Giang Trạm ngẩn người.
Giai điệu vừa quen vừa lạ vang lên, giọng hát trong veo của Bạch Diễn quẩn quanh khắp sân khấu, fan xung quanh mê như điếu đổ.
Đây là bài hát mới của Bạch Diễn!
Giang Trạm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lại có chút kiêu ngạo ngắm nhìn Bạch Diễn đang tỏa sáng trên sân khấu.
Khúc nhạc biểu diễn tại tiệc sinh nhật đã được cải biên lại thành một bài hát hiện đại hơn, vui tươi hơn.
Bản cải biên này rất ổn, tiếng ca của Bạch Diễn ngập tràn tình cảm… Thế nhưng…
Trong làm Giang Trạm hơi khó chịu, giống như đồ vật của riêng mình lại phải chia sẻ với người khác.
Nghĩ lại thì…
Bạch Diễn đặt hết tình cảm của mình vào bài hát mới này, hát cho tất cả mọi người cùng nghe?
Nói thẳng ra là đang hát cho chính anh nghe.
Nghĩ tới đây, tâm lý Giang Trạm ngọt ngào hơn nhiều.
Theo logic làm tròn, đây chẳng phải là bày tỏ trước mặt đám đông thì gì!
Cho anh sự kinh ngạc này, nằng nặc muốn anh tới xem buổi diễn.
Sắc mặt Giang Trạm đã hoàn toàn thả lỏng, im lặng ngắm nhìn Bạch Diễn rạng rỡ trên sân khấu, lắng nghe bài hát này với tâm thế hoàn toàn khác.
Giọng ca của Bạch Diễn trước giờ vẫn khiến người khác chấn động như cũ, hơn nữa không biết do Giang Trạm gặp ảo giác hay thế nào lại cảm thấy Bạch Diễn hát vừa dịu dàng vừa quấn quýt, tim hồng bay phấp phới ngọt lịm, chỉ chờ người tình của cậu đến biến nó thành rượu ngon, uống một ly giao bôi.
Âm nhạc so với ngôn ngữ càng dễ bộc lộ cảm xúc hơn.
Giang Trạm nghe xong còn cảm nhận được chút trêu ghẹo khiêu khích, âm thanh khiến người ta thấp thỏm không thôi, tim anh cũng đập lỗi một nhịp.
Nhìn lại, Giang Trạm thấy có gì không đúng lắm.
Bạch Diễn trên sân khấu mắt khép hững hờ, gò má đỏ hây hây, bàn tay vung lên không trung, cơ thể hơi lung lay sắp ngã.
Giang Trạm cau mày, đáy mắt ánh lên sự lo lắng.
Hiện tại theo lịch trình là lúc kết thúc buổi diễn, nếu anh đứng ra chắc chắn sẽ phá hỏng lần đứng trên sân khấu chính thức được tỉ mỉ chuẩn bị đầu tiên của cậu.
Giang Trạm hít một hơi, suy nghĩ một chút. Anh nhắn cho thư ký Phương, lúc sau lại không yên tâm, men ra ngoài theo cánh gà sân khấu.
Cũng may khán giả đều đang đổ dồn lên sân khấu, không ai chú ý tới anh.
…
Bạch Diễn cảm giác như thể sắp bốc khói tới nơi.
Tuyến thể sau cổ hơi nóng lên, nơi sâu nhất cũng có thủy triều chực chờ bùng nổ, khiến chân cậu gần như nhũn nhèo nhèo.
Dù rơi vào hoàn cảnh này thì giọng hát của cậu vẫn trong veo như cũ, âm cao âm thấp trôi chảy như thường, dùng kỹ thuật điều chỉnh lại nhịp thở.
Kỳ động dục!
Bạch Diễn nhắm mắt, chính cậu cũng bất lực không biết làm sao.
Dựa theo theo dõi của hệ thống AI, sáng ngày mốt cậu mới tới kỳ động dục cơ.
Đều tại cậu đụng phải Giang Trạm lúc ra ngoài, nhịn không được hít một hơi. Pheromone mô phỏng khiến cậu vô cùng thoải mái, ngày hôm nay cậu phát huy tốt tới vậy cũng là công lao của nó, tinh thần sung mãn thì làm gì cũng được.
Ai ngờ, cậu đã phải trả giá bằng kỳ động dục tới sớm!
Bạch Diễn tự tổng xỉ vả nhắc nhở bản thân về sau không thể tùy tiện như vậy nữa, nhẫn nhịn chịu đựng hát cho xong.
Hát xong bài cuối vốn cần nói thêm vài lời phát biểu cảm nghĩ với fan hâm mộ, Bạch Diễn sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Ánh đèn và camera không góc chết bắt được biểu cảm trên khuôn mặt cậu, đây là lần đầu tiên cậu đứng trên sân khấu riêng, không thể gục ngã!
Bạch Diễn điều chỉnh nhịp thở, cắn răng ấn một cái lên gáy, chuẩn bị khởi động dòng điện trên găng tay.
Dòng điện cường độ thấp kích thích cơ thể, cưỡng chế cậu tỉnh táo một chút.
Sân khấu nhanh chóng hạ màn.
Lịch trình có vẻ đã thay đổi so với cái cậu được báo từ trước?
Bạch Diễn ngẩn người, động tác trên tay cũng ngừng lại, ngửi được mùi hương gỗ và chanh quen thuộc thì càng thêm xụi lơ, đứng cũng không vững nữa rồi.
Cậu lảo đảo, chân mềm nhũn, sau đó thì rơi vào một lồng ngực vừa ấm áp vừa vững chãi.
Mùi hương tựa như ác ma mê hoặc quấn quýt ôm lấy cậu, kết hợp với mùi hương thảo tỏa ra khi cậu động dục, dâng thủy triều trong cậu chạm ngưỡng báo động.
Bạch Diễn theo bản năng rúc càng sâu, cố gắng lắm mới giữ cho mình chút tỉnh táo: “Sao ngài lại tới đây?”
“Đừng nói gì.”
Giang Trạm ôm lấy vòng eo mệt mỏi của cậu, nhíu mày cúi xuống kề lên trán cậu áng chừng nhiệt độ: “Em hơi phát sốt.”
Cảm giác mát lạnh vừa chạm vào đã tan biến, Bạch Diễn ngẩn người, cảm xúc trong lòng cũng trở nên hỗn độn.
Khoang mũi Giang Trạm ngập tràn mùi hương thảo trên người Bạch Diễn, cảm giác đầu hơi choáng. Khi mới quen, vài lần “bất cẩn” kéo nhau lên giường với cậu anh đều ngửi được mùi hương này.
Giang Trạm chẳng nghĩ được gì nhiều, theo bản năng nín thở ôm Bạch Diễn về phía hậu trường: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Anh đã sắp xếp xong từ trước, thư ký Phương nghe lệnh gọi xe cứu thương.
“Không thể đi bệnh viện.”
Bạch Diễn nghe thấy chữ “bệnh viện” thì hoàn hồn, miệng thở dốc vài hơi, ngón tay khoát lên bả vai Giang Trạm níu chặt lấy lớp áo vest bên ngoài.
Giang Trạm ngẩn người: “Em đang sốt, không thể làm ngơ được.”
“Em không sinh bệnh.” Bạch Diễn mím môi, ngẩng lên chạm phải ánh mắt lo lắng không hề che dấu của Giang Trạm, trong lòng ấm lên.
Cậu cố với lên hôn Giang Trạm một cái, giọng hơi khàn khàn: “Em muốn Giám đốc Giang cơ.”
Tay Giang Trạm đang bế cậu siết chặt, sợ siết đau Bạch Diễn lại thả lỏng: “E-em nói linh tinh gì đấy? Trước mặt công chúng…”
“Em muốn ngài.”
Cánh tay Bạch Diễn vòng quanh cổ Giang Trạm, khóe mắt mơ màng ửng hồng, tựa như lúc nào cũng có thể òa khóc nức nở: “Giám đốc Giang à, em muốn ngài.”
Giang Trạm nhắm mắt, tự trách nội tâm mình dơ bẩn. Bạch Diễn đang ốm, anh lại có phản ứng với cậu chỉ vì hai câu nói!
Không biết xấu hổ, thật sự luôn đấy!
Giang Trạm một bên tự tổng xỉ vả bản thân, một bên thuận theo bậc thang bước xuống, không quên dỗ dành Bạch Diễn trong ngực: “Buổi diễn em không phải lo lắng, công ty sẽ đứng ra xử lý.”
Sân khấu lớn như vậy đương nhiên sẽ có phương án dự phòng. Bạch Diễn đã hát xong, chỉ còn lời cảm ơn nên rất dễ giải quyết.
Bạch Diễn níu lấy cổ áo anh: “Em không đi viện, muốn đi khách sạn.”
“Em đang ốm.”
“Cơ thể em nóng lắm.” Bạch Diễn đổi giọng, y như ác ma hư hỏng mê hoặc thì thầm bên tai, “Nhiệt độ bên trong cũng cao hơn bình thường, ngài không muốn thử à?”
Giang Trạm ngẩn ra, không hề bị lay động nâng giọng quát lên: “Em không thể tự chà đạp chính mình như thế được!”
Bạch Diễn nhìn trân trân, sau đó mỉm cười với anh.
Thư ký Phương cũng vừa tới, xuyên qua các thành viên S.N Gray thì thấy cảnh này.
Nhìn thấy có người ngoài, vẻ mặt Giang Trạm nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Xe cứu thương tới chưa?”
“Vẫn đang trên đường thưa sếp.”
Đường tới sân khấu vòm ngoài đảo này có cầu vượt lớn bắc qua, thế nhưng khoảng cách từ bệnh viện tới đây vẫn hơi xa.
Kiều Dương thấy người tới là Giang Trạm thì không dám lắm mồm, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Bạch Diễn không sao đúng không ạ?”
“Không sao.” Giang Trạm nhíu mày, suy nghĩ một lúc, nghĩ tới giọng điệu ban nãy khi Bạch Diễn trốn không muốn tới bệnh viện thì thở dài, “Cậu gọi máy bay trực thăng tới đi, chúng ta cùng về.”
Sân khấu hình vòm thực chất là một hòn đảo, chỉ có một cây cầu lớn bắc tới, để đề phòng bất trắc nên luôn có máy bay trực thăng sẵn sàng.
Thư ký Phương ngẩn người cùng ra ngoài với anh: “Đi về đâu ạ?”
Trong thành phố nơi có sân đậu máy bay trực thăng không nhiều, chẳng lẽ đậu trên sân thượng bệnh viện?
Giang Trạm ôm lấy Bạch Diễn đang lăn lộn trong lòng anh, trấn an vỗ vỗ lên lưng cậu, im lặng một lúc rồi đáp: “Về biệt thự họ Giang.”
…
Máy bay hạ cánh xuống thảm cỏ, quản gia và bác sĩ gia đình nhận được tin từ thư ký Phương đã đợi sẵn từ trước.
Giang Trạm ôm Bạch Diễn bước ra, cả quản gia và bác sĩ đều ngây cả người.
Bọ họ theo Giang Trạm từng ấy năm, Giang Trạm đã từng ôm ai à?
Coi như có Giang Độ và Giang Hoán, cũng chỉ có những ngày đặc biệt mới được Giang Trạm miễn cưỡng ôm, ôm xong còn phải thay đồ.
Hiện tại anh cứ như vậy tùy tiện ôm một cậu trai đẹp, không trách bọn họ nghĩ nhiều được.
Quản gia lớn tuổi trải qua sóng to gió lớn là người đầu tiên hoàn hồn, vừa đánh giá người trong ngực Giang Trạm vừa sắp xếp cáng nâng cậu vào.
Giang Trạm muốn đặt Bạch Diễn lên nhưng cậu cứ níu lấy anh không buông, miệng lẩm bẩm: “Em muốn ngài… Chúng ta tới khách sạn được không…”
Quản gia và bác sĩ: “…”
Đây là thứ họ có thể mạo muội nghe ư?
Thư ký Phương trong vai anh giai từng trải không hề ngạc nhiên, bình tĩnh đứng ra: “Giám đốc Giang ôm cậu Bạch vào phòng ngủ cho khách trước đi đã.”
Giang Trạm gật đầu, cứ như vậy ôm Bạch Diễn vào nhà.
Bác sĩ Hứa đi theo.
Quản gia đi chậm hơn một bước, tiến tới níu thư ký Phương lại: “Vị này là…”
“Cậu ấy là Bạch Diễn.” Thư ký Phương giới thiệu sơ qua, “Hôm nay khi biểu diễn cậu ấy tự nhiên phát sốt, Giám đốc Giang đưa cậu ấy về nghỉ ngơi thôi bác.”
Quản gia: “…”
Toàn chuyện tào lao đâu đâu, ông cũng cạn lời.
Bạch Diễn phát sốt tại buổi biểu diện thì liên quan gì đến thiếu gia nhà họ?
Phát sốt sao không tới bệnh viện, tới nhà họ Giang làm gì?
Giám đốc Giang trăm công nghìn việc, bận bù đầu vì sao lại có mặt ở buổi biểu diễn của cậu ấy?
…
Phòng nghỉ cho khách đã dọn dẹp sạch sẽ, Giang Trạm bế Bạch Diễn lên giường, chưa kịp buông ra đã bị cậu níu lại.
“Từ từ…”
Giang Trạm đè lên vai Bạch Diễn, ngửi được mùi hương thảo thân quen khiến anh mê muội theo, tự chủ cũng dần sụp đổ, cố gắng giữ mình: “Để bác sĩ khám cho em trước đã.”
“Giám đốc Giang ơi.”
Bạch Diễn ngẩng lên, chóp mũi cọ cọ lên má Giang Trạm, trong con ngươi xám đậm đều là sự cơ khát, giọng nói ậm ạch như cắn răng cố thốt ra, đáng thương vô cùng: “Nếu ngài còn chống cự nữa, em sẽ là người trở nên cứng rắn.”
Ngón tay cậu vuốt ve lên gáy anh, nếu anh còn cựa quậy không chừng sẽ ăn giật điện.
Giang Trạm ngẩn cả người, mùi hương thảo sau đó bao lấy anh khiến nhiệt độ cơ thể anh cũng tăng vọt theo, ý thức dần bị bản năng giống đực thay thế.
Đối diện một hồi lâu, Giang Trạm cũng nhận mệnh đè Bạch Diễn trên giường.
Bác sĩ Hứa vừa tới cửa thì liếc thấy cảnh hai người đang quấn lấy nhau, run rẩy quay ngoắt coi như mình mù.
Ngẫm lại cứ thấy sai sai, anh ta tốt bụng đóng cửa giúp họ.
Biệt thự họ Giang cách âm rất tốt, bác sĩ Hứa day day trán thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt lại mơ màng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Giám đốc Giang đêm hôm gọi anh ta đến để show ân ái à?
Đứng mãi ở hành lang tầng ba cũng vô ích, bác sĩ Hứa nhận mệnh đi xuống, xuống tới tầng hai thì gặp quản gia và thư ký Phương.
Thư ký Phương gặp anh ta thì ân cần hỏi thăm tình hình: “Cậu Bạch sao rồi?”
Bác sĩ Hứa ho khan: “Chưa khám được gì.”
“Chưa khám được gì?” Thư ký Phương ngẩn ngơ, “Giám đốc Giang đâu?”
“Bọn họ… Không tiện…” Bác sĩ Hứa kết luận, “Chắc mai mới ra ngoài.”
Quản gia sợ đến mức khay trà trong tay suýt thì rơi xuống.
Thư ký Phương cùng Giang Trạm một đường im lặng ngồi trực thăng quay về, ngẩng đầu lên chẳng được mấy lần, sớm đã thấy kết quả này như dự đoán, liếc quản gia như đang dò hỏi: “Đêm nay bác sĩ Hứa cũng ở lại chứ?”
Quản gia hoàn hồn sau khi biết chuyện gia chủ băng thanh ngọc khiết nhà họ có tình nhân bé nhỏ, vỗ ngực xốc lại tinh thần: “Vậy là tốt nhất.”
Bác sĩ Hứa nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
Thư ký Phương nhìn quanh, thấy mọi chuyện coi như đã ổn thỏa thì đứng dậy: “Vậy thì tôi xin phép về trước.”
