Mặc dù vẻ mặt Ân Lợi Nhĩ sa sầm rõ ràng không quá vui mừng, nhưng Tát Tư đồng ý vẫn khiến cho gian kế của Lý Mộ Tư được như ý.
Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ rất là lưu luyến, mặc dù chung đụng chưa quá lâu, nhưng Lý Mộ Tư tin chắc mình không cách nào cảm nhận được những tình cảm mặt trái như dối trá, lợi dụng từ trên người của bọn họ, điều này khiến cô trăm mối vẫn không có cách giải.
Được rồi, có lẽ cô may mắn, xuyên đến một thế giới nguyên thủy có cư dân thuần phác nhiệt tình thiện lương cũng không chừng đấy chứ? Cô rốt cuộc có thể ngừng lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Vừa nghĩ như thế, Lý Mộ Tư cũng nhiệt tình phất tay từ biệt bọn Lạc Nhĩ, thậm chí còn ôm từng người —— Lý Mộ Tư vui mừng gào khóc trong lòng, phải biết, Lạc Nhĩ cũng tốt, Mễ Hiết Nhĩ cũng tốt, còn có A Lạc, mặc dù đều kém địa vị của đại nhân Sephiroth trong lòng cô, nhưng tuyệt đối đều là mỹ nam a mỹ nam!
Phóng mắt nhìn đi, Hoàn phì Yến gầy, loại hình nào đều có. . . . Oh, từ một trình độ mà nói, đây thật là một thế giới tuyệt vời vô cùng, nâng mặt ~
Nhà của Tát Tư nằm ở phía bắc bộ lạc gần rừng rậm Mộ Sắc. Rừng rậm Mộ Sắc bao la, um tùm, mênh mông bát ngát, đại biểu con mồi phong phú đồng thời cũng đại biểu nguy hiểm không biết đang ẩn núp ở nơi nào.
Lúc Tát Tư giới thiệu, vô cùng nghiêm túc nói với Lý Mộ Tư: "Nói thật, tôi thấy em không nên ở nhà tôi cho lắm." Hắn nhìn Ân Lợi Nhĩ trầm mặc đi theo phía sau hai người một cái, cường điệu, "Cho dù Ân Lợi Nhĩ ở ngay bên cạnh, cho dù cậu ta cực kỳ mạnh mẽ."
Con ngươi màu vàng lợt của Ân Lợi Nhĩ nhìn qua bên này, Lý Mộ Tư nhất thời cảm thấy giống như có một cái đinh ba đâm vào lưng của cô.
Lý Mộ Tư rơi lệ: mặc dù biết sẽ bị ghét, nhưng không ngờ lại bị ghét dữ thế! Có phải cô ngủ thẳng đến lúc nửa đêm thì sẽ bị anh ta xử lý không?
Tát Tư thấy dáng vẻ mờ mịt của Lý Mộ Tư, thở dài một tiếng giới thiệu: "Được rồi, cũng giống như lúc tôi vừa tới nơi này, tôi nghĩ tôi phải giới thiệu một vài tình huống nơi này cho em, Mộ Tư, chỗ này gian nan hơn em nghĩ nhiều."
Tát Tư ngẩng đầu lên, lộ ra nét mặt nhớ lại, mái tóc dài màu bạc nhẹ nhàng đung đưa sau lưng hắn.
"Tên của bộ lạc Mộ Sắc đến từ cánh rừng này, có lẽ em chưa hiểu điều này đại biểu cái gì —— đúng vậy, bất kỳ một giống cái nào được cưng chiều bình an lớn lên trong bộ lạc cũng sẽ không hiểu điều này đại biểu cái gì, khi đó tôi cũng giống vậy —— điều này đại biểu . . . . bộ lạc này căn bản không có tên của mình, điều này đại biểu, bộ lạc này lúc đầu không có tồn tại." thanh âm Tát Tư trầm giống như một bài ca cũ xưa.
"Em đã thấy, đàn ông ở bộ lạc chúng ta cũng không có lực lượng thống nhất, điều này căn bản không xuất hiện ở bộ lạc khác. ‘ Máu mủ mang đến lực lượng trời cho, người ngoài đến sẽ bị đuổi ’, những lời này mỗi đứa bé trong bộ lạc từ lúc còn rất nhỏ đã biết rồi. Cho nên, lúc đầu em mới sợ thế sao?"
Tát Tư hài hước cười với Lý Mộ Tư một tiếng: "Lúc vừa thấy em, em hình như rất lo lắng, nhưng không cần sợ hãi đâu, mấy lời nói đó đều chỉ nhằm vào giống đực, giống cái mặc kệ đi tới chỗ nào cũng đều được hoan nghênh mà, ai bảo bảo vệ giống cái là thiên chức của giống đực đây?"
"Ưmh. . . . . ." Lý Mộ Tư cười gượng. Chẳng lẽ cô có thể nói cho hắn biết, việc cô lo lắng hoàn toàn khác hắn nói sao?
"Cho nên, thật ra thì đàn ông ở bộ lạc Mộ Sắc đều là đứa trẻ lang thang, cô nhi, người bị đuổi, nơi này chứa chấp mọi người, mặc kệ em tới từ nơi nào đi về phương nào. Nhưng, mặc dù nói như vậy, thật ra thì phần lớn mọi người chỉ là bởi vì nhiều nguyên nhân mà tình cờ xuyên qua rừng rậm Mộ Sắc nguy hiểm, mới đi đến mảnh đất ở giữa rừng rậm Mộ Sắc và bình nguyên Hắc Nhưỡng mà thôi."
"Bộ lạc của chúng ta không to lớn, Mộ Tư, dù những lời này có lẽ sẽ khiến em có ý rời khỏi bộ lạc, tôi vẫn không muốn giấu em, em phải có quyền lợi lựa chọn, giống cái cũng phải có quyền lợi như vậy." Tát Tư hơi cảm khái nói, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Ân Lợi Nhĩ một cái —— cho dù biết hắn không phải Mễ Già Lặc, nhưng ai bảo dáng dấp của hắn giống Mễ Già Lặc như đúc chứ?
"Nhưng ngược lại, rừng rậm Mộ Sắc hay bình nguyên Hắc Nhưỡng đều có nguy cơ tứ phía. Có rất nhiều nguy hiểm đè xuống bộ lạc, cho dù giống đực là đứa trẻ lang thang có thân thể cường tráng hơn giống đực bình thường cũng không cách nào làm bộ lạc ở chỗ này mạnh lên. Vì vậy, là một giống cái có lực lượng yếu, nên tôi thấy em không nên đến chỗ tôi ở —— nơi đó quá gần rừng rậm."
Lý Mộ Tư cảm thấy kỳ quái: "Vậy còn anh?"
Tát Tư nhẹ nhàng cười một tiếng, rũ mắt xuống: "Tôi sao? Tôi đã có chồng từ sớm, mặc dù anh ấy đã. . . . Hơn nữa, nơi đó dù sao cũng là nhà của tôi và Mễ Già Khắc." Hắn dừng một lát, nở nụ cười dịu dàng ấm áp lần nữa, thậm chí vuốt vuốt mái tóc ngắn của Lý Mộ Tư, "Nhưng Mộ Tư không giống, giống cái không có phối ngẫu đối với bộ lạc mà nói là tài sản quan trọng tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chỉ cần em nguyện ý, tôi tin tưởng bất kỳ ai trong bộ lạc cũng hoan nghênh em."
Tại sao Lý Mộ Tư nghe lời thất thật là kỳ cục, bĩu môi: "Tựa như Lạc Nhĩ?"
Cô bỗng nhiên có một loại cảm giác như mình là quả trứng lớn thơm ngào ngạt. Chẳng lẽ Lạc Nhĩ nhiệt tình như vậy là bởi vì hắn có ý nghĩ quá phận gì với cô? Oh, sấm sét ầm ầm! Một người đàn ông m thích làm nũng, thích giả bộ đáng yêu? Xin tha thứ cô không nhận nổi. . . . .
Tát Tư lại cười, dùng ánh mắt nào đó chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời quan sát cô: "Đúng vậy, tựa như Lạc Nhĩ. Em trai cậu ấy đích xác là một giống đực tốt!"
Ai? Em trai của ai? Cô biết sao? Lý Mộ Tư mờ mịt nháy nháy mắt.
Ân Lợi Nhĩ đã sớm bất mãn, khi Tát Tư ca ngợi giống đực khác thì sự bất mãn này rốt cuộc bạo phát ra. Hắn chợt sải bước đi lên trước, tiếng bước chân bình bịch trầm ổn có lực.
Lý Mộ Tư nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mặt khó chịu đến gần, cánh tay chợt cong lại, từng khối bắp thịt lớn nhảy dựng lên bựt bựt, giống như trên cánh tay hắn có cả sườn núi nhỏ.
Lý Mộ Tư trợn to hai mắt: này. . . . tiên sinh thân hình tráng kiện này làm động tác như thế để làm gì chứ hả? Không phải vậy chứ!
Khóe miệng cô giựt giựt, trơ mắt nhìn người đàn ông to lớn cư nhiên sử dụng nửa người trên cường tráng lõa lồ của hắn để đẩy Tát Tư nhỏ hơn hắn nhiều, sau đó mím môi quơ múa cánh tay tráng kiện, không ngừng khoa tay múa chân làm ra động tác tuyệt đối đạt điểm tráng kiện đẹp đẽ cao nhất.
Trời. . . . Gì đây chứ! Hành động mang theo sắc thái giận dỗi rõ ràng là chuyện gì đây hả ả ả! Mấu chốt là. . . . Vì sao cô vừa co giật khóe miệng vừa cảm thấy đáng yêu quỷ đị? !
Mẹ. . . . Bây giờ cô thật muốn té xỉu!
Lý Mộ Tư khóc rống sám hối trong lòng, sau đó len lén nhìn qua mấy ngón tay đang che mắt, nhìn đến say sưa ngon lành —— người dân lao động chất phác rõ là. . . . . . Thật là quá good job rồi ! Nếu như. . . . Nếu như bị 【chấm】 không phải là đại nhân Sephiroth cô yêu thích thì tốt hơn, lệ ~
Nhưng, cái gì cũng kém hơn an toàn của bản thân!
Khi bị ánh mắt rõ ràng có châm chích sát khí của Ân Lợi Nhĩ bắn trúng, Lý Mộ Tư không hề dũng cảm nhanh chóng ngồi chồm hổm ôm đầu, nỗ lực co rút mình thành một cục, làm yếu bớt cảm giác tồn tại của mình.
"Ân. . . . . . Ân Lợi Nhĩ! Cậu đang làm gì!" Tát Tư hiển nhiên cũng bị hành động của Ân Lợi Nhĩ dọa sợ, nhưng trong thời gian ngắn hắn còn ngây ngốc, Ân Lợi Nhĩ khoe hết thân thể cường tráng đã nhanh chóng làm ra cử động kế tiếp —— phóng khoáng nhấc quần mỏng lên, bắt lấy tay Tát Tư kéo về phía dưới mình!
Lạc Nhĩ nói không sai, năng lực xxoo của giống đực cũng là bộ phận đáng được khoe khoang, giống đực không có cách nào thỏa mãn giống cái của mình không phải giống đực tốt! Nhưng Ân Lợi Nhĩ tin chắc mình hoàn toàn không có vấn đề ở phương diện đó! Trên mặt của hắn toát ra kiêu ngạo và say mê rõ ràng.
Lý Mộ Tư rình coi từ giữa kẽ tay lại bị sét đánh —— này này này. . . . Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào! Cả đám đàn ông coa lớn chỉ mặc cái quần cụt tùy ý đưa "trym" đi dạo khắp nơi không nói, còn. . . . còn ở trước mặt mọi người trình diễn cấp hạn chế? ? ?
OMG! Cô cả phim A (phim +) cũng chưa từng xem phải cấp tốc thăng cấp đến xem phim G (phim gay) ngay tại hiện trường sao? Thẹn thùng quá ~
Rõ ràng không có quan hệ với bản thân, Lý Mộ Tư thuần khiết lại đột nhiên dâng lên cảm giác "Bởi vì đi chung với nhau mà sợ hãi bị quần chúng đi ngang qua cho rằng phóng khoáng giống nhau", mặc dù trong lòng vẫn còn giãy giụa, thân thể cũng đã phát động mau hơn suy nghĩ, nhanh chóng dùng cả tay chân lui ra vài bước, mặt đỏ tới mang tai bắt lấy. . . . Bắt lấy cây củ cải lớn vừa mới chà xát người của cô. . . . nhưng hình như. . . . á?
Đột nhiên cảm thấy khác thường, Lý Mộ Tư thử bóp hai cái, sau đó toàn thân cứng đờ, rắc rắc rắc rắc quay đầu đi.
Chỉ tiếc, mặc kệ cô cầu nguyện như thế nào thứ đồ chơi kia vẫn không thể nào biến mất như cô mong muốn, Lý Mộ Tư đối mặt cái mặt rắn khổng lồ —— Má ơi! Cô nhận được ra được! Đây không phải là con rắn lớn màu xanh lá cây dám tập kích ngực cô sao? !
Phụ nữ trời sanh sợ hãi loài bò sát lạnh lẽo khiến Lý Mộ Tư lúc nãy còn sôi trào đến độ sắp phun máu nhưng trong nháy mắt lại đông lạnh thành băng cứng.
Thân thể cô cứng ngắc không dám làm một cử động nhỏ nào, ngây ngốc nhìn trong đôi mắt con rắn lớn màu xanh lá cây lóe lên vui sướng, dùng động tác lười biếng chậm rãi quấn lên thân thể của cô, còn giả bộ đáng yêu đưa đầu lại gần cọ cọ gò má cô —— nằm lên nữa! Với hình thể này, mi có giả bộ cũng không đáng yêu được!
"Tê tê. . . ." Con rắn lớn màu xanh lá cây không chút để ý, chỉ không ngừng đung đưa đầu. Lưỡi rắn đỏ tươi càng lấy lòng liếm liếm gò má mềm mại của Lý Mộ Tư, trong con ngươi màu máu đỏ đều là hạnh phúc —— "Thật ấm, thật mềm, Tư Nạp Khắc thật thích!"
Vì càng thêm hưởng thụ cảm giác ấm áp mềm mại này, con rắn lớn màu xanh lá chỉ suy tư trong nháy mắt liền hoạt động thân thể cao lớn của mình, thận trọng quấn lên thân thể Lý Mộ Tư.
Vảy lạnh lẽo sướt qua thân thể mềm mại ấm áp của giống cái, từng dòng điện kích thích khiến Tư Nạp Khắc cảm thấy thoải mái không ngừng phát ra thanh âm tê tê.
Thân thể như muốn căng phồng lên, loại cảm giác này lạ lẫm khiến Tư Nạp Khắc mê mang vui mừng, toàn thân mềm nhũn không có hơi sức, sức nặng khổng lồ nhất thời đè hết lên người của Lý Mộ Tư.
Khi Lý Mộ Tư cảm thấy cup C của mình sắp bị đè cho bằng, cô rốt cuộc không có biện pháp giữ vững thăng bằng ngã lộn nhào mang theo con rắn lớn quấn đầy toàn thân mình lăn trên mặt đất, tuyệt vọng duỗi thẳng cổ, hít thở khó khăn.
"Tát. . . . . . Tát Tư. . . . . ." Lý Mộ Tư hoàn toàn không thể thừa nhận sức nặng của dã thú có dáng vóc to, cô kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn hai người đang tình chàng ý thiếp chà xát xoa nắn bóp nhờ giúp đỡ.
Chỉ tiếc Tát Tư đang kinh hãi vì Ân Lợi Nhĩ luôn trầm mặc ít nói lại đột nhiên làm ra loại. . . . Loại. . . . hành động cầu ái này, cho đến khi bị Ân Lợi Nhĩ nắm tay cầm lên một cái cây khổng lồ, nóng bỏng, hơn nữa đang không ngừng trở nên lớn hơn mới chợt hồi tinh thần lại.
"Ân. . . . . . Ân Lợi Nhĩ! Cậu đang làm gì? ! Buông tôi ra!"
Tát Tư bắt đầu giãy giụa kịch liệt, đáng tiếc giống cái và giống đực trời sinh thân thể chênh lệch nên mặc kệ Tát Tư cố gắng thế nào đều không thể thoát. Tát Tư kiệt lực giãy giụa chỉ làm Ân Lợi Nhĩ thoải mái hừ hai tiếng, quần mỏng nhất thời bị đồ chơi khổng lồ đỉnh lên một cái lều cao, một đoạn màu đỏ thẩm nhất thời phách lối đập thình thịch như ẩn như hiện ở phía dưới. . . .
Mặt của Tát Tư nhất thời xanh lá —— hắn từng có kinh nghiệm phong phú hoàn toàn rõ ràng, lực chiến đấu mạnh mẽ của những cái dã thú này căn bản là có quan hệ trực tiếp với lực mạnh mẽ của cái đó của họ, chỉ cần bắt đầu trên căn bản sẽ không thể bỏ dở giữa chừng!
Đầu Tát Tư nhất thời hỗn loạn lên, vô lực mà hơi hốt hoảng ngăn lại: "Ân Lợi Nhĩ dừng tay! Cậu xem rõ tôi là ai!"
Tát Tư giãy giụa làm Ân Lợi Nhĩ thoải mái híp híp mắt, hắn nghe vậy cúi đầu chôn ở trên bả vai Tát Tư, ngũ giác bén nhạy của thú nhân khiến hắn ngửi được mùi trên người Tát Tư rõ ràng, hắn dùng một giọng nói như chuyện đương nhiên buồn buồn trả lời: "Tát Tư. . . . Tát Tư. . . ."
Tát Tư: ". . . . . ." Y không phải đang hỏi hắn thật đâu!
Bên cạnh chợt phịch một tiếng, Tát Tư đã hoàn toàn hỗn loạn hết rét run, mượn cơ hội này từ trong ngực Ân Lợi Nhĩ nhảy ra, luống cuống tay chân dẫm vào rổ thuốc nhỏ không biết đã rơi trên mặt đất từ lúc nào, dược thảo lẻ tẻ bên trong và một vài trái cây tươi lăn ra, nước trái cây văng khắp nơi.
Tát Tư vén lung tung hai lọn tóc dài vì giãy giụa mà xốc xếch, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sắc mặt càng khó nhìn hơn.
"Ông trời ơi. . . . . ." Hắn vừa khổ sở vừa kinh sợ sợ rên rỉ một tiếng, "Hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra à? ! Một hai . . . Mộ Tư em không sao chớ?"
Hắn nhanh chóng chạy tới đỡ Lý Mộ Tư quỳ một chân trên đất không ngừng ho khan dậy, sau đó hung ác nhìn chăm chú vào con rắn lớn màu xanh lá cây ngã trên mặt đất: "Tư Nạp Khắc, em đang làm gì?"
Lông màu trắng rối bù của chó Samoyed đã dựng lên toàn bộ, từng sợi giống như cây gai trong suốt, làm người khác nổi da gà. Trong miệng lộ ra hàm răng thú sắc bén như chủy thủ, làm động tác hạ thấp tứ chi gầm thét của hắn tràn đầy tính công kích. Thân thể to lớn của hắn che ở giữa Lý Mộ Tư và Tư Nạp Khắc, một đôi tròng mắt thú màu vàng sáng đã sớm hung ác dựng thẳng thành hai đường thẳng tắp.