Hai người bọ nàng đang ở beeb trong xô xát, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng vang, "Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn đồng thời sững sờ, động tác cũng như ngừng lại nơi đó.
Mới vừa chỉ lo giận dỗi rồi, thế nhưng nàng lại quên hắn là vua của một nước, đừng nói để cho nàng ngủ, chính là để cho nàng chết cũng không có người dám nói một chữ không.
"Không có việc gì! Các ngươi đi xuống đi!"
Hạ Phù Dung quay đầu nhìn về phía Tu Hồng Miễn, không ngờ hắn còn chút nghĩa khí , vậy mà không có quan báo tư thù( lấy việc công để trả thù cá nhân).
Hắn khẽ nhíu lông mày, "Nhìn cái gì vậy? Đệ cho trẫm là loại người cậy quyền mà ức hiếp người sao?" Hắn cười lạnh, " Chỉ với vóc dáng to bằng hạt vừng của đệ, chỉ một mình ta là đủ rồi!"
Ta nhướng mày, "Hừ, có gan thì huynh đừng dùng võ công, chúng ta so tài bằng bản lĩnh thực sự!"
Ngày hôm sau, hoàng thượng lần đầu tiên dậy trễ rồi.
Tối hôm qua cùng Tu Hồng Miễn cãi cả đêm, Hạ Phù Dung mang theo một đôi mắt gấu mèo . nhìn mọi người luyện binh xong. Căn cứ theo bình thường, tướng quân ăn trưa là do chuyên gia đưa đến lều trong doanh , nói như vậy. . . . . . Nàng còn muốn Tu Hồng Miễn đến nơi nào ăn cơm đây?
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng Hạ Phù Dung nàng thế nào cũng sẽ không tức giận cùng bao tử của nàng.
Vừa vào cửa, Thiện Xá hiện vẫn còn ở đây. Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn trong lúc vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau, hai bên đều trong cùng một lúc xoay đầu ra hướng khác.
Thiện Xá hình như nhìn ra cái gì, "Thế nào, ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc?"
"Không có." Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn đồng thời đáp.
Thiện Xá có phần không hiểu, "Bình thường Tam đệ ngươi không phải là cùng đại ca thân cận nhất sao? Thế nào hiện tại có gần gũi chung sống , ngược lại trở nên giống như kẻ thù?"
"Cùng ta thân cận nhất? Loại người không biết lớn nhỏ này, ta mới khinh thường muốn hắn thân cận đấy." Tu Hồng Miễn lộ ra một bộ mặt rất ghét bỏ.
Hạ Phù Dung lập tức bị chọc giận rồi, "Huynh còn khinh thường? Ta mới là xui xẻo tám đời gặp phải cái người ích kỷ như huynh! Loại người như huynh chỉ thích hợp giữ vững khoảng cách xa mà thôi, chỉ cần vừa cùng huynh có một chút thâm giao sẽ phát hiện huynh toàn thân đều là tật xấu, ích kỷ hẹp hòi còn tâm địa hẹp hòi, quả thực là cái gì cũng sai!"
Hắn tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi lại dám nói trẫm cái gì cũng sai?"
Hạ Phù Dung cũng trợn mắt nhìn hắn, "Ta liền nói rồi, như thế nào! Chớ vừa có chuyện gì cũng đem dáng vẻ hoàng đế của huynh bày ra, thật là ngây thơ!"
Hắn hình như bị tức gần chết, "Ngươi nói ta ngây thơ? Cái người to bằng hạt vừng này, Tiểu Đậu Tử, có tin hay không ta một quyền đánh ngươi thành vừng bã đậu?"
"Huynh nói cái gì? ! Có gan thì huynh đánh đi!"
"Ngươi cho là ta không dám sao!"
"Được rồi được rồi! Các ngươi không cần sảo ầm ĩ nữa, trước kia không phải rất tốt hay sao, như thế nào bây giờ lại biến thành như vậy, chúng ta là anh em, cũng không phải là kẻ thù." Thiện Xá có chút không thích ứng biến hóa của hai người kia.
"Huynh đệ? !" Hai người bọn họ đồng thời một tràng thốt lên.
"Bắt đầu từ hôm nay, Tô trì ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa rồi, ta không có huynh đệ không biết lớn nhỏ này!"
"Ta mới không cần làm huynh đệ cùng ngươi đâu, người đâu mà cuồng vọng tự cao tự đại!"
Thiện Xá ở trong này thật sự là ăn không vô nữa, "Các ngươi muốn ầm ĩ thì chầm chậm ầm ĩ đi, ta đi ra ngoài ăn."
"Không được!"
"Không được!"
Thiện Xá vẻ mặt bất đắc dĩ, này cùng hắn có quan hệ gì à? Chẳng lẽ bọn họ gây gổ cũng còn muốn một người đứng nghe?
Buổi chiều vẫn như cũ nhìn bọn họ luyện binh, đột nhiên một bóng dáng nhỏ quen thuộc chợt lóe lên.
A Hu?
Từ chuyện lần trước, nó đã tiếp thu dạy dỗ, không có ở trước người ở đây mà đi ra, nó ban ngày hôm nay lại đến để cho nàng nhìn thấy, chỉ sợ là có chuyện gì thôi.
Hạ Phù Dung liền giả vờ đi tiểu, chạy tới khu rừng trước mặt bên ngoài doanh trại.
AHu từ một bên lao thẳng vào trong ngực nàng, vui mừng hướng khủy tay nàng chui. Rất lâu không có có ôm A Hu rồi sao ~ Hạ Phù Dung cũng vậy vui vẻ vuốt ve nó, "A Hu, ngươi dẫn ta tới có chuyện gì không?"
Thân thể A Hu lập tức một cái, sau nhảy một bước đứng trên mặt đất, chân trước ôm lấy đầu, một chân sau giơ lên thật cao, chỉ dùng một chân sau chạm đất, càng không ngừng nhảy.
Hạ Phù Dung có chút vạch đen nhìn tới A Hu trước mặt, động tác của nó thật đúng là tầng tầng lớp lớp, hơn nữa càng ngày càng cao càng khó khăn. Chỉ là ít nhất Hạ Phù Dung có thể biết nó đang chờ nàng khích lệ, Hạ Phù Dung liền một phen chặn lại ôm lấy A Hu, "A Hu tốt ngoan a ~ thật thông minh ~ thật là giỏi ~~" mặc dù hoàn toàn không biết nó có cái gì đáng giá khích lệ .
Nó vui vẻ đến lộ ra một hàng hàm răng, bộ Dáng tức cười chọc cho Hạ Phù Dung cười phá lên, nó học cười ở nhân loại chúng ta ư!
Chỉ nghe nó kêu một tiếng, con kia mập Đường Lang xuất hiện, trên móng trước có để một phong thơ.
Hạ Phù Dung mở ra xem, lại là thư trả lời của Hoa Dư đấy! Bởi vì lúc đó trong quân Thánh Dụ cũng có nội gián, cho nên sự tình sẽ không đơn giản, những phân tích trước nàng cung cấp cho Hoa Dư liền có một số chỗ không nhất quán. Hạ Phù Dung sợ sẽ mang cho Hoa Dư những rắc rối không cần thiết, liền cả đêm viết một phong thơ cho hắn, bảo chuyện này cho hắn biết. Chỉ là Hoa Dư này cũng quá cường hãn đi, không chỉ có thể nhận được "Sứ giả truyền tin" của nàng, còn có thể khiến nó mang thơ hồi âm về!
Hạ Phù Dung vỗ vỗ cái đầu nhỏ của A Hu, tiểu ngu ngốc này cùng loài người chúng ta suy tư Logic là ngược. Chúng ta đều là khích lệ sau khi nó làm chuyện tốt, nó là trước phải khích lệ sau mới báo cho cho ta biết nó làm chuyện gì.
Hạ Phù Dung đang đứng dậy chuẩn bị trở về quân doanh, chợt nghe trên cây một tia tiếng lá cây vang, sau đó liền khôi phục lại yên tĩnh. Lúc này không gió, người nào?