Mặc Ai bị nước bọt của Địa Long ăn mòn nửa người, tuy rằng nhờ Lý Mộ Tư ngựa chết làm như ngựa sống chữa bừa bảo vệ được một cái mạng, nhưng phân nửa bên trái thân thể lại vẫn bị hỏng rớt hơn phân nửa huyết nhục, hôm nay khó khăn lắm mới vảy kết, nhìn như nửa bên thây khô, cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Chân sau của Mã Lý lại có chút khập khễnh, hốc mắt bên phải bởi vì mất đi con mắt mà có vẻ trống rỗng, đột nhiên nhìn, giống như mang theo quỷ khí âm u.
Đây là hai người thú thất bại trong chiến đấu, mà ở trên đại lục này, thất bại thường thường đại biểu tử vong, cho dù có thể sống sót, trọng thương và tàn tật thường thường cũng sẽ khiến bọn họ mất đi tư cách tranh đoạt thức ăn, tìm phối ngẫu, dần dần bị bộ lạc vứt bỏ. Đây không phải là tàn nhẫn, đây chỉ là thực tế, đấu tranh sinh tồn rất tàn nhẫn. Nhưng thật may là, bọn họ ở bộ lạc Mộ Sắc, địa phương nhỏ do những người bị vứt bỏ lưu lạc trên đại lục tạo thành.
Bọn họ sẽ không cự tuyệt người nào, cũng sẽ không chủ động vứt bỏ người nào.
Cho nên, Mặc Ai và Mã Lý tạm thời bị phái đến bên cạnh giống cái đảm nhiệm cảnh giới, bảo trì hình thú tương tự với sư tử hổ báo nằm trên đỉnh núi quan sát sáu đường, cho nên liếc mắt liền thấy được người đàn ông tóc vàng vừa chạy vừa nhảy.
Cái. . . . Giống cái?
Hai người bị thương đang ở thời kỳ dưỡng bệnh vèo đứng lên, rung rung mũi ngửi mùi trong không khí, ánh mắt nhìn về người đàn ông tóc vàng bô bô kêu to chạy tới nháy mắt tỏa sáng lấp lánh. Một lát sau, ngay cả Mã Lý khập khễnh bắn nhanh về phía người tới như mũi tên với tốc độ ngoài sức tưởng tượng, phát ra tiếng hô vui mừng.
Tiếng hô này là báo cho đồng bạn, cũng đại biểu không có nguy hiểm.
". . . . . ."
Khóe miệng Lý Mộ Tư rụt rụt, trừ yên lặng xem như hoàn toàn không biết thì không làm ra phản ứng gì khác.
Cô che mặt nghiêng đầu, không biết mình là đang mặc niệm cho anh chàng tây la help kia, hay là cho hai con dã thú hưng phấn quá sớm này.
Dáng người của anh chàng tây này xem như cao lớn, có chừng m m, chỉ tiếc mái tóc vàng rối loạn và bùn đất đầy người khiến hắn ta trông vô cùng nhếch nhác.
Xa xa, thấy bóng người trên dốc thoải, người này cũng đã bắt đầu vẫy tay quang quác kêu loạn, trông cực kỳ hưng phấn. Chỉ tiếc, vì đã đến dị thế ba bốn tháng rồi, Lý Mộ Tư phát hiện. . . . tài nghệ nghe tiếng Anh của cô đã sớm lả tả giảm xuống, chỉ từ trong mấy câu nói hưng phấn nhanh như súng máy phân biệt ra vài từ "help" và "William", khóc ~
Dầu gì cô cũng từng du lịch vòng quanh thế giới, mặc dù đây chẳng qua là đi theo mẹ cô ~
Đúng, người đàn ông đen đủi này tên William, một người đàn ông đẹp trai cảm thấy cuộc sống gần đây đặc biệt khổ sở. Vài phút trước, hắn vẫn còn rong chơi trên mặt biển sóng biển lăn tăn với ngôi sao Hollywood xinh đẹp, nói đến lý tưởng cuộc sống, thi từ ca phú, triết lý cuộc sống, ai ngờ, khi càng ngày càng "tìm hiểu sâu sắc", thì đảo mắt lại là trời đất quay cuồng gió hô sóng hét.
