Cuốn : Thay mận đổi đào
Chương : Tra ra manh mối (bảy)
Hàn Thiên Mạch run rẩy đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt không còn giọt máu, ôm vết thương không ngừng lui về phía sau “Hay, nàng phân tích hay lắm, đều là do Hàn Thiên Mạch ta hại nàng. Ly Nhược, ta rất khâm phục nàng.”
Trông bóng dáng Hàn Thiên Mạch dần khuất xa, Bạch Ly Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này phát hiện Phong Mạc Thần từ phía sau ôm sát lấy nàng, cằm của hắn vùi vào chiếc cổ trắng noãn, phả hơi thở nóng rực.
Bạch Ly Nhược khẽ xoay người, đẩy Phong Mạc Thần ra, giọng lạnh nhạt: “Trận pháp đã phá, cái này, đưa cho ta!”
Đôi mắt phượng chợt lóe sáng, trầm giọng nói “Nó vốn thuộc về nàng!”
Bạch Ly Nhược không cất lời, chỉ thu về thanh súng, xoay người rời đi.
Phong Mạc Thần ở phía sau la lối “Này, ta bị thương, nàng không dìu ta sao?”
Bạch Ly Nhược dừng bước chân, quay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn Phong Mạc Thần, mở miệng “Ta nhớ ra rồi, thanh súng lục này, đúng là thuộc về ta, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, là ở buổi săn thú ngoài kinh thành, ta đã bắn chết một con mãnh hổ.”
Kiêu ngạo vốn có của Phong Mạc Thần hoàn toàn sụp đổ, ngọn núi lạnh như băng khẽ nở nụ cười, rồi từ từ lan ra khắp mặt, cố nén đau nơi lưng, bước gấn “Nhược nhi, ta đã luôn luôn tìm nàng.”
Bạch Ly Nhược lạnh lùng lui về sau “Cho nên, ta không phải là nữ nhi của Bạch lão tướng quân. ngươi không thể nào uy hiếp được ta nữa.”
Phong Mạc Thần biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Ly Nhược, thì thào “Ly Nhược.”
Bạch Ly Nhược lãnh cười một tiếng, đưa tay rút súng, kéo chốt thông thạo, ngắm ngay giữa trán Phong Mạc Thần, gằn từng chữ “Ngươi thử động vào Bạch gia dù chỉ một chút thử xem, ta sẽ vì bọn họ báo thù!”
Phong Mạc Thần dường như bị đả kích lớn, ánh mắt thâm thúy nổi lên phong bão mãnh liệt, dựa vào gốc cây bên cạnh, khó khăn mở miệng “Trong lòng nàng, ta chính là kẻ khốn kiếp lấy Bạch gia ra uy hiếp nàng sao?”
Bạch Ly Nhược nhíu mày, nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi không phải như vậy?”
“Tại sao, nàng không suy nghĩ, ta uy hiếp nàng, ép nàng ở lại bên cạnh ta, có lẽ chỉ là bởi vì, bởi vì, ta, yêu nàng.” Hắn nói thật chậm, tựa hồ mấy câu nói đó đã rút hết khí lực của hắn, hắn dựa vào thân cây không ngừng thở dốc.
“Cách ngươi yêu ta, ta không hưởng thụ nổi!” Cây súng trên Bạch Ly Nhược bị bóp chặt, nàng không ngừng lui về phía sau, nhìn Phong Mạc Thần, ánh lên tia giễu cợt.
“Ly Nhược, nàng đi đâu vậy.” Phong Mạc Thần vội vàng đuổi theo, bước chân nặng nề, vẻ mặt đáng thương.
“Đoàng” một tiếng kinh thiên động địa, Phong Mạc Thần ngã lăn ra đất, mở to mắt không tin, hơi thở yếu ớt mà nhìn xuống nơi ngực chảy máu ồ ồ.