Khí Phi Hồ Sủng

chương 26: uy hiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngự Thiên Điện, Hiên Viên Mị dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn nữ nhân trong ngực, mà Thuỷ Nguyệt Linh không hề bị ảnh hưởng, mặc dù thời gian bọn họ tiếp xúc không phải là dài, nhưng nàng cảm giác được, hắn sẽ không làm tổn thương nàng!

Giống như lần trước, lúc hắn không khống chế được cảm xúc hắn sẽ tránh xa nàng, cách xa nàng ra!

Thật ra thì Thuỷ Nguyệt Linh nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao hắn lại yêu nàng?

“Hắn nhìn rất đẹp? Sao hả?” Giọng nói tràn đầy tức giận, còn mang theo vị chua nồng nặc!

Thuỷ Nguyệt Linh cố gắng nén cười, vô tội nhìn hắn, “Ngươi nói thừa tướng đại nhân sao? Thừa tướng đại nhân quả thật rất tuấn tú lịch sự, hơn nữa lại còn là tuổi trẻ tài cao…”

Nhìn đau đớn chợt loé lên trong mắt hắn, Thuỷ Nguyệt Linh lập tức im miệng, trong lòng có chút rung động, tình cảm hắn đối với nàng đã tới mức này rồi sao? Nàng nghĩ hắn tối đa chỉ là ăn dấm mà thôi!

Đưa tay ôm hông hắn, rủ mắt xuống, trong mắt tràn đầy chán nản, mà bởi vì trong lòng Hiên Viên Mị tức giận cùng đau lòng, nên không chú ý tới động tác nhỏ của nàng.

Hắn chưa từng có cảm giác vô lực như bây giờ, hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng, nhưng vẫn không thể chiếm được lòng nàng sao?

“Mị, ta…Ừm…”

Trên môi bị gặm cắn làm cho Thuỷ Nguyệt Linh có chút đau, nhíu nhíu mày, nhưng không có đẩy hắn ra, ngược lại nàng ôm hắn thật chặt, mặc cho hắn phát tiết, trong lòng thở dài, nàng dường như trở nên mềm lòng, mềm lòng đối với hắn!

Ngón cái vuốt ve cánh môi sưng đỏ của nàng, hai mắt Hiên Viên Mị gắt gao nhìn nàng, giọng nói trầm thấp nói lớn lời thề của hắn, “Thuỷ Nhi, ngươi chỉ có thể là của ta, ngươi trốn không thoát đâu!” Dứt lời, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, cằm đặt ở trên vai nàng, không nhìn tới vẻ mặt của nàng.

Cho dù nàng hận hắn, hắn cũng sẽ khoá nàng ở bên cạnh, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!

Thuỷ Nguyệt Linh nhếch miệng lên, rất hài lòng đối với biểu hiện quyết liệt của hắn, nàng không thích một người chỉ vừa bị một đả kích nhỏ liền không thể gượng dậy nổi!

Ngay lúc này, bên trong Ngọc Dao Điện, một cung nữ vừa trang điểm vừa bẩm báo chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên cho Dao phi, mặc dù người từng gặp Thuỷ Nguyệt Linh cũng không nhiều lắm, nhưng mà Dao phi có thể còn sống trong hậu cung này, ngay cả hoàng hậu trước kia cũng kiêng nể nàng vài phần, có thể chứng minh nàng là người có đầu óc, có thủ đoạn! Suy đoán một chút liền biết, nữ nhân kia chính là Thuỷ Nguyệt Linh, mắt phượng híp lại, tính ra thì nàng ta chính là Nhị tẩu của nàng!

Theo nàng biết, hoàng hậu bị phế, tịch thu tài sản của phủ Thừa tướng giết kẻ phạm tội cũng có liên quan đến nàng ta, hôm nay hậu vị đang trống, một vài nữ nhân ngu xuẩn trong cung đã rục rịch ngóc đầu, đối với sự kiện lần này, nàng cũng không gấp gáp, bởi vì nàng biết, thân phận không hề quan trọng, chỉ cần được bệ hạ sủng ái, còn sợ gì hoàng hậu? Giống như Thuỷ Nguyệt Linh không có thân phận kia!

Trong mắt chợt loé lên vẻ ghen tỵ cùng căm hận, nhiều ngày qua bệ hạ chưa từng tới Ngọc Dao Điện, bởi vì chuyện lần đó, nàng cho là thân thể bệ hạ có vấn đề, đã âm thầm hỏi thái y, nhưng bây giờ sợ rằng là bởi vì nữ nhân kia.

Ngày thứ nhất, nữ nhân kia liền vào ở Ngự Thiên Điện, lúc rãnh rỗi bệ hạ đều phụng bồi nàng, những việc này nàng đều biết, nhưng mà ngoại trừ căm hận, cũng không biết làm sao cho đúng, nàng biết bệ hạ nóng tính, không dễ tuỳ tiện mạo phạm hắn, nhưng nàng làm sao có thể cam lòng?

So với những nữ nhân ở hậu cung kia, Thuỷ Nguyệt Linh mới đúng là uy hiếp lớn nhất! Cho dù có phải mạo hiểm, nàng cũng không thể lưu nàng ta lại! Hơn nữa, chỉ cần làm việc cẩn thận một chút, bệ hạ chắc chắn sẽ không biết, vẻ ác độc chợt loé lên trong mắt nàng.

Không chỉ riêng mình Dao phi cảm nhận được sự uy hiếp, tất cả mọi người trong hậu cung đều coi Thuỷ Nguyệt Linh là cái đinh trong mắt, bởi vì Hiên Viên Mị chưa từng cưng chiều bất kỳ nữ nhân nào, mà sự sủng ái hắn dành cho Thuỷ Nguyệt Linh đã vượt qua khỏi giới hạn của bậc đế vương.

“Bệ hạ, Vân phi nương nương cùng với Du phi nương nương cầu kiến!”

Hiên Viên Mị vẫn ôm Thuỷ Nguyệt Linh như cũ, chỉ là lẳng lặng ôm, ngửi hơi thở tươi mắt trên người nàng, lạnh lùng nói, “Bắt đầu từ khi nào lời nói của ta đã không còn phân lượng?” Hắn đã từng nói không cho phép bất nữ nhân nào quấy rầy Ngự Thiên Điện, chuyện này còn cần phải bẩm báo sao? Sao Tiêu Mạc lại không phán đoán được rồi?

Tiêu Mạc biết Hiên Viên Mị có bất mãn đối với hắn, nhưng mà vẫn nhắm mắt nói, “Hai vị nương nương tới cầu kiến nương nương!” Hắn biết bệ hạ hết sức coi trọng vị nương nương chưa được phong hào này, cho nên hắn mới nghĩ rằng nên bẩm báo một cái, hi vọng sẽ không vì vậy mà rơi đầu!

Hiên Viên Mị cau mày, trong mắt loé lên một tia bén nhọn, hai nữ nhân này muốn đánh chủ ý tới trên người Thuỷ Nguyệt Linh sao?

Vân Phi? Du Phi? Nàng nhớ lúc hoàng hậu tới tìm nàng gây phiền toái, người dẫn đầu chính là hai phi tử này! Trong mắt xẹt qua một vẻ suy xét, “Mị, cho vào đi!”

Nghe vậy, ánh mắt lanh lùng của Hiên Viên Mị nhìn về phía Tiêu Mạc, “Còn không mau đi!”

“A! Dạ!” Tiêu Mac có chút sững sờ, sao lại như vậy? Bệ hạ luôn luôn nói một không hai, không ngờ rằng...

Vừa chạy ra ngoài, trong lòng vừa suy nghĩ, sau này nhất định phải phục vụ vị nương nương này thật tốt!

Hiên Viên Mị thu hồi tầm mắt liền hung hăng hôn Thuỷ Nguyệt Linh một cái, nhìn vẻ mừng rỡ ở đáy mắt của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu bật cười, không phải chỉ là gọi vào thôi sao? Cũng đáng để hắn cao hứng như vậy? Thật là không giống Hiên Viên Đế bí hiểm chút nào!

Vân Phi cùng Du Phi vừa bước tới, liền thấy Thuỷ Nguyệt Linh đang ngồi ở trên bắp đùi của Hiên Viên Mị, bị hắn ôm chặt vào trong ngực, có chút phản ứng không kịp, ngây ngẩn đứng ở đó, may mà Tiêu Mạc có lòng tốt ho khan một tiếng, mới giúp hai người họ hồi phục tinh thần.

“Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”

Hiên Viên Mị nhàn nhạt liếc hai người họ, không mặn không nhạt nói, “Đứng lên đi!” Hắn sẽ không bao giờ dịu dàng đối với nữ nhân, nhưng mà bây giờ... Thật không biết có phải là ông trời trừng phạt hắn hay không!

Nhìn hai người không tính để ý đến hai nàng, khiến bọn họ cảm thấy chút lúng túng, cũng có chút ghen ghét, cẩn thận che giấu đi tâm tình trong mắt, trên mặt Vân Phi vẫn mang nụ cười hoàn mỹ, dịu dàng mở miệng nói, “Bệ hạ thương muội như vậy, muội muội phải phục vụ bệ hạ thật tốt!” Ngày trước còn có Hoàng hậu phối hợp, tình trạng của các nàng cũng không tệ lắm, nhưng mà bây giờ hoàng hậu bị phế, bệ hạ lại sủng ái vị Lăng Vương Phi này, với tính cách thích gì làm đó của bệ hạ, cho dù là chúng thần có phản đối đi nữa, bê hạ cũng có thể lập Thuỷ Nguyệt Linh làm hậu!

Nếu các nàng đắc tội vị Lăng Vương Phi này, sau này nàng thành Hoàng Hậu, các nàng làm sao có thể mỗi ngày đều trôi qua trong an nhàn? Cho nên hôm nay bọn họ chính là muốn đến xem tình hình một chút, nếu bệ hạ không có ý đó thì quá tốt, còn nếu người có ý đó, các nàng chỉ có thể cố gắng lôi kéo vị Vương Phi này về phe của mình!

Các nàng đã cho người điều tra từ sớm, vị Lăng vương phi này là một người nhát gan yếu đuối, nhưng mà tình huống ngày đó...

Mặc dù bệ hạ đè ép việc này xuống, không có truyền ra ngoài, nhưng mà bọn họ tận mắt chứng kiến, muốn mượn sức của nàng, sợ rằng cái giá phải bỏ ra cũng không phải là nhỏ!

Mà hôm nay nhìn hai người bọ họ như vậy, sợ rằng hậu vị tám chín phần là đã được định rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio