ đi chơi.

Vệ Gia Tuyền còn đang do dự, giọng nói bên phía Cổ Vân Triết đã thay đổi: "Chị ơi, em cũng ở đậy, chị qua chơi đi.”

Vệ Gia Tuyền vừa nghe thấy giọng nói này đã biết người bên kia là Tống Vận. Lo cái tên vô tích sự Cổ Vân Triết kia không biết chăm sóc con gái nhà người ta, cô liền đồng ý.

Chỗ Cổ Vân Triết nói ở trên một ngọn núi nằm ở ngoại thành. Cậu giống hệt ba mình, tuổi còn nhỏ mà đã biết ăn chơi. Thích nhất là mua nhà khắp nơi, đi đến chỗ nào cũng có một nơi để nghỉ chân. Ba cậu có một biệt thự nằm ở trên núi vùng ngoại thành. Trước giờ đám trẻ con bọn họ lúc không có chuyện gì sẽ đến đó chơi. Bây giờ chỗ đó đã biến thành nơi yêu thích nhất của Cổ Vân Triết.

Trong khu vực nội thành Đế Đô việc châm lửa bắn pháo hoa đã sớm bị hạn chế, thế nhưng trên núi vùng ngoại thành lại không có người quản.

Chân Hoắc Dự đã khỏi hắn, buổi tối còn phải lái xe lên núi, anh cũng không thể để Vệ Gia Tuyền lái xe. Vào lúc này trên đường không hề có xe qua lại, hai người nhanh chóng đến được nơi mà Cổ Vân Triết nói.

Lúc Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền xuống xe, mới phát hiện tối nay người đến rất đầy đủ. Ngoại trừ Cổ Vân Triết và Tống Vận vừa nãy nói chuyện điện thoại với Vệ Gia Tuyền, còn có mấy người Khương Nhã bình thường hay chơi với nhau cũng ở đây.

Cổ Vân Triết chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, ngoài ra còn có mấy vật nho nhỏ không nguy hiểm, như là gậy thần tiên chẳng hạn.

Tống Vận rất ít khi được đi chơi như vậy. Cô bé chỉ cầm mấy cái gậy thần tiên cũng có thể chơi vô cùng vui vẻ, còn gọi cả Vệ Gia Tuyền đến chơi cùng mình.

Vệ Gia Tuyền chơi với Tống Vận một chút. Gan cô lớn, mấy thứ như cái gậy thần tiên này đối với cô mà nói rất vô vị, liền chạy tới cầm lấy mấy cây pháo chơi. Cô nhìn ra được Hoắc Dự liên tục cau mày.

Chờ đến lúc pháo hoa tỏa sáng trên không trung, Vệ Gia Tuyền quay đầu nhìn Hoắc Dự khẽ cười, vẻ mặt Hoắc Dự nhanh chóng dịu dàng trở lại.

Pháo hoa không ngừng nở rộ trên không trung làm cho khuôn mặt Vệ Gia Tuyền lúc ẩn lúc hiện. Không biết tại sao Hoắc Dự đột nhiên nhớ đến khi còn bé. Thời gian trôi qua nhanh quá, bé con ngày nào giờ đã lớn, trở thành người vợ của anh.

Khoảnh khắc giao thừa vừa điểm, Vệ Gia Tuyền lập tức phát tiến lì xì cho cô bé Tống Vận nhỏ tuổi nhất.

Cổ Vân Triết vừa thấy vậy, nhanh chóng chạy lại nói: "Chị, tiền lì xì của em đâu?"

Nơi này trừ Tống Vận ra, thì Cổ Vân Triết là nhỏ nhất. Vệ Gia Tuyền đã chuẩn bị tiền lì xì cho cả hai, nhưng cố ý nói: "Em đã lớn thế rồi còn muốn đòi tiền lì xì?"

Cổ Vân Triết mặt dày nói: "Có lớn thế nào thì cũng là em trai chị, đúng không?"

Vệ Gia Tuyền bày ra khuôn mặt ghét bỏ nhìn cậu, sau đó đưa tiền lì xì cho cậu để cậu qua chỗ khác chơi.

Sau đó cũng không biết là ai đề nghị chơi mạt chược, đúng lúc ba người thiếu một, Cổ Vân Triết đánh bạo gọi Hoắc Dự chơi cùng.

Hoắc Dự thấy mọi người hiếm khi tụ tập cùng một chỗ chơi với nhau thế này, anh không muốn mọi người mất vui, nên gật đầu đồng ý.

Rất nhanh sau đó, ba người ngồi cùng bàn với Hoắc Dự cảm thấy vô cùng hối hận. Cổ Vân Triết nhìn Hoắc Dự ngồi bên cạnh Vệ Gia Tuyền rên rỉ nói: "Chị, tiền lì xì chị vừa phát cho em bị thua sạch rồi.”

Vệ Gia Tuyền cho cậu một ánh mắt đáng đời.

Trước đó vì phải bồi mấy người lớn trong nhà nên Hoắc Dự mới học chơi mạt chược, xem như cũng có chút thiên phú.

Sau đó ba người bị thua đến mức không thể chịu đựng được nữa, trận mạt chược này buộc phải kết thúc sớm hơn dự kiến ban đầu.

Đêm cũng đã khuya, một vài người đã lăn ra ngủ.

Vệ Gia Tuyền thấy đôi mắt Tống Vận cũng đã díp lại, liền hỏi cô bé: "Em muốn về nhà hay ở lại đấy?"

