Giang Trạm bị mùi tanh của biển hun tỉnh.
Anh mở mắt ra, phát hiện anh đang ở trong một căn phòng gỗ cũ nát, xung quanh là tảo biển phơi khô, nhà gỗ lung la lung lay.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ.
Giang Trạm ho khan hai tiếng, ngực chỉ còn cảm giác ngột ngạt do áp lực của nước.
Anh cố đứng dậy, phát hiện trên eo mình bị quấn xích, một đầu khác của xích đóng đinh vào ván thuyền.
Giang Trạm dùng sức kéo một chút, kéo không ra.
Cửa tàu kèn kẹt mở ra, một bóng người khập khiễng bước vào.
Mạnh Châu lạnh lùng nhìn Giang Trạm đã tỉnh: “Chúc mừng, may mà mày chưa chết đuối.”
Xích sắt quá ngắn, Giang Trạm không đứng lên nổi, chỉ lẳng lặng nhìn Mạnh Châu.
Mạnh Châu mỉm cười: “Mày nên cảm ơn tao đấy quý ngài Giang Trạm, tao không vớt lên thì mày thành thức ăn cho cá rồi.”
Giang Trạm nở nụ cười lạnh.
Mạnh Châu cứu anh vì lý do gì, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.
“Mày muốn gì?”
Giang Trạm ngoài miệng hỏi, con ngươi bắt đầu nhìn một vòng, cố tìm thứ để phản kích.
Mạnh Châu cười ha hả: “Giám đốc Giang việc gì phải giả ngu?”
Mặt gã lạnh đi: “Bạch Diễn hủy hoại tao, tao cũng hủy hoại lại nó.”
Giang Trạm thất vọng cụp mắt vì không thấy thứ gì, chợt ngẩng đầu: “Ồ? Em ấy phá hủy mày ra sao?”
…
“Tại sao Mạnh Châu lại hận cậu tới vậy?” Giang Độ không hiểu, “Gã chính là kẻ quấy rầy cuộc sống của cậu! Gã có tư cách gì hận cậu?”
Bạch Diễn mở điện thoại xem tin tức, giọng nói bình tĩnh đáp: “Đại khái tôi đã cho Bùi Thâm biết một bí mật nho nhỏ.”
“Bí mật gì?”
“Nếu muốn giải quyết vấn đề pheromone của Alpha hoặc Omega, ngoại trừ AO kết hợp, pheromone mô phỏng thì còn một con đường nữa.”
Bạch Diễn ngẩng đầu, con ngươi thờ ơ trống rỗng, nhẹ nhàng phun ra: “Khoét tuyến thể ra là được.”
Giang Độ thấy sống lưng lành lạnh: “Bùi Thâm… Khoét tuyến thể của Mạnh Châu ra?”
“Xem ra Mạnh Châu đã quyết tâm quay về trả thù tôi, gã suýt thì thành công.” Bạch Diễn cười lạnh, “Hơn nữa Bùi Thâm còn tính đội nồi cho tôi.”
Giang Độ cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Đáng để làm vậy sao?”
“Mọi người không hiểu, nhưng ở thế giới kia, chuyện bị móc tuyến thể chẳng khác gì bị thiến.” Bạch Diễn đáp, “Tôi từng nghĩ, nếu tôi bị Alpha đáng ghét đánh dấu, tôi sẽ tự mình chọc nát khoét tuyến thể xuống.”
Giang Độ nhớ tới bản thân mình từng bao dưỡng Bùi Thâm một thời gian, đũng quần hơi lành lạnh: “Gã muốn báo thù cậu, gã tính móc tuyến thể của cậu nhỉ?”
Bạch Diễn khẽ vuốt ve sau gáy: “Nếu như móc tuyến thể để đổi lại A Trạm bình an về nhà…”
…
Mạnh Châu không còn cường tráng như xưa, trong con ngươi vừa giận dữ vừa nhục nhã: “Tao sẽ khiến nó sống không được, chết cũng không xong!”
Giang Trạm cười gằn: “Đáng đời mày thôi. Chỉ là con chó mất chủ, mày còn muốn khè ai?”
Mạnh Châu giận dữ tính bước lên, ai ngờ gã lại dừng bước.
Giang Trạm hơi thất vọng.
Anh muốn chọc giận Mạnh Châu để đánh nhau với gã, xem ra không ổn lắm.
Chỗ anh chẳng có thứ gì dùng được, sau đó anh đã tìm ra hi vọng duy nhất – đánh ngã Mạnh Châu!
Anh bị xích nhưng Mạnh Châu nào phải Alpha thể chất kinh ngạc như xưa, đánh nhau không phải không có cửa thắng.
Thay vì bị Mạnh Châu coi như con tin uy hiếp Bạch Diễn, Giang Trạm không ngại va chạm với gã.
Nhưng Mạnh Châu không bị cơn giận làm nóng đầu.
Gã giống như đã nhìn thấu Giang Trạm nghĩ gì, vẻ giận dữ xua tan, đổi lại là vẻ âm u lạnh lẽo: “Tao chỉ phạm lỗi một lần, sẽ không có lần thứ hai.”
Gã nở nụ cười châm biếm: “Mày số tốt không chết đuối, Bạch Diễn thì tao không chắc.”
Gã hung ác nhìn Giang Trạm, sau đó bỏ ra ngoài.
Không lâu sau, bên ngoài có mùi cá nướng.
Giang Trạm không nhớ mình đã ngủ bao lâu, trong khoang thuyền chỉ có một chiếc đèn huỳnh quang cũ kĩ, bên ngoài đen kịt, hiển nhiên đêm đã tới.
Anh định hình lại một chút.
Mạnh Châu giữ mạng anh để uy hiếp Bạch Diễn.
Bạch Diễn và Bùi Thâm trao đổi thế nào không gạt Giang Trạm, Giang Trạm biết Bạch Diễn đang ám chỉ Bùi Thâm khoét tuyến thể của Mạnh Châu xuống.
Từ tình trạng hiện tại, Bùi Thâm đã thành công.
Mạnh Châu mất đi năng lực đánh dấu Bạch Diễn.
Nếu như Mạnh Châu muốn trả thù… Gã tính móc tuyến thể của Bạch Diễn xuống?
Ánh mắt Giang Trạm lạnh đi, kéo kéo dây xích.
Anh sẽ không để Bạch Diễn bị thương.
Có điều cái thuyền cũ này là gỗ, nhiều năm không tu sửa nên gỗ đã mục nát. Giang Trạm sờ lên rêu xanh, cảm giác xích không bền lắm, nếu cố kéo lên…
“Đừng nghĩ nhiều, xích đóng với đinh sắt dưới ván thuyền.” Mạnh Châu đẩy cửa vào, nở nụ cười châm chọc, “Là Alpha may ra mày sẽ làm được, nhưng tiếc quá.”
Tâm lý Giang Trạm dao động, mặt lại không cảm xúc.
Mạnh Châu đưa cho Giang Trạm một xâu cá nướng: “Ăn đi.”
Giang Trạm không buồn nâng mắt lên.
Mạnh Châu cười lạnh lẽo: “Người anh em không chịu ăn uống, tí nữa sao cờn sức diễn kịch?”
Giang Trạm hơi ngẩng lên, khẽ nhíu mày.
Mạnh Châu ngồi xuống: “Tao gửi tin cho Bạch Diễn rồi, một mình nó sẽ tới đây. Một khi có kẻ khác…”
Mạnh Châu rút một khẩu súng đen ngòm ra thổi thổi: “Kết quả thế nào tự nó biết.”
Ở vùng biển không người, một con thuyền nhỏ cũng khá dễ tìm.
Giang Trạm lạnh đi.
Mạnh Châu bật cười: “Bọn tao đến đây từ biển, Alpha như tao còn sang chấn tâm lý, Omega mỏng manh mẫn cảm như nó sẽ ra sao nhỉ?”
Giang Trạm lạnh lùng thốt lên: “Bạch Diễn không yếu đuối.”
“Mày nói đúng.” Mạnh Châu hiếm thấy tán thần, chưng vẻ buồn bã, “Sai lầm lớn nhất của tao là khinh thường Bạch Diễn, cảm thấy một Omega yếu đuối như nó sẽ không gây uy hiếp cho tao.”
Gã mỉm cười, vẻ mặt có chút vặn vẹo độc địa: “Tiếc quá, Omega mạnh mẽ đến mấy như nó rồi cũng vướng phải lưới tình, nhỉ? Nó ỷ lại pheromone của mày lắm đúng không? Đây là bản năng của Omega, dù mày không thể đánh dấu nó, tâm trạng của nó cũng sẽ lên xuống cùng mày.”
Giang Trạm mờ mịt, cảm thấy có gì sai sai.
Mạnh Châu cười càng tươi: “Nếu mày là người tổn thương nó, chắc chắn sẽ càng hữu hiệu hơn so với kẻ thù như tao tổn thương nó.”
Giang Trạm cảm thấy gã quá nực cười.
Anh sao có thể tổn thương Bạch Diễn?
Anh chỉ hận không thể nâng niu, yêu chiều cậu trong lòng bàn tay.
Mạnh Châu bỗng dí súng về phía Giang Trạm, lộ ra nụ cười vừa đắc ý vừa độc địa: “Chuyện tình uyên ương hồ điệp của tụi mày đáng mơ ước đấy… Nhưng tao tò mò không biết tình cảm sẽ vượt qua nổi bản năng không nhỉ?
Giang Trạm cảm thấy không ổn, nhanh chóng né qua một bên.
Póc!
Mạnh Châu cướp cò, cẳng chân Giang Trạm đau rát.
Anh cúi đầu rồi ngẩn người.
Trên bắp chân không phải “kẹo đồng”, mà là một ống tiêm nhỏ.
Thứ súng bắn ống tiêm này không đến từ thế giới này, bắn trúng anh xong chất lỏng nhanh chóng rút đi, nháy mắt hấp thụ sạch vào cơ thể Giang Trạm.
Ống tiêm kia sau đó tự động rớt xuống.
Trái tim Giang Trạm lạnh đi: “Mày tiêm cho tao thứ gì? Ma túy?”
“Ấy ấy, tao sẽ không làm chuyện phi pháp đâu.” Mạnh Châu giả vờ giả vịt, “Nghe nói Giám đốc Giang lần thứ hai dậy thì nhưng không thể phân hóa Alpha thành công, có đáng tiếc lắm không?”
Đầu óc Giang Trạm bắt đầu suy nghĩ, híp mắt lại.
“Bản năng Alpha là chiếm lấy, xâm lược và tổn thương. Đây là thứ ăn vào máu Alpha, là sức mạnh để bọn tao chống lại tự nhiên.” Mạnh Châu bóp bóp tay, giống như vừa nhìn thấy viễn cảnh hay ho gì đó, gã nở nụ cười, “Mày càng yêu nó, mày càng không khống chế nổi kích động.”
Gã dừng lại rồi nhìn về bên ngoài: “Đương nhiên, với năng lực của Bạch Diễn thì giết ngược lại mày quá đơn giản… Để tao giúp một tay.”
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn Mạnh Châu: “Nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của em ấy, tao sẽ khiến mày không còn mồ chôn.”
“Sao lại thương tổn nhau?” Mạnh Châu chỉ lên chân phải bị phế, “Tao chỉ trả lại nó những gì nó làm với tao thôi.”
Gã nhìn chằm chằm Giang Trạm, lộ vẻ điên cuồng: “Sau khi Bạch Diễn tàn phế, nó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mày, mặc mày đè nó ra thỏa sức , mặc cho mày xâm phạm, mày muốn làm gì nó cũng được, vui không?”
Giang Trạm cảm giác trong cơ thể nóng bừng như lửa đốt, khiến anh hơi buồn nôn.
Giống như có vạn lưỡi dao liên tục cứa, vừa đau đớn vừa nóng rực khiến anh muốn đập phá.
Giang Trạm cố gắng kiềm chế, cắn răng nói: “Trói buộc không phải yêu. Tao yêu em ấy, tao càng muốn em ấy tự do làm chuyện mình thích!”
“Vọng tưởng của lũ Beta.” Mạnh Châu lạnh lùng đáp, “Chờ đến khi mày nhận ra sự sung sướng khi AO kết hợp, mày sẽ hiểu sự tiến hóa pheromone độc nhất vô nhị là tiến hóa huy hoàng nhường nào, cắn một miếng thôi sẽ khiến mày lún sâu. Tao đã điều tra rồi, trước khi phân hóa mày đã là tinh anh trong xã hội loài người, mày sẽ phân hóa thành Alpha mạnh mẽ hơn cả tao, cũng càng tham lam và cố chấp hơn tao.”
Gã phụt cười ha hả, thổi nòng súng xoay người ra ngoài.
Người Giang Trạm chỗ nào cũng đau đớn, theo bản năng đấm xuống sàn gỗ.
Sàn gỗ lún xuống, vụn gỗ mục bay tứ tung.
Trong đầu Giang Trạm thì thầm tên Bạch Diễn.
Sau đó anh phát hiện, chỉ cần anh nghĩ về Bạch Diễn, yêu thương dành cho cậu cũng dần bị ham muốn chiếm hữu ăn mòn.
Anh muốn từ trên xuống dưới cơ thể cậu mang hơi thở của anh.
Anh muốn trói cậu trong thế giới chỉ có mình anh.
Anh muốn…
Giang Trạm sợ hãi, giống như vừa rơi vào hầm băng ngày đại hàn vậy, khiến anh rét run.
Giang Trạm biết anh đang bị làm sao.
Anh đang phá kén lột xác thành Alpha hoàn chỉnh.
Một Alpha cường hãn, sức chịu đựng hơn người, mang theo dục vọng mãnh liệt dành cho Omega.
Giang Trạm biết Bạch Diễn ghét Alpha thế nào.
Bạch Diễn kể Alpha chỉ coi Omega như em ấy là vật sở hữu, không kiêng kị bạo hành tình dục, thậm chí còn đánh đập.
Bạch Diễn kể nếu em ấy bị Alpha em ấy ghét nhất đánh dấu, em ấy sẽ móc tuyến thể sau gáy xuống.
Giang Trạm tính toán sau khi mình phân hóa thành Alpha hoàn chỉnh, anh sẽ không ghét nó đến thế. Dù sao cũng chỉ là khái niệm.
Trong cơ thể anh có lửa đốt, Mạnh Châu nói cho anh bản năng của Alpha không dễ bị khắc chế như vậy.
Giang Trạm nhớ rõ gã có bao nhiêu hận thù.
Bạch Diễn không ngại ứng phó kẻ xa lạ, bị tổn thương bởi người bên gối thân thiết nhất chính là nhát dao chí mạng, đau thấu tim gan.
Nếu Mạnh Châu phế chân Bạch Diễn, để Bạch Diễn chỉ có thể cả đời ở bên Alpha như anh, đối với Bạch Diễn cả đời theo đuổi tự do sẽ thống khổ nhường nào?
Giang Trạm đau đến cong ngón tay, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Có biện pháp cản Mạnh Châu…
Nếu chuyện trở thành Alpha hoàn chỉnh tránh không nổi, anh phải trao cơ hội chạy trốn cho Bạch Diễn…
…
Bạch Diễn đứng ở mũi thuyền nhìn chiếc thuyền gỗ nhỏ xa xa.
Thủ đoạn nguyên thủy nhất, nhưng có thể lẩn trốn gần như mọi thứ.
Cậu từng thủ thỉ với Giang Trạm, nếu như anh gặp nguy hiểm, cậu sẽ bảo vệ anh.
Đây là lúc cậu thực hiện lời hứa.
Bạch Diễn hít một hơi, lay lay đèn pin bên cạnh.
Thuyền gỗ chầm chậm tới gần, mũi thuyền va chạm.
Mạnh Châu gầy gò xuất hiện, quan sát thuyền của Bạch Diễn trước.
Nó vốn là thuyền cứu hộ, ngoài mấy cái phao cứu sinh ra thì chả có gì khác.
Bạch Diễn lạnh lùng: “Tao nói một mình tao đến, tao sẽ giữ lời.”
“Cởi găng tay.”
Bạch Diễn cởi găng tay shock điện xuống, ném về phía boong tàu.
Mạnh Châu nhếch miệng cười, gã không hề giận: “Tao bị mày hành hạ quá nhiều, phải cẩn thận chút.”
Lòng Bạch Diễn trầm xuống.
Mạnh Châu bình tĩnh khó đối phó hơn Mạnh Châu điên cuồng.
“Giang Trạm đâu rồi?”
Mạnh Châu chỉ về phía khoang thuyền gỗ sau lưng, khẽ mỉm cười: “Gã đang ngủ trong ấy.”
Bạch Diễn cắn môi dưới, không dám tưởng tượng thêm Giang Trạm gặp chuyện gì.
Mạnh Châu giống như đã nhìn thấu lo lắng trong cậu: “Tao có oán báo oán, tao chả hận gì Giang Trạm, đương nhiên tao sẽ không tổn thương gã.”
Bạch Diễn căn bản không tin.
Nhưng cậu không muốn phí lời với Mạnh Châu: “Trả Giang Trạm cho tao.”
Mạnh Châu rất dễ nói chuyện, nghiêng người làm động tác mời.
Bạch Diễn híp mắt, căng thẳng nhảy lên thuyền gỗ, lúc nào cũng đề phòng Mạnh Châu đánh lén.
Mạnh Châu chẳng làm gì, còn giúp cậu mở cửa.
Bên trong tối mù, chỉ có Giang Trạm run rẩy co quắp trên nền đất.
Bạch Diễn nháy mắt xốc lại tinh thần, chạy hai bước đỡ Giang Trạm lên: “A Trạm! Anh có sao không?”
Môi Giang Trạm run rẩy, dùng sức cắn một cái: “A Diễn…”
Bạch Diễn đặt tay lên cổ anh, để hệ thống AI tiến hành đo lường.
Kết quả khiến Bạch Diễn vô cùng lo lắng, lạnh lùng nhìn Mạnh Châu: “Mày làm gì anh ấy rồi?”
Mạnh Châu đứng ở cửa, nhìn ánh mắt Bạch Diễn, nhấc súng trên tay lên: “Tao có làm gì đâu, chỉ giúp gã một tay thôi.”
Gã nổ thêm một phát súng.
Đạn không còn là ống tiêm, bắn lên tấm ván mục nát rớt xuống biển.
Đáy thuyền vỡ!
Mạnh Châu ném một con dao găm về phía Bạch Diễn: “Đâm đầu gối của mày, tao cho chìa khóa.”
Bạch Diễn nheo mắt, cúi đầu nhìn khóa sắt và dây xích trói trên hông Giang Trạm.
Cậu cắn môi dưới giữ bình tĩnh: “Sao tao có thể chắc chắn mày sẽ giữ lời?”
“Mày làm gì còn lựa chọn khác.” Gã lạnh lùng, “Khoang tàu bị rò nước, cả Giang Trạm lẫn con thuyền nát này sẽ cùng chìm xuống đáy biển. Đừng nói mày gãy chân rồi không có cách thoát thân, mày nghĩ tao tin mày không giở trò à?”
Gã nhìn lên trời: “Trực thăng hay tàu ngầm?”
Bạch Diễn cúi đầu, tiến lên cầm dao găm.
Mạnh Châu vừa háo hức vừa độc địa, mong chờ màn kịch tuyệt hảo nhất.
Bạch Diễn vung tay, cúi xuống hôn lên trán Giang Trạm.
Cậu đâm về hướng đầu gối mình.
…
Đau đớn không xuất hiện.
Cổ tay Bạch Diễn bị một bàn tay khác nắm lấy.
Khí lực rất lớn, bóp nghẹt đến mức Bạch Diễn không cầm nổi dao găm.
Bạch Diễn vui vẻ hô “A Trạm”, sau đó thấy anh không đúng.
Tròng mắt Giang Trạm trống rỗng nhưng điên cuồng, nhìn được cả tơ máu nhàn nhạt, hơi thở ồ ồ, giống như kẻ mất trí.
Trạng thái này Bạch Diễn chưa tận mắt trông thấy, nhưng được đề cập rất nhiều trong chương trình học của Omega.
Alpha chính thức phân hóa.
Sau thời gian phân hóa, Alpha sẽ tiến vào thời kì tàn bạo nhất, mất đi lý trí nhất. Alpha thời kì này sẽ bị trói lại tiêm thuốc trấn an, bằng không rất dễ tổn thương cả người nhà.
Mạnh Châu không hề giận, cười càng thêm vui vẻ: “Tiếc quá, mày chỉ còn nước cảm nhận đau đớn khi bị thằng đàn ông mày yêu nhất đánh gãy chân.”
Bạch Diễn suy nghĩ, ánh mắt rơi trên đôi chân mình.
“Trên thuyền tao có rải chút thuốc kích thích Alpha.” Mạnh Châu cười u ám, “Thử nếm chút thống khổ tao từng phải chịu nhé Bạch Diễn?”
Giang Trạm hung hăng nện tay xuống.
Thứ anh hướng đến… Là đầu của mình.
Bạch Diễn ngẩn ngơ.
Mạnh Châu cũng sững sờ.
Lần này Giang Trạm không nương tay, cả người bị đánh lung lay.
Khi anh ngẩng lên, vì đau đớn nên ánh mắt có hồn hơn.
“Mạnh Châu à, không phải ai cũng như mày không khống chế nổi bản năng.” Giọng Giang Trạm khàn đi, giống như vô cùng nhẫn nại, “Nếu mày đã giúp tao phá kén thành Alpha, tao cũng có quà đáp lễ lại mày.”
Anh nắm lấy xích sắt, dùng sức đứng dậy.
Tấm ván mục nát dần vỡ vụn.
Giang Trạm dùng sức mình kéo được ván thuyền lên!
Tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng.
Giang Trạm nắm lấy xích sắt, vung về phía Mạnh Châu.
Mạnh Châu bị phế đi chân phải không thể phản ứng được công kích dùng sức của Alpha, gã bị đánh bay ra ngoài!
Gã ói máu, người ngã lên thuyền của Bạch Diễn.
“Khụ khụ khụ!”
Mạnh Châu lau máu, trên mặt là vẻ điên cuồng: “Tao muốn xem mày kiên trì tỉnh táo được bao lâu nữa.”
Gã sờ lên công tác thuyền cứu hộ, dùng sức bật lên.
Thuyền cứu hộ dùng sức đâm thuyền gỗ.
Mạnh Châu tưởng tượng cảnh hai người trong thuyền gỗ tổn thương nhau ra sao, gã thở phào sung sướng, nở nụ cười nhạt.
Gã muốn chứng kiến Giang Trạm sau khi tỉnh táo nhìn thấy Bạch Diễn bị hành hạ hoa tàn ngọc nát, Bạch Diễn sau khi tỉnh lại thấy mình bị đánh dấu sẽ thống khổ cỡ nào?
Tiếng cười mang theo đau đớn, Mạnh Châu suýt xoa nhếch miệng.
Đòn của Giang Trạm ít nhất đã khiến gã gãy hai xương sườn.
Mạnh Châu bị mất tuyến thể nhưng thể chất vẫn tốt hơn người bình thường, gã dùng dây thừng cố định xương gãy, cố ngồi xuống với lấy găng tay shock điện của Bạch Diễn.
Tìm không thấy.
Gã giật mình không nghĩ ra lý do, cảm giác vai mình như bị ai vỗ lên.
Dòng điện xuyên qua cơ thể gã.
Mạnh Châu thảm thiết hét lên, co quắp ngã xuống, trợn mắt nhìn cậu trai trẻ đứng trước mặt gã.
Bùi Thâm mặc đồ lặn, lau nước trên mặt mỉm cười dịu dàng với Mạnh Châu: “Mạnh Châu à, thù anh báo xong rồi, em tới đón anh về đây.”
Mạnh Châu há miệng, phát hiện mình bị giật nên không nói được.
“Anh không cần nói bất cứ thứ gì, em biết mà.” Bùi Thâm dịu dàng nhìn Mạnh Châu, khẽ vuốt ve cái chân bị phế của gã, giọng nói run rẩy khó kìm, “Bạch Diễn nói đúng… Chỉ phế một chân, anh vẫn muốn trốn khỏi em.”
Bàn tay cậu ta di đến đầu gối còn lại: “Hai chân đứt lìa, anh còn chạy được nữa không nhỉ?”
Mạnh Châu hiếm lắm mới cảm thấy sợ hãi.
Đối với người bình thường mà gã cho là tầm thường này, từ đáy lòng gã chợt dâng lên sự sợ hãi, thậm chí vượt qua cả cảm giác đau đớn tê dại: “Bùi… Bùi Thâm… Cậu đừng…”
Bùi Thâm ngó lơ coi như không nghe thấy gì, vuốt ve cánh tay Mạnh Châu, giọng nói run rẩy nhưng ánh mắt lại điên dại: “Em không thể đánh mất anh, ngoan ngoãn ở bên em, tay chân anh đứt lìa thì em cũng không vứt bỏ anh mà – anh không còn tính uy hiếp thì Bạch Diễn cũng bỏ qua, được không anh?”
Mạnh Châu nghe không nhầm.
“Tay chân đứt lìa”, câu nói khiến một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng gã.
Nhưng gã ú ớ không nói nổi, dù sao cũng chả thuyết phục nổi Bùi Thâm đã rơi vào cố chấp.
Đau đớn kéo đến, Mạnh Châu trong đầu lóe lên: Thì ra chim bị bẻ gãy cánh, giam trong lồng sẽ đau thế này.
“Tốt quá, anh sẽ không rời khỏi em được nữa.”
Bùi Thâm ôm lấy Mạnh Châu: “Nếu có kiếp sau, chắc chắn em sẽ tìm được anh.”
Mạnh Châu đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, nghe được câu này đồng tử co rút: “Bùi Thâm! Cậu…”
Bùi Thâm hôn lên môi gã, cười “ha ha ha” điên cuồng: “Cái này là món quà cho Bạch Diễn… Anh có chết thì cũng chỉ có thể chết trong tay em thôi…”
Mạnh Châu nhịn đau, nhìn về phía sau Bùi Thâm.
Một hộp nhỏ màu đen, bên trên có đồng hồ đếm ngược.
Gã sợ xanh mặt, muốn giãy dụa nhưng tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể la hét thất thanh: “Bùi Thâm! Dừng lại đi em! Anh sẽ không rời khỏi em nữa! Chúng ta cùng nhau…”
“Anh không kiêng nể gì tiến vào cuộc sống của em, sau đó lại muốn dứt áo ra đi.” Bùi Thâm yêu thương vuốt ve trán Mạnh Châu, “Nếu như em đánh gãy tay chân anh từ sớm, khả năng chúng ta sẽ không tới nước này… Em sợ không gánh nổi sự trả thù của Bạch Diễn, lại càng sợ chuyện phải xa anh.”
Mí mắt Mạnh Châu như muốn nứt ra, cố giữ cho mình tỉnh táo: “Anh đã quay về bên em, em nhìn đi! Anh chạy đâu có nổi nữa? Vậy nên…”
“Bạch Diễn nói, ngay cả tro cốt của anh em cũng không thể chạm tới.” Bùi Thâm cười điên dại, “Anh nhìn đi, em thắng rồi.”
“Nó đang lợi dụng em thôi!” Mạnh Châu gấp gáp, “Không thì vì sao em lại có thể dễ dàng tới đây cùng nó được?”
Bùi Thâm ngừng cười, nhìn chằm chằm gã: “Không sao, em đã quen bị lợi dụng rồi. Dù anh hay cậu ta, chỉ cần em đạt được mục đích, bị lợi dụng thì sao?”
…
“Ầm!”
Trên bờ biển đêm, một đóa hoa lửa bung nở rồi nhanh chóng úa tàn.