“Từ từ đã, tôi có mấy thứ này.” Quản gia ôm một cái túi đưa sang, “Đây đều là đồ của cậu Tứ, phiền thư ký Phương mang về cho cậu ấy nhé.”
Thư ký Phương gật đầu nhận lấy: “Vâng.”
Tới khi Phương Trình đi rồi, quản gia mới thấy có gì sai sai.
Bạch Diễn?
Đây chẳng phải chàng minh tinh cậu Tứ nháo nhào muốn theo đuổi rồi bị Giám đốc Giang dùng mọi cách trấn áp ư?
Quản gia hít một hơi.
Sao mọi chuyện lại thành thế này dưới bàn tay Giám đốc Giang rồi?
…
Bạch Diễn tỉnh lại vào ngày hôm sau, mở mắt ra là Giang Trạm đang ngồi bên giường, cúi đầu đưa lưng về phía cậu.
Bạch Diễn ngáp một cái rồi duỗi tay, ngái ngủ chào hỏi: “Giám đốc Giang ơi?”
Giang Trạm chỉ mặc một cái quần pyjama vải nhung màu xanh nhạt, thân trên ở trần để lộ tấm lưng chi chít vết cào Bạch Diễn để lại trên làn da màu bánh mật, nhìn vô cùng gợi cảm. Bạch Diễn ngắm một lúc, muốn thò tay lên vuốt ve.
Nghe thấy Bạch Diễn nói, Giang Trạm quay lại, cất ngay vẻ tự trách trên mặt đi: “Tỉnh rồi hả?”
Anh đưa tay lên sờ trán cậu, lông mày hơi giãn ra: “Hạ sốt rồi.”
Cơ thể Bạch Diễn nóng lên là phản ứng bình thường khi động dục, vất vả “làm lụng” một đêm đương nhiên đã khôi phục trở lại.
Giang Trạm lại chưa yên tâm, muốn đứng dậy: “Để tôi gọi bác sĩ Hứa lên khám cho em.”
“Từ từ.”
Bạch Diễn đã tỉnh táo không ít, cố ý bày ra vẻ mặt oan ức: “Em không muốn gặp bác sĩ đâu.”
Giang Trạm ngẩn người, vẻ mặt dịu dàng hơn hẳn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn: “Cơ thể không khỏe cần gặp bác sĩ.”
Bạch Diễn thuận miệng bịa lời nói dối: “Em sợ áo blouse trắng.”
Giang Trạm lại ngẩn người, nghĩ lại xem mình có mặc đồ trắng không.
Khám thì vẫn phải khám, Giang Trạm nhìn Bạch Diễn rồi kiên quyết đứng dậy: “Tôi sẽ dặn bác sĩ Hứa thay quần áo.”
Bạch Diễn suy nghĩ, thiết bị y tế tại nhà họ Giang chắc cũng chẳng nhìn ra sự khác biệt giữa cậu và người của thế giới này, miễn cưỡng gật đầu.
Thực tế, bác sĩ Hứa không mặc áo blouse trắng tới xem bệnh.
Anh ta chỉ mang theo một hòm thuốc nho nhỏ, nhìn Bạch Diễn rụt rè ôm lấy cánh tay Giang Trạm.
Bác sĩ Hứa nở nụ cười nhã nhặn: “Cậu Bạch có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Bạch Diễn lắc đầu: “Không ạ.”
Bác sĩ Hứa cặp nhiệt độ rồi do nhịp tim, gật đầu: “Không có vấn đề gì. Cậu Bạch có thể chỉ cảm lạnh nên phát sốt, hiện tại nhiệt độ đã về ngưỡng bình thường nên không cần lo. Nếu Giám đốc Giang vẫn không yên tâm, tôi sẽ lấy chút máu…”
“Không cần.” Bạch Diễn quyết đoán từ chối, cực kì đáng thương nhìn Giang Trạm, “Em sợ đau lắm.”
Giang Trạm cúi đầu, chần chừ một lúc. Với trình độ của bác sĩ Hứa chắc không vấn đề gì, thuận theo Bạch Diễn: “Ừ, không lấy máu.”
Bác sĩ Hứa ngồi cạnh, trong lòng “ái chà chà” xem kịch vui: Đúng là yêu tinh nhỏ mê hoặc lòng người!
“Sức khỏe cậu Bạch không có gì đáng lo, chỉ cần bổ sung thêm dinh dưỡng là được, nhớ ăn đồ ăn thanh đạm.” Bách sĩ Hứa cúi đầu loạch xoạch viết vài dòng, “Không cần uống nhiều thuốc.”
Sau đó anh ta đưa tờ giấy kia cho Giang Trạm: “Đây là hóa đơn hôm nay ạ.”
Giang Trạm nhìn số lẻ trước hàng số , không biết phải nói gì: “Để tôi tiễn anh xuống.”
Bác sĩ Hứa cười híp cả mắt: “Ngài vất vả rồi.”
Đẩy cửa ra ngoài, bác sĩ Hứa vừa đi vừa dò hỏi: “Giám đốc Giang còn gì thắc mắc không?”
Giang Trạm đứng lại, ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Tối hôm qua khi em ấy phát sốt, chúng tôi đã… Làm…”
Bác sĩ Hứa: “…Thế ạ?”
Chuyện này đâu cần khoe với anh ta, anh ta còn chưa ra khỏi cửa đâu nhá!
“Đêm qua em ấy vẫn sốt.” Giang Trạm hơi xấu hổ kéo kéo vạt áo khoác, “Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến cơ thể em ấy không?”
Bác sĩ Hứa nhìn Giang Trạm như nhìn người ngoài hành tinh.
Giám đốc Giang quan tâm cậu minh tinh kia phết nhỉ?
Anh ta là bác sĩ gia đình phục vụ giới nhà giàu, biết không ít chuyện xung quanh đám người lắm tiền này. Bao dưỡng minh tinh làm đồ chơi, hứng lên thì yêu chiều, mấy ai thật lòng?
“Chơi đùa” dĩ nhiên là nghĩa vụ, phát sốt ốm yếu không chừng càng khơi lên dục vọng. Nam nữ bị đám cầm thú lắm tiền dày vò không còn nhìn ra con người, anh ta nhìn mãi cũng quen rồi.
Nội tâm bác sĩ Hứa gào lên: Đàn ông tng trùng lên não cái gì cũng mặc kệ, xong xuôi mới biết đau lòng.
Nếu Giang Trạm đã hỏi, anh ta sẽ nói thẳng nói thật: “Nhìn chung thì không sao, thế nhưng nếu đã sinh bệnh sẵn thì bệnh càng nặng, Giám đốc Giang nếu không muốn cậu Bạch ốm thêm thì nên tiết chế lại.”
Giang Trạm im lặng gật đầu.
“Nếu đã rửa sạch, còn có mở rộng từ trước thì chắc không sao đâu ạ.”
Giang Trạm ngẩn người.
Bác sĩ Hứa đương nhiên nhận ra: “Giám đốc Giang còn gì muốn hỏi nữa không?”
Giang Trạm hơi xấu hổ, thế nhưng nghĩ cho sức khỏe Bạch Diễn vẫn hỏi: “Rửa sạch và mở rộng… Là gì?”
Bác sĩ Hứa cũng ngu người theo.
Anh ta vừa khen Giang Trạm là một anh giai lắm tiền có tình người, nào ngờ vài giây sau đã bị vả mặt bôm bốp.
Giám đốc Giang không chuẩn bị trước đã xông vào “thịt” luôn, “thịt” xong còn không tẩy rửa lại cho Bạch Diễn?
Bạch Diễn hôm nay không phát sốt, đúng là cả một phép màu!
Bác sĩ Hứa nhìn vẻ mặt Giang Trạm, đánh giá xem Giang Trạm giả ngu hay ngu thật, uyển chuyển giải thích: “Cái này… Tôi không tiện giải thích lắm. Nơi đó của đàn ông vốn không dùng để làm chuyện ấy, rất dễ tổn thương, sau khi làm xong không rửa sạch cũng dễ đau bụng rồi tiêu chảy linh tinh…”
Giang Trạm nghiêm túc nghe, sau đó nhíu mày.
Anh để quản gia tiếp đãi bác sĩ Hứa, bản thân thì đi vào thư phòng bật máy tính.
Mấy cái này thì nhan nhản trên internet.
Giang Trạm không quan tâm, Giang Độ lại là tay chơi khét tiếng. Giang Trạm tìm “tài liệu phổ cập” năm mười mấy tuổi của Giang Độ lên xem thử.
Sau mười mấy phút, Giang Trạm cuối cùng cũng ngộ ra “chuẩn bị” và “tẩy rửa” là gì, nhíu mày không nói gì im lặng ngồi trong thư phòng, hồi hận vô cùng.
Sao bản thân lại có thể sơ sảy như vậy?
Những đêm trải qua cùng Bạch Diễn, anh chưa từng làm những chuyện đó cho cậu.
Mỗi đêm như vậy, Bạch Diễn chắc cảm thấy khó chịu lắm đúng không?
Đêm qua anh cũng không để ý, cơ thể Bạch Diễn đang không khỏe vẫn hùng hục “cày cấy” dằn vặt cậu nguyên đêm!
Đáng trách nhất là trước kia anh coi hành vi chủ động trong chuyện ân ái của Bạch Diễn là không biết xấu hổ… Thực tế có khi cậu chẳng có chút khoái cảm nào khi làm tình, chỉ miễn cưỡng vui vẻ mà thôi!
Tình cảm sâu nặng tới đâu mới có thể khiến Bạch Diễn không chút khó chịu, chỉ muốn mình anh thỏa mãn?
Giang Trạm gọi điện cho bác sĩ Hứa, đặt thêm một đống thực phẩm chức năng.
Giang Trạm đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ cho khách trên tầng ba.
…
Bạch Diễn một mình vui vẻ dựa lên thành giường nghịch điện thoại, nhìn thấy Giang Trạm mặt đen như đít nồi thì hỏi han: “Giám đốc Giang ơi?”
Giang Trạm mím môi đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Bạch Diễn.
Trong con ngươi tràn ngập sự dịu dàng, gò má ửng hồng, không chút ai oán và bất mãn.
Anh nói: “Em nhịn chút, tôi muốn kiểm tra.”
Bạch Diễn vẫn mờ mịt, thấy Giang Trạm ngồi xuống lật chăn lên, tách chân cậu ra.
Bạch Diễn: “???”
Tối hôm qua cả đêm vất vả, Bạch Diễn chỉ mặc áo để bác sĩ Hứa khám bệnh, Giang Trạm có thể dễ dàng nhìn thấy bên dưới của cậu có sưng tấy hay có vết máu không.
Hình như không sao.
Tảng đá trong lòng Giang Trạm rơi xuống.
Trước đấy có làm cậu bị thương không thì chịu, thế nhưng lần này may mà không sao.
Bạch Diễn dửng dưng nhìn Giang Trạm đắp lại chăn cho cậu, mờ mịt sau đó tỉnh ra, vui vẻ đặt điện thoại xuống, nở nụ cười quyến rũ: “Ngài muốn em à?”
Ngày xưa Giang Trạm vào ban ngày tìm đủ mọi lý do từ chối không chịu giúp cậu vượt qua kì động dục, anh giai đổi tính à?
Chẳng trách, Giang Trạm so với trước kia thì “có ích” hơn nhiều lắm.
Được thế gì còn gì bằng!
Bạch Diễn hít một hơi mùi trên người anh, mong chờ diễn biến sau đó…
Giang Trạm ôm lấy cậu, cúi xuống thì thầm: “Xin lỗi em.”
Không giống như tưởng tượng, Bạch Diễn ngu cả người: “Hả?”
“Em không cần miễn cưỡng.” Giang Trạm siết lại, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Tuy chúng ta kí hợp đồng bao dưỡng, em đang nghĩ gì tôi biết hết… Không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
Bạch Diễn đầu đầy hỏi chấm.
Cái diễn biến nước đổ đầu vịt thế này là thế nào? Ban nãy cậu lỡ mồm gì ư?
Sau đấy cậu lại nghe Giang Trạm vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “Chuyện ấy sau này không cần không làm cũng được, tôi không quá ham muốn, em cũng không cần tự ép bản thân đón nhận.”