Tống Vận ngáp một cái nói: "Ngủ một giấc rồi tính ạ. Muộn như vậy anh rể lái xe cũng không an toàn.”

Vệ Gia Tuyền đi tìm một phòng cho Tống Vận, sau đó cô và Hoắc Dự vào căn phòng bên cạnh phòng cô bé.

Ngày hôm sau, Vệ Gia Tuyền đêm qua ngủ muộn bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mò điện thoại di động lên vừa nhìn. Người gọi tới là bà chị họ đã lâu không liên lạc.

Vệ Gia Tuyền dụi dụi đôi mắt, nhận điện thoại.

"Gia Tuyền, còn đang ngủ sao?” Vệ Gia Kỳ vừa nghe âm thanh bên cô đã biết cô chưa tỉnh ngủ.

Vệ Gia Tuyền trả lời: "Em ngủ muộn quá.”

Vệ Gia Kỳ cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng dặn dò cô: "Về sớm một chút, mới sáng sớm bà nội đã nhắc sao em vẫn chưa về đấy.”

"Vâng.” Vệ Gia Tuyền cảm giác được Hoắc Dự đang ở phía sau vươn tay ôm cô vào ngực. Cô vỗ vỗ tay anh để anh thôi không lộn xộn nữa, rồi mới nói với người bên kia điện thoại: "Trước buổi trưa em sẽ về.”

Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng nhau rời giường. Sau khi Vệ Gia Tuyền rửa mặt xong liền đi gọi Tống Vận. Cô không yên lòng để Tống Vận ở lại chỗ này.

Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đem Tống Vận đuổi về Tống gia trước, sau đó mới về nhà cũ của nhà họ Vệ.

Vệ Gia Tuyền đã lâu không thấy bà nội Vệ, nhưng tuyệt không giống như bà nói cái gì mà rất lâu rồi cô không về nhà. Có điều bà nội Vệ đã lớn tuổi, càng ngày càng giống đứa trẻ, không có chuyện gì cũng tức giận. Nhưng giận nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần dỗ dành một chút bà sẽ vui vẻ trở lại.

Cả gia đình đã rất lâu không tụ tập chung một chỗ, vui nhất vẫn là bà nội Vệ.

Khi đồ ăn đã được chuẩn bị gần xong, bà nội Vệ đột nhiên hỏi cô một câu mà trước đó bà đã từng hỏi: "Gia Tuyền, các con tính khi nào thì sinh con?"

Vệ Gia Tuyền trả lời theo kiểu ba phải thế nào cũng được: "Tùy duyên ạ.”

Bà nội Vệ trừng cô một cái. Có lẽ nhớ tới lần trước cũng vì chuyện này mà mọi người ồn ào không vui, nên bà cũng không hỏi nhiều nữa.

Vệ Gia Tuyền thấy thế, cũng nhanh chóng thay đổi đề tài, nhìn về phía Tô Trần phía đối diện vẫn ngồi yên không nói chuyện nãy giờ nói: "Anh rể, nghe nói sang năm anh có chuyến lưu diễn, có thể cho em xin một vé không?"

Tô Trần cười bảo: "Em muốn tới, cứ theo chị em là được. Không cần biết cô ấy có tới hay không, lần nào anh cũng để chỗ cho cô ấy hết.”

Vệ Gia Tuyền thấy trên mặt bà chị Vệ Gia Kỳ nhà mình không có gì, nhưng lỗ tai lại đỏ nựng lên, đành phải cố gắng nhịn xuống ý muốn cười.

Tô Trần nhỏ hơn Vệ Gia Kỳ vài tuổi, mối tình của hai người là tình chị em. Năm đó cũng ồn ào lắm. Xuất thân của Tô Trần không mấy xuất sắc, nhưng thực lực mạnh mẽ, vừa mở buổi biểu diễn, vé vào xem chắc chắn rất khó kiếm.

Vệ Gia Tuyền nói: "Chỉ cần có thời gian, chắc chắn em sẽ đến.”

Sau khi ăn xong, Hoắc Dự, Vệ Gia Tuyền và Vệ Gia Kỳ bồi bà nội Vệ đánh bài.

Tô Trần không chơi, nhưng vẫn ngồi bên cạnh Vệ Gia Kỳ không đi chỗ khác.

Có mấy đứa cháu chơi cùng, lại có hai chị em Vệ Gia Tuyền và Vệ Gia Kỳ thay nhau một xướng một họa, làm bà nội Vệ lúc nào cũng vui cười hớn hở.

Tô Trần chờ lâu cũng tẻ nhạt, liền thay đổi vị trí nghịch di động. Thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Vệ Gia Kỳ một chút. Thấy cô đột nhiên cười híp mắt lại, Tô Trần nhanh chóng giơ điện thoại di động lên chụp trộm một tấm.

Tô Trần vốn lạnh nhạt ít cười, nhưng hôm nay lại thấy rất vui vẻ. Anh đăng bức ảnh lên weibo, kèm theo một câu: "Cùng người nhà đón Tết.”

Lúc này Tô Trần đang tức đến rối tinh rối mù, anh vừa đăng bài lên weibo, lượt thích, lượt bình luận và lượt chia sẻ tăng lên vèo vèo.

Vài phút sau, có người bình luận bên dưới weibo của Tô Trần: "Tôi không nhìn lầm chứ, người bên cạnh vợ của Tô Trần là Vệ Gia Tuyền sao???"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio