Giang Độ ngồi tăng ca đến tối.
Đánh ngáp một cái bấm thang máy xuống hầm lấy xe về nhà, bên ngoài vẫn còn ánh đèn đường lập lòe.
Trong đầu mấy ngày nay chỗ nào cũng toàn kế hoạch dự trù kinh doanh, Giang Độ xoa xoa sống mũi, mở điện thoại tìm thứ tiêu khiển.
Lâu lắm rồi không nhắn tin trong group Wechat của đám bạn ăn chơi, trước kia bao nuôi tình nhân nào cũng sẽ nhắn vào đó một câu hôm nay kiếm được em này em nọ mọng nước xinh xắn lắm, thậm chí còn dò hỏi để trao đổi tình nhân cho nhau.
Giang Độ nhìn đống ảnh trai xinh gái đẹp thì hơi ngứa ngáy, thuận miệng hỏi một câu.
Đám bạn kia ngạc nhiên, sau đó ùn ùn spam đầy group chat.
“Ô cậu Tứ họ Giang đấy à, sao lại mò vào đây rồi?”
“Lâu lắm chẳng thấy hỏi thăm nhau, anh em còn tưởng cậu Tứ ghét tụi này rồi cơ.”
“Cậu Tứ thích bé nào? Đến chơi đê.”
Giang Độ cũng ngẩn người, hình như lâu lắm rồi chưa mò vào đây nói câu nào thật.
Giang Trạm ném Giang Độ tới phòng Sản phẩm, công việc tăng gấp bội, ngày nào cũng như ngày nào bù đầu với phương án, kế hoạch rồi hợp đồng… Vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, thư ký Phương Trình của Giang Trạm lại đến bổ túc kiến thức về thương nghiệp.
Lâu lắm không sủi một cái bọt nước nào trong group của đám bạn, sinh hoạt tình cảm cũng đình trệ theo.
“Chậc chậc, giá thị bản thân của cậu Tứ giờ nó ở cái tầm, khinh đám bạn rách này cũng đúng thôi, ý kiến gì?”
“Ở cái tầm của cậu Tứ, thích chơi sao nào chắc cũng khác xa đẳng cấp tụi này rồi.”
Đám bạn kia mở mồm chua lè.
Giang Độ đang thả lỏng, tính đặt tay lên nhắn lại thì một cuộc gọi nháy mắt tới, đúng lúc ngón tay chạm vào nút nhận.
Giang Độ: “…”
Giang Độ giận tím người, đưa điện thoại lên tai: “A lô?”
Đầu dây bên kia là chất giọng lạnh băng của thư ký Phương: “Đêm nay cậu Tứ có rảnh không?”
Đổi lại là người khác, Giang Độ sẽ nghĩ anh ta đang muốn hẹn mình ra ngoài thật.
Nhưng đấy lại là Phương Trình…
“Báo cáo phân tích thị trường của ngài chưa đạt đâu, Giám đốc Giang yêu cầu phải giám sát ngài viết lại lần nữa.”
Ai chả biết!
“Phương Trình à, cho nhau tí thời gian để thở đi.”
Thư ký Phương dừng lại một lúc: “Ngài muốn nghỉ ngơi ạ?”
“Đúng rồi!” Giang Độ bất mãn, “Hai tuần nay đều phải bổ túc! Hai tuần đấy!”
“Được thôi.” Thư ký Phương bình tĩnh đáp, “Lần này là báo cáo đánh giá rủi ro trước phiên đấu thầu, ngài cố gắng tự túc nhé.”
Giang Độ: “…”
Giang Độ biết Phương Trình mặt ngoài đẹp trai nhã nhặn nhưng vô cùng khó chơi, chỉ dưới quyền nghe lệnh anh trai, tuyệt vọng đáp: “Tối nay tôi viết lại một bản.”
Ngắt điện thoại, hứng thú muốn đi giải sầu vơi mất một nửa.
Đi chơi với đám bạn kia cũng phải đi tới sáng, thời gian đâu mà làm báo cáo?
Giang Độ uể oải về nhà, không có gì ngạc nhiên khi đập vào mắt là cảnh Giang Trạm đang bế em bé Bạch Nghĩa xoay xoay quanh chỗ Bạch Diễn.
Bé Bạch Nghĩa tò mò nhìn lên bụng Bạch Diễn: “Trong bụng của papa là em trai con à?”
“Em gái chứ.”
Bạch Diễn cười híp mắt.
Bé Bạch Nghĩa: “Em bé có lông xù giống hải cẩu con không papa?”
“Không nha, em trọc lốc y như con ấy.”
Bé thất vọng bĩu môi: “Không thích trọc, thích lông xù.”
Bạch Diễn thấy Giang Độ thì nở nụ cười chào đón: “Ông chú lông xù của con về nhà rồi kìa.”
Giang Độ đang giận dỗi không muốn nói gì.
Bé Bạch Nghĩa nhìn Giang Độ: “Chú thiếu dinh dưỡng à, không có lông xù.”
Bạch Diễn bật cười thành tiếng.
Giang Độ chột dạ sờ sờ đỉnh đầu. Đù má anh đây còn chưa đến đâu, đã bắt đầu hói rồi?
Giang Trạm ngoắc ngoắc tay, nhanh tay nhanh chân ôm cả Bạch Diễn và bé Bạch Nghĩa vào phòng ngủ, thay đồ tập vào phòng luyện một chút.
Anh không ưa bộ dạng èo uột như bún của Giang Độ, bất mãn nói: “Ngày nào trông cậu cũng héo rũ, lại đi lêu lổng bên ngoài à?”
Giang Độ: “Anh có tí lương tâm được không, em lấy đâu ra thời gian mà chơi bời nữa?”
Giang Trạm cau mày: “Mới hơn tuổi đầu, sao cứ nhũn nhèo nhèo thế? Vào tập thể dục nhanh.”
Giang Độ ủ rũ: “Anh à, anh có phải con người không, em viết báo cáo xong còn đi ngủ đây.”
Giang Độ lại nghe thấy Giang Trạm đáp: “Công việc nhiều hơn cậu cũng không yếu ớt như cậu.”
Trong đầu lẩm bẩm: Đù má ông là Alpha, tôi là nhân loại bình thường ạ!!
…