Mạnh Châu chỉ lấy lại bình tĩnh sau khi gã bất tỉnh.
Norwi báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát lập tức tới áp giải gã đi. Giang Trạm dặn dò Giám đốc Dương thi theo, khởi tố Mạnh Châu với tội danh phá hoại an ninh trên mạng internet.
Bạch Diễn và quý bà Rachel một lần nữa cùng nhau ngồi trong phòng tiếp khách.
Lần này cậu không tới vì pheromone mô phỏng, cậu muốn tìm tung tích cấp dưới.
Cậu lấy ra một bức ảnh: “Quý bà Rachel biết cô ấy không ạ? Có thể cho cháu gặp cô ấy chứ?”
Quý bà Rachel đẩy kính, kinh ngạc mở to mắt: “Tất nhiên… Đây chính là người sáng lập VOE, quý cô Ophelia.”
“Người sáng lập?”
Bạch Diễn ngẩn ra.
VOE đã tồn tại cả trăm năm, nói cách khác…
“Cô Ophelia đã qua đời được ba mươi năm rồi.” Quý bà Rachel thở dài, “Nếu cậu Bạch muốn tới thăm cô ấy, tôi sẽ bảo Norwi sắp xếp.”
Bạch Diễn mang tâm thế mong chờ đến nước Y, cái kết nhận được lại là đây.
Cậu và Mạnh Châu xuyên việt cách nhau nửa năm, tưởng rằng hai thuộc hạ cũng chỉ tới tầm ấy. Khi Giang Độ nói mình gặp Ophelia vào vài năm trước, Bạch Diễn đã đủ kinh ngạc.
Không nghĩ Ophelia đã tới trước cả trăm năm.
“Mười mấy năm trước khi nhà họ Giang tới điều chế nước hoa riêng cũng trùng với hai mươi năm ngày mất của cô Ophelia, chúng tôi tổ chức lễ tưởng niệm, mời cả nhà họ Giang tới.”
Bạch Diễn đã rõ. Khi ấy, Giang Độ đã thấy bức ảnh của Ophelia.
Bạch Diễn thở dài: “Làm phiền quý cô Norwi hỗ trợ chúng tôi.”
Norwi gật đầu.
Biết Ophelia đã mất, hứng thú của Bạch Diễn với VOE giảm hẳn, vài vấn đề muốn hỏi cũng ném ra sau đầu.
Quý bà Rachel lại là người ngập ngừng lên tiếng: “Cậu Bạch có tiện cùng tôi làm một thử nghiệm nhỏ không?”
Bạch Diễn liếc mắt, cậu biết quý bà Rachel muốn gì: “Chẳng phải quý bà đã từng thử cháu rồi đó thôi?”
Nếp nhăn trên mặt quý bà Rachel run lên, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực: “Dù sao cũng là thứ niên đại vài chục năm, có tác dụng hay không cũng không biết được.”
Bạch Diễn trong lòng hiểu rõ.
Bình nước hoa màu vàng có tác dụng như pheromone mô phỏng, thì ra là của Ophelia.
Quý bà Rachel dẫn Bạch Diễn vào nơi sâu nhất trong VOE, đến một cánh cửa khóa mã thì nhìn Giang Trạm: “Bên trong VOE có bí mật, mong Giám đốc Giang dừng bước tại đây.”
Giang Trạm nhíu mày, quay sang Bạch Diễn.
Bạch Diễn biết chừng mực, liếc mắt nhìn anh: “Sếp Giang cứ yên tâm.”
Bạch Diễn theo quý bà Rachel tiến vào, bên trong chỉ là một căn buồng nhỏ.
Một giường đơn, một chiếc bàn và một ghế sofa, vài quyển sách đủ ngôn ngữ chất chồng, ngoài ra chẳng còn gì.