Sóng biển ngập trời đánh tới, con thuyền Victoria yêu dấu, xinh đẹp, hoa lệ của hắn lật úp.
Khi ngã vào trong biển cái tõm, trong cái đầu tràn đầy phụ nữ của William thậm chí chưa kịp hoài nghi có phải có âm mưu quỷ kế gì không, tỷ như gia tộc đoạt quyền..., cơn sóng ùn ùn kéo đến cũng đã đánh cho hắn không phân rõ đông tây nam bắc. Nước biển kích thích đến hắn chảy đầy nước mắt nước mũi, trong sóng biển gầm thét tầm mắt hỗn loạn vô cùng, sau ót của hắn tựa hồ đập phải thứ gì, sau đó, hắn hôn mê bất tỉnh, chìm vào trong biển.
Trước khi ngất đi, trong cái đầu chỉ có phụ nữ của anh chàng William anh tuấn đẹp trai rốt cuộc chuyển vận siêu cấp, nghĩ đến một chuyện: a, thượng đế! Loli, phụ nữ thành thục, ngôi sao xinh đẹp của hắn! Sớm biết. . . . . . Sớm biết đã P, P, NP rồi !
Khoảnh khắc đó William hối hận không kịp.
Chờ hắn mang theo tâm tình như vậy tỉnh lại, William mới phát hiện ra mình cư nhiên bị mắc trên một cái cây cao đến khó thể tin, dưới chân là nước lũ ngập trời lặng yên chảy qua dưới tàng cây khô, bình tĩnh nhưng lại cất dấu không khí chết chóc làm người ta sợ hãi.
William sững sờ co rút thành một cục, kêu Thượng Đế mấy lần, cuối cùng không thể không tự nói với mình từng lần một, ép buộc mình tin tưởng, có lẽ hắn bị sóng đánh tới trên một đảo hoang, mặc dù hắn phóng tầm mắt nhìn tới, nhìn thế nào cũng không thể tin nước lũ vô tận lại có thể đến từ một đảo hoang.
Giờ khắc này, William phát hiện, tiền bạc mà hắn luôn tin vào lại mất đi ưu thế, không hề trợ giúp hắn, chiếc nhẫn đá ngọc bích đắt giá hắn đeo trên ngón tay thậm chí không thể đổi lấy một cái bánh bao khô, bên tai của hắn có thể nghe được, trừ âm thanh nước chảy, chính là tiếng xì xào từ bụng hắn.
William co rúc trên cành cây, chảy lệ nóng, lần đầu tiên, đại thiếu gia đáng thương ở tình huống không bị bà nội bức bách mà vẫn khẩn cầu, chúng ta hay gọi việc này là "Gặp chuyện thì lại ôm chân phật" .
Thật may là, vận số của William còn chưa có xấu quá, hắn tỉnh lại chưa đến hai ngày thì nước lũ liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút lui, lúc nước rút hình thành một dòng xoáy có lực hút xuống cực lớn, William bị sợ đến ôm chặt lấy cây khô, suốt cả hai ngày không dám chợp mắt.
Chờ đến ngày thứ ba, nước lũ lui bước, mặt nước bùn lầy dần dần lộ ra, William nhất thời lệ nóng doanh tròng, không để ý hình tượng của mình bị hủy diệt, liền luống cuống tay chân leo xuống cây, che cái bụng đói dẹp nỗ lực lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài rừng rậm.
Có lẽ sự thành tâm của hắn rốt cuộc lại khiến Thượng Đế tha những ý tưởng khốn kiếp mà lúc xưa hắn khấn cầu, Thượng Đế rốt cuộc phù hộ hắn một lần, khi hắn đói bụng đến phải hoa mắt sắp chết lềnh bà lềnh bềnh, hắn cư nhiên đi ra khỏi lkhu từng rậm cao đến đáng sợ, lớn đến đáng sợ và nguy hiểm đáng sợ này.
Hắn nhìn thấy bóng người!
A, hắn bảo đảm, giờ khắc này, cô gái phương đông tóc đen mà hắn nhìn thấy tuyệt đối là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp —— xinh đẹp như cái đùi gà! William đói bụng đến ruột cũng xoắn lại liếm môi phát ra ca ngợi thành khẩn nhất từ trước tới nay.
Hai dã thú nhanh chóng chạy tới chưa tạo thành bất kỳ ảnh hưởng cho William —— đối với một người đàn ông cả thú cưng cũng đến từ châu Mỹ, thì chuyện này rất bình thường.
Hắn bỏ qua tất cả sự lịch sự và phong độ, mừng rỡ chạy về phía cô gái phương đông kia —— lịch sự? Đi con mẹ nó lịch sự! Cứt chó! Có thể ăn sao?
William kêu to "help", lệ nóng doanh tròng chạy về phía Lý Mộ Tư đang ngạc nhiên —— a, cô nàng phương đông xinh đẹp! Đúng vậy, thật ra thì hắn cũng không ngại thỉnh thoảng đổi khẩu vị, hắn bảo đảm hắn sẽ khiến cô gái đáng yêu, vừa vặn xuất hiện lúc William Brooklyn sắp chết đói hưởng thụ được sự "quan tâm" cẩn thận của hắn. Ai bảo William Brooklyn luôn thương hương tiếc ngọc? Đúng, thương hương tiếc ngọc, từ này chính là để nói tình cảnh này!
William nhào tới Lý Mộ Tư như chó dữ vồ mồi, mắt tỏa ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, tựa như con sói trong bóng đêm.
Theo kinh nghiệm trước kia của hắn, phụ nữ luôn sẽ cười duyên tiến sát trong ngực của hắn, nhưng lần này, trước một khắc còn hưng phấn, hoan hô, sau một khắc, gương mặt khiến vô số phụ nữ thét chói tai mặt của William cũng đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Lý Mộ Tư dùng chân của cô đạp vào trên mặt của William đang nhào tới, gọn gàng đạp bay người đi ra ngoài.
Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của đám giống đực đã sớm dừng lại động tác nhìn qua bên này nhất thời trừng to, cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, phí công với tay, cứng ngắc bước ra một bước, không biết có nên tiếp lấy giống cái kia không.
Lý Mộ Tư đã nhanh nhẹn nhảy lên tựa như con khỉ, cái mông chỉ quần cái quần cụt không hề tạo thành trở ngại cho động tác hung hãn của cô, chân của cô dẫm loạn một hồi lên ót của William nằm trên mặt đất như súng máy, miệng tức giận mắng to: "Má nó má nó má nó! Chúng chị em gái bị đàn người thú sắc lang coi như xong, anh tính cái gì? Cũng dám loạn đưa tay! Xem chúng chị em gái đạp không chết anh! Giẫm chết anh!"
Lý Mộ Tư là điển hình của tác phong bắt nạt kẻ yếu, không dám làm gì lũ dã thú tập kích ngực cô, nhưng đối diện William tập kích ngực cô thì lại như Thánh Đấu Sĩ.
Tát Tư run một cái, cuối cùng từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông lên với bọn A Lạc kéo Lý Mộ Tư về phía sau. Lý Mộ Tư vẫn thở hổn hển đá hai cái, mới không cam không nguyện giơ lên một ngón giữa, mắng: "Mẹ nó! Chỉ loại mặt hàng như anh, chúng chị em gái thấy cũng nhiều! Có tiểu JJ liền tự cho là rất giỏi!"
Lý Mộ Tư có thể có C toàn do cô trổ mã sớm, vì vậy, lúc đầu cấp ba đi xe buýt đã gặp phải một người đàn ông bỉ ổi. Ban đầu Lý Mộ Tư nhất thời sững sờ không kịp phản ứng, mất đi tiên cơ, cư nhiên ngẩn ra nhìn người nọ kéo ra khóa kéo lung lay cái vật xấu đen đúa đó trước mặt cô mấy cái.
Sau đó về nhà, gọi điện thoại cho người mẹ xinh đẹp luôn chạy loạn khắp nơi trên thế giới, vĩnh viễn không thấy được một bóng người của cô kể lại chuyện này, mẹ cô hỏi rõ ràng xong, chỉ chê cười: "Chuyện này thì có cái gì ? Nếu hắn ta một không có cây gậy hai không có dao, lại là giờ cao điểm lúc tan học, thì con sợ cái mông! Hai chân đạp không chết hắn ta à!"
Có lẽ là cảm thấy mình quá hung dữ, người mẹ xinh đẹp ho nhẹ hai tiếng, mới tỉ mỉ dặn dò: "Ừ, chỉ là, nếu tình huống không đúng, thì ngàn vạn đừng làm loạn! Con gái rốt cuộc đánh không lại người ta chứ sao."
Lý Mộ Tư nghe vậy tất nhiên cẩn tuân chỉ thị, nằm ở trên giường suy tính một đêm, lúc ấy chỉ là cô gái mười bốn tuổi cư nhiên lại liên tục đi chuyến xe buýt đó một tuần, rốt cuộc lại gặp được tên bỉ ổi kia.
Cũng không biết là Lý Mộ Tư thật trổ mã quá tốt lực hút quá lớn, hay là đối phương làm quá nhiều việc ác nên thật đã quên cô, hoặc là Lý Mộ Tư cố ý ngồi ở trong góc phía sau nhất xe buýt chế tạo một cơ hội mà lãng phí thì đáng xấu hổ cho đối phương, người nọ cư nhiên ngây ngốc tìm tới cô lần nữa.
Vì vậy, chỉ thấy đối phương vừa kéo khóa kéo xuống, Lý Mộ Tư không nói hai lời, trực tiếp từ túi xách trên lưng móc ra một cây gậy bóng chày, đánh bốp vào chỗ đó của người kia!
Thoáng chốc, cả xe người đều nghe được một tiếng hét thảm, cả xe buýt đều bị dọa đến két một cái, trực tiếp quẹo vào bót cảnh sát.
Lý Mộ Tư ngược lại bình tĩnh thu gậy bóng chày, bình tĩnh vào cục, lại bình tĩnh ra ngoài.
Cô lên net điều tra, cô là phòng vệ chính đáng, nhiều lắm là phòng vệ quá đáng, nhưng cô mới mười bốn tuổi, chuyện gì đều không cần sợ. Người ở bót cảnh sát hơi hoài nghi về việc cô ra tay độc ác, cô cũng chỉ cho bót cảnh sát nói một câu "Cháu ở xã bóng chày".
Đây chính là sự thật, chỉ là, cô không có nói với người ta, mấy ngày trước cô mới gia nhập xã bóng chày —— có thể thấy được, dưới bề ngoài hung dữ của Lý Mộ Tư có một trái tim loli cỡ nào, cô nhát gan nha, sợ nha, sợ mình thật sự giơ chân đá, sẽ làm bị thương địch tổn hại tám trăm.
Cho nên, thật ra thì từ xưa đến nay Lý Mộ Tư đã bắt nạt kẻ yếu.
Đối với sự theo đuổi của các người thú, cô một là không có thực lực phản kháng, thứ hai là các người thú động tác bỉ ổi nhưng tâm linh thuần khiết, Lý Mộ Tư thích ứng tốt. Nhưng chống lại ánh mắt của loại hoa hoa công tử như William, Lý Mộ Tư đã quen hung hăng phản kích.
—— hình như vẫn quên nói, mẹ của Lý Mộ Tư nhiệt tình yêu thương du lịch và chụp ảnh, đã mở tự một tòa soạn du lịch, làm ăn rất tốt, Lý Mộ Tư là sản phẩm trong chuyến du lịch của bà, từ nhỏ có thời gian liền theo mẹ của cô chạy khắp thế giới, cho nên Lý Mộ Tư đã sớm luyện ra tính cảnh giác sau mấy lần đi lạc và bị dụ bắt lúc nhỏ.