“Đây là phòng nghỉ của cô Ophelia.” Vẻ mặt của quý bà Rachel nhuốm đau thương, “Cô Ophelia sáng lập VOE, không ham mê vinh hoa phú quý, cả đời điều chế nước hoa, cô ấy khiến chúng tôi cực kì nể phục.”
Bạch Diễn ho nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ là lạ.
Ophelia trong ấn tượng của cậu lại khác, đam mê kiếm tiền chỉ thua mình sự trung thành dành cho cậu, lúc rảnh rỗi chỉ nhăm nhe lừa tiền thưởng của cậu.
Cái người không mê tiền tài, không mê danh vọng trong miệng bà Rachel là Ophelia ư?
“Khảo nghiệm quý bà Rachel dành cho cháu là gì?”
Quý bà Rachel ấn lên vách tường, lấy ra thiết bị AI màu trắng quen thuộc: “Cậu Bạch nhận ra nó chứ?”
Bạch Diễn hắng giọng: “Cháu biết nó.”
Quý bà Rachel đưa thiết bị AI cho cậu: “Mời cậu Bạch.”
Quý bà Rachel giải thích: “Cô Ophelia trước khi qua đời đã đặt mã khóa gene, chỉ người được bà ấy chứng thực mới có thể sử dụng.”
Bạch Diễn động tác nước chảy hoa trôi, thoải mái mở ra giao diện của thiết bị AI.
Không giống thiết bị cũ kĩ trong tay Mạnh Châu, thiết bị này được bảo quản vô cùng tốt, mượt mà như mới.
Một video nhảy ra.
Mở đầu là một bà lão lớn tuổi, ngồi trên ghế sofa bực bội chỉnh chế độ quay chụp, làu bàu một caai: “Bắt đầu chưa nhỉ?”
Một ông lão cao tuổi cũng ngồi dậy theo: “Bắt đầu.”
Bà lão nhìn thẳng vào camera: “Cậu chủ à, lâu rồi không gặp… Không biết cậu đang ở thời gian nào, nhưng đối với chúng tôi thì là đã lâu không gặp thật đấy.”
Đoạn hội thoại này chỉ có Bạch Diễn nghe hiểu.
Bạch Diễn khóe môi cong lên, biết người kia không nghe thấy nhưng vẫn đáp: “Lâu rồi không gặp.”
Video run lên, bà lão biến thành cô gái tuổi đôi mươi, ông lão cạnh bà cũng thành một thanh niên đẹp mã.
“Dùng vẻ ngoài này nói chuyện vẫn tiện hơn.” Ophelia ho khan, “Chức năng này bỏ đó lâu lắm rồi, không biết còn dùng được nữa không…”
Bạch Diễn bật cười.
“Trước khi quay video có nhiều lời muốn nói lắm, bắt đầu lại không biết nên nói gì nữa.” Ophelia suy nghĩ, trên mặt lộ ra biểu cảm không hề phù hợp với tuổi tác, “Đi đến nơi này, tôi không nghĩ cuộc sống của chính mình lại biến hóa như vậy.”
“Tôi đến nơi này đã gần bảy mươi năm rồi, bạn bè cũng qua đời gần hết, chỉ còn Rachel bé nhỏ tiếp tục ở bên.” Ophelia thở dài, “Những năm ấy tôi vẫn tìm kiếm cậu chủ nhưng tìm không ra, A Vũ tới muộn hơn tôi nên tôi suy đoán khả năng cậu chủ sẽ tới muộn hơn chúng tôi, quyết định ghi lại video này trước khi qua đời, ít nhất cũng có thể cho cậu chủ chút gì đó.”
Ophelia cằn nhằm chuyện xuyên vượt thời không, bao gồm cả chuyện thích ứng hòa nhập ngôn ngữ thế nào, phương thức tư duy không giống nhau gây ra nhiều chuyện dở khóc dở cười ra sao, đoàn viên với người thuộc hạ còn lại, sáng lập VOE vân vân…
Trình Vũ vẫn y nguyên như trong ký ức, im lặng đứng cạnh, thỉnh thoảng tiếp lời Ophelia hai câu.
Giữa hai người có cảm giác vô cùng thân mật, không cần ánh mắt giao nhau cũng có thể hiểu rõ người còn lại đang nghĩ gì.
“Cuối cùng, cho tôi nói lời xin lỗi nhé.” Trên mặt Ophelia áy náy, “Tôi đã trộm dùng thành quả nghiên cứu pheromone mô phỏng của cậu chủ.”
Bạch Diễn không bất ngờ lắm – cậu từng suy nghĩ tại sao nước hoa VOE lại có tác dụng giống như pheromone mô phỏng mà.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ nguyên nhân nằm ở các vật chất ngoài tự nhiên, sau đó Mạnh Châu xuất hiện, Bạch Diễn mới dần suy nghĩ lại.
“Tôi tưởng tôi và A Vũ là Beta thì đời sau cũng là Beta, không nghĩ thằng bé lại là Alpha… Con cái bất hiếu nhưng vẫn là con đứt ruột đẻ ra, không thể không quan tâm.” Ophelia than thở, “Còn một thiết bị AI nữa của cậu chủ tại nơi này, cậu chủ từng cấp quyền truy cập cho chúng tôi, vậy nên chúng tôi mới có thể xem tài liệu nghiên cứu của cậu.”
Bạch Diễn cũng không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên.
Cậu đã thấy nó rồi.
Chỉ là, ở trong thế giới kia, Ophelia lẫn Trình Vũ đều không nhận ra.
Sau khi tiến vào nơi này, hiệu ứng cầu treo mang lại kết quả gì nào ai hay.
Hiệu ứng cầu treo: Là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác đung đưa, bất ổn cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Nếu đời sau của họ là Alpha, chuyện Ophelia bất lực đành trộm sử dụng thành quả nghiên cứu của cậu cũng dễ hiểu.
Bạch Diễn gạt đầu.
“Nhưng chúng tôi cũng không thể mặt dày như thế, chiếm thành quả nghiên cứu của cậu chủ thành của riêng.” Ophelia vỗ tay, “Vậy nên tôi và A Vũ đã thương lượng lập di chúc, tài sản của VOE sẽ thuộc về cậu chủ hết!”
Bạch Diễn ngẩn người.
“Tôi đã dặn dò Rachel bé nhỏ, nếu con bé còn sống có duyên gặp cậu chủ thì chuyển danh nghĩa sở hữu VOE sang cho ngài.” Ophelia cười híp mắt, “Rachel có nhân phẩm tốt lắm, ngài đừng lo, nếu con bé qua đời trước khi tìm thấy cậu chủ, di chúc cũng sẽ được lưu lại.”
Bạch Diễn dở khóc dở cười: “Hai cái người này, tôi đâu cần.”
Cậu không thiếu tiền, sự nghiệp cũng có rồi.
“Tôi đoán cậu chủ sẽ nói không cần…” Ophelia chớp mắt rồi thở dài, “Tuy VOE ban đầu chỉ như phòng thí nghiệm nghiên cứu pheromone mô phỏng, để duy trì nghiên cứu thì cần có tiền, vậy nên mới thành xưởng nước hoa. Thời gian trôi qua cũng sinh tình cảm, cậu chủ không ngại thì tiện tay điều hành nó giúp chúng tôi nhé.”
Bạch Diễn thở dài.
“Tuy tôi không thể gặp cậu chủ, nhưng vẫn chúc cậu chủ luôn bình an nhé!” Ophelia hơi thất vọng, mỉm cười với camera, “Tạm biệt, cậu chủ.”
Trình Vũ kiệm lời nắm tay Ophelia, cách hình chiếu giả lập nở nụ cười với Bạch Diễn: “Tạm biệt, cậu chủ.”
Video im bặt.
Bạch Diễn xốc lại tinh thần, đáy lòng buồn bã bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Biết được họ đã sống một cuộc đời an yên không sóng gió, Bạch Diễn cũng an ủi phần nào rồi.
Không biết Ophelia bàn giao cho quý bà Rachel thế nào, quý bà Rachel không hề dò hỏi thêm vì sao Bạch Diễn mở được khóa gene, dứt khoát bàn giao lại tài liệu và công văn chuyển nhượng VOE: “Thưa cậu Bạch, đây chính là toàn bộ tài sản của VOE.”
Bạch Diễn nhìn bà.
Quý bà Rachel hiểu Bạch Diễn đang nghĩ gì, mỉm cười với cậu: “Chắc ngài cũng thấy rồi đấy, tôi không giỏi quản lý công ty… Có thể tìm ra chủ nhân chân chính của VOE là tâm nguyện của cô Ophelia, cũng là của tôi.”
Bạch Diễn im lặng, sau đó gật đầu: “Vâng, cháu từ chối thì bất kính quá.”
Quản lý một công ty có cung cách làm việc riêng không phải chuyện đơn giản.
Bạch Diễn vẫn quyết định mình sẽ gánh nó trên vai.
Không chỉ vì quan hệ với Ophelia, cậu càng trân trọng nỗi nhớ và tâm ý của Ophelia hơn.
Con cái của Ophelia là Alpha, chỉ nghiên cứu pheromone mô phỏng Alpha lại dễ hiểu. Thế nhưng, nước hoa VOE lại điều chế theo hướng điều chế pheromone mô phỏng cho Omega.
Bạch Diễn suy đoán, họ hẳn đã tính toán chuyện Bạch Diễn tới sau, nghiên cứu nó cho cậu trước.
Sớm gần trăm năm.
…
Giang Trạm chờ ngoài cửa rất lâu, tiến lên nắm lấy tay Bạch Diễn ngay khi cậu bước ra, lạnh nhạt nói với quý bà Rachel: “Chúng tôi xin phép về trước. Về vấn đề giữa VOE và Tinh Hải, sẽ có người tới bàn bạc với VOE sau.”
Quý bà Rachel nhìn anh với ánh mắt nhìn sinh vật lạ: “Phía Tinh Hải liên lạc trực tiếp với Giám đốc VOE đi.”
Giang Trạm biết quý bà Rachel chỉ là đại diện, hơi nhíu mày hỏi: “Giám đốc VOE là ai?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Là em nè.”
Giang Trạm: “…”
Vẻ mặt anh càng thêm mờ mịt.
Bạch Diễn bật cười, giải thích sơ qua cho anh.
Giang Trạm biết Bạch Diễn có hai thuộc hạ, nháy mắt hiểu được, tinh tường nhìn ra Bạch Diễn ra khỏi cửa đã trở thành Giám đốc VOE.
Bạch Diễn cố ý nở nụ cười: “Giám đốc Giang có gì muốn chỉ dạy cho VOE nào?”
Giang Trạm nới lỏng cà vạt, ho khan một cái: “Tinh Hải rất coi trọng sự phát triển của VOE, muốn hợp tác với VOE, mở rộng thị trường.”
Anh còn cố tình nhấn mạnh: “Sự kiện lừa dối này bắt nguồn từ Tinh Hải và nhà họ Giang, VOE cần bồi thường cứ nói.”
Bạch Diễn phụt cười thành tiếng.
Norwi bất an nhìn quý bà Rachel.
Quý bà Rachel giải thích lại cho cô một lần nữa.
Norwi kìm chế lại, cuối cùng vẫn nói với Bạch Diễn: “Có thể nói chuyện riêng chút không cậu Bạch?”
Bạch Diễn khẽ mỉm cười nhìn cô: “Chị yên tâm, chuyện chị lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”
Norwi ngẩn ngơ.
“VOE sẽ không sáp nhập với Tinh Hải.” Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, trong nụ cười mang theo sự nôn nóng, “Tôi còn chờ ngày có thể vượt mặt Tinh Hải đây.”
Norwi há hốc mồm, theo bản năng nhìn sang phía Giang Trạm.
Giang Trạm không giận, còn nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Tinh Hải chờ em.”
…
Ophelia khi còn sống đã sắp xếp quy trình đâu ra đấy, quy mô của VOE cũng không quá lớn nên chuyển nhượng vô cùng thuận lợi.
Bạch Diễn, quý bà Rachel cùng Norwi vừa làm thủ tục vừa bàn về hướng phát triển trong tương lai của VOE.
Thứ cậu am hiểu không quá thích hợp với thời đại này, chỉ có âm nhạc và nghiên cứu pheromone mô phỏng là dùng được.
Bạch Diễn kiếm tiền nhờ âm nhạc và hệ thống AI, nghiên cứu pheromone mô phỏng chỉ dùng cho bản thân, bí mật trong VOE lại khiến cậu bừng tỉnh.
Tại thế giới của cậu, Beta không thể ngửi ra pheromone, con người thế giới này lại có thể – theo ý nghĩa nào đó, mùi cơ thể lại chính là dạng sơ khai của pheromone.
Nồng độ pheromone thể hiện tâm trạng chủ nhân, cũng gây ảnh hưởng tương tự cho chủ nhân.
Vậy nên Alpha rất dễ sản sinh tâm lý thù địch, Omega dễ động tình với pheromone của người khác.
Thông qua pheromone mô phỏng điều chỉnh cảm nhận về mùi hương của người khác, nước hoa lại không thay đổi như tâm trạng chủ nhận, chắc chắn về sau sẽ đưa VOE lên tầm cao mới.
Bạch Diễn nhặt được tụ hạt nhân dự phòng từ chỗ Ophelia.
Thiết bị AI này tiến vào sớm hơn cả trăm năm, không có “pin” nên Ophelia đành dùng cộng hưởng năng lượng sạc cho nó.
Ophelia qua đời để lại cho quý bà Rachel, quý bà Rachel không hiểu biết lắm về thiết bị AI nên để mặc nó, không sạc điện suốt ba mươi năm.
Bạch Diễn chạm lên thiết bị ngoại vi kia, khẽ thở dài.
Khó trách sau khi xuyên việt tới đây, hệ thống AI không thể dò ra vị trí của tụ điện dự phòng.
Vì nó cạn pin.
Bạch Diễn dùng khuyên tai của mình sạc cho nó, sau đó giao lại cho quý bà Rachel: “Thiết bị này cứ cất ở đây đi.”
Quý bà Rachel ngẩn người.
“Thông tin về nghiên cứu pheromono mô phỏng Ophelia mới chỉ lấy một phần da lông, những thứ sâu xa hơn cháu đã mở khóa rồi.” Bạch Diễn mỉm cười nắm tay quý bà Rachel, “Quý bà Rachel có thể nghiên cứu, chỗ nào không hiểu thì hỏi cháu.”
Cậu tin tưởng ánh mắt Ophelia, quý bà Rachel không giỏi quản lý, bà thích hợp với nghiên cứu hơn.
“Ngoài ra, VOE tạm thời giữ nguyên mọi thứ.” Bạch Diễn nhìn Norwi, “Sau khi tôi về nước sẽ liên lạc lại mọi người, tỉ mỉ phân tích tình huống VOE, quyết định phương thức phát triển sau này.”
Norwi gật đầu.
“Cuối cùng…” Bạch Diễn móc điện thoại di động, “Ophelia an táng ở đâu? Tôi muốn tới thăm cô ấy.”
Ophelia và Trình Vũ được chôn cùng nhau tại nơi sâu nhất trong trang viên trồng hương liệu.
Một xây đơn giản, xung quanh không có cỏ dại, luôn luôn có hoa tươi. Trên hai bia mộ song song là ảnh Ophelia và Trình Vũ.
Bạch Diễn đặt cho họ hai bó bách hợp trắng, mang hàm ý cậu đã tới trễ.
Cậu đứng lên rồi hỏi: “Con cái của Ophelia và Trình Vũ… Đang ở đâu?”
Ophelia nói con của hai người là Alpha, bọn họ nghiên cứu pheromone mô phỏng cho con mình, Ophelia vì vậy mới tạo ra VOE.
Sắc mặt quý bà Rachel hơi trầm xuống: “Tôi cũng chưa từng tận mắt gặp, mà con của cô Ophelia hình như đã cãi nhau um xùm với cha mẹ, sau đó một thân một mình rời khỏi nước Y. Cô Ophelia không nhắc về người ấy trước mặt tôi.”
Bạch Diễn dường như đã có suy đoán riêng, chỉ cười mà không nói.
…
Đại chiến VOE tạm hạ màn, Bạch Diễn giờ mới hỏi thăm Mạnh Châu.
Bạch Diễn vội vàng tiếp nhận VOE, hỏi cung Mạnh Châu đã có Giang Trạm chứng kiến.
Chuyện Mạnh Châu sử dụng hệ thống AI công kích Tinh Hải không để lại bằng chứng, Tinh Hải cũng không muốn đào lại chuyện này – chứng cứ Mạnh Châu hack vào sản phẩm và kho hàng đều nằm trong tài liệu bí mật.
Trước mắt, Mạnh Châu chỉ có tội danh lừa đảo.
Mạnh Châu tỉnh lại sau trạng thái động dục vô cùng thông minh, thừa nhận bản thân chỉ tham tiền nên mới đi lừa đảo, không nhắm đến ai cả, đồng thời chân gã đang bị thương nên yêu cầu người bảo lãnh sau thẩm vấn.
Gã vốn có ý định ngoạm của VOE một miếng, nhưng Bạch Diễn sớm đã dặn Norwi quay lại video Mạnh Châu phát điên trong phòng tiếp khách, lực lượng cảnh sát cũng không điều tra được dấu hiệu sử dụng hơi độc trong VOE.
Sau quá trình giằng co, Mạnh Châu bị tạm giam trong trại tại nước Y chờ phán quyết.
Giang Trạm dựa theo lời dặn của Bạch Diễn sử dụng thủ đoạn, cố tình cài Bùi Thâm vào đội ngũ nhân viên chăm sóc Mạnh Châu.
“Để kẻ khác làm, thể chất Alpha lại dị thường, không chừng Mạnh Châu lại khỏe re trở lại.” Bạch Diễn nhét một trái nho vào miệng, “Để Bùi Thâm ra tay, Mạnh Châu chân phế là cái chắc.”
Cậu nhổ hạt nho, lắc lắc đầu: “Mạnh Châu quá tự phụ, ở trong mắt hắn chắc chẳng có kẻ nào ngoài tầng lớp Alpha… Nhưng khoảng cách giữa con mồi và thợ săn không chỉ quyết định thông qua sức mạnh.”
Giang Trạm xử lý công việc ở Tinh Hải từ xa, không hề chớp mắt nhìn dáng vẻ tự tin của Bạch Diễn.
Bạch Diễn để ý anh đang nhìn mình: “Sao thế, A Trạm sợ à?”
Giang Trạm mỉm cười, thả laptop xuống, ngồi xích lại gần hơn: “Anh không sợ.”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Anh đừng lo. Nếu anh có đi quá giới hạn, em chỉ đá anh sau đó yêu một anh giai khác ngon nghẻ hơn anh thôi, em sẽ không chặt đứt chân anh rồi trói anh lại đâu.”
Rác thì nên ở thùng rác.
Giang Trạm nghiêm mặt: “Anh không cho em cơ hội ấy đâu.”
Bạch Diễn tiếc nuối: “Vậy à, tiếc thế.”
Giang Trạm hừ một tiếng, quay sang bàn chuyện chính sự: “Từ lời khai của Mạnh Châu, đồ cổ gã trộm từ nhà họ Giang chính là chứng minh thân phận người nhà họ Giang.”
“Gã định giả mạo người nhà họ Giang, đến VOE điều chế nước hoa riêng, muốn tìm pheromone mô phỏng phù hợp.” Bạch Diễn cầm một quả nho, “Chỉ tiếc khi làm được một nửa, gã phát hiện ra sự tồn tại của em.”
Pheromone mô phỏng sao có thể hoàn hảo như da thịt chân thật của Omega? Mạnh Châu từ bỏ VOE, quay đầu tìm cách bắt Bạch Diễn về.
Bạch Diễn và Giang Trạm ép gã trốn ra nước ngoài, Mạnh Châu tuy không cam lòng nhưng vẫn tìm đến VOE.
Biết Bạch Diễn sẽ tới VOE chụp đại ngôn, gã tính toán bắt cóc cậu.
Kế hoạch chưa kịp thực thi, Bạch Diễn đã nắm thóp gã rồi.
Đương nhiên, kế hoạch bắt cóc không từ lời khai của Mạnh Châu, mà là từ mật báo của Bùi Thâm.
Người so với Giang Trạm không muốn Mạnh Châu đánh dấu Bạch Diễn thành công hơn, chỉ có Bùi Thâm.
Phỏng chừng Mạnh Châu vẫn chưa biết tâm tư Bùi Thâm sâu ra sao, thỏa mãn hưởng thụ sự hầu hạ của Bùi Thâm.
“Với tội danh ấy, Mạnh Châu có thể đối diện với bản án ba đến năm năm tù giam.” Giang Trạm đã tham khảo ý kiến luật sư, “Bị thương và mắc bệnh tâm thần có thể giảm án, nhưng chẳng giảm được mấy đâu.”
“Ép gã yên tĩnh vài năm là được.” Bạch Diễn không lo lắm, mở to mắt nhìn Giang Trạm, “Mạnh Châu không dám về nước, tương lai chúng ta cũng rất bận rộn… Hơn nữa, em đã nói cho Bùi Thâm biện pháp tạo ra nhà tù kiên cố nhất rồi.”
Giang Trạm yên lòng.
“Mọi thứ đã an bài… Chúng ta nên về nhà thôi.”
Bạch Diễn từ từ xoay người, nhìn lịch để bàn: “Chị Mạnh khủng bố điện thoại em suốt, bố trí cho em một đống lịch trình nè.”
Nói đến đây, Giang Trạm hơi xấu hổ.
Bạch Diễn chú ý đến biểu cảm của anh: “Sao thế, A Trạm muốn làm gì nữa à?”
Giang Trạm mím môi: “Anh vẫn chưa mua được.”
“Mua gì?”
Bạch Diễn ngẩn ra, chợt phản ứng lại, cảm thấy hơi buồn cười: “Nhẫn ấy hả?”
“Ừ.” Giang Trạm hơi xấu hổ, chợt nhớ mình sớm đã chẳng còn mặt mũi gì khi ở bên Bạch Diễn, tâm lặng như nước tiếp tục, “Anh nhìn trúng cặp nhẫn DinMA, nhưng có người mua nó mất rồi.”
Bạch Diễn nhướn mày: “Anh thích DinMa?”
Giang Trạm gật đầu.
Bạch Diễn suy nghĩ: “Vậy thì anh nhắm mắt lại đi.”
Giang Trạm ngẩn người, nghĩ Bạch Diễn chỉ bày trò trêu ghẹo mình nhưng vẫn nhắm mắt, đợi Bạch Diễn “sủng ái”.
“Rồi, mở mắt nào.”
Giang Trạm mở mắt, một chiếc nhẫn kim cương quen thuộc nằm gọn trong hộp nhung lót gối lông thiên nga, sáng lấp lánh rực rỡ.