“Toàn thể mọi người chú ý, khói lửa chiến tranh đã lan tới Trái Đất, các vị thần đã đến đây, vì để bảo vệ mọi người khỏi sự tấn công của ác thần, các vị thần sẽ tập hợp nhân loại lại cùng một chỗ. Cuộc sơ tán sẽ diễn ra bằng thần lực, ai cũng không cần tự di chuyển, sau tiếng nữa sẽ bắt đầu.”
Trên không trung, giọng của các vị chủ tịch nước vang lên rõ mồn một với người dân. Ai nấy cũng ôm một vali to đùng cho cuộc sơ tán này. Ác thần nổi dậy chống lại thiện thần, đây là chuyện không thể che dấu, từ nhiều tháng trước họ đã được biết qua ti vi, và luôn chuẩn bị để có thể sơ tân bất kì lúc nào.
“Đông, nhanh lên, đồ đạc của con đâu? Chỉ còn một tiếng thôi!”
“Dạ!”
Mọi người ai cũng lo chuẩn bị đồ đạc, dù đặt lòng tin vào các vị thiện thần nhưng trên mặt thì vẫn lộ rõ khẩn trương và sợ hãi. Dù sao họ cũng phải đối đầu với chiến tranh mà.
Mà Xuyên Đông lại là một trong số ít người không khẩn trương, không sợ hãi. Đồ đạ cũng không thèm dọn. Nhưng vì để mẹ khỏi trách móc, cô vẫn lấy vài thứ bỏ vào balo của mình, đến khi nó căng tròn.
Cô là một cô bé thôn quê bình thường thôi, da trắng tự nhiên do di truyền của dòng họ không nổi bật hơn đám bạn cùng lứa tuổi dưỡng da đủ kiểu, đôi môi không căng mọng, thân hình gầy gò, học sinh mà y như mới lớp . Khuôn mặt trái xoan, môi nhỏ, mắt to nhưng bị cận. Một khuôn mặt nữ sinh điển hình.
Tuy nhiên nếu nói cô rất đáng yêu, thì ai cũng không phản đối...
“Đông, xong chưa? Con phút nữa thôi đó. Xuống đây nhanh đi, nhà mình ở cùng chỗ thế này thì khi được thần lực di chuyển cũng sẽ ở gần nhau.”
Xuyên Đông bĩu môi, đương nhiên thần lực sẽ sắp xếp cho những người cận huyết thống ngồi gần nhau thôi, ba lo lắng đâu không.
Nghĩ vậy nhưng Xuyên Đông vẫn mang balo xuống phòng khách ngồi với gia đình.
Mẹ rót cho mỗi người một ly nước mật ong nha đam mát lạnh. Mọi người ngối bên nhau xem bản tin cuối cùng trên ti vi inch mới mua không lâu, không khí căng thẳng và im lặng đến khó chịu, chỉ có tiếng cô MC đài truyền hình thuyết minh về việc sơ tán.
“Đây là mô hình vị trí sơ tán: thiết kế theo kiểu bậc thang, mỗi bậc là một dãy lều, một lều cho người trú ngụ. Trong lều chỉ có nệm lót sàn và chăn bông, một nhà vệ sinh đơn giản chỉ có vòi sen. Trừ h đầu tiên đến đây ra, ai cũng phải ngồi đằng trước lều cho dễ quản lí, trừ thời gian đi ngủ thì mọi người cùng vào lều.
Mỗi người đều phải làm việc. Mỗi tiếng thì có tiếng làm việc, công việc sẽ được phân chia sau. Mỗi lều sẽ phân ra ba tổ, tổ ba người, một ca một tổ. Trừ gia đình của chiến binh và những người có công lao sẽ ở lều riêng màu xanh trong không gian hưởng phúc lợi đặc biệt ra, đến lượt của ai người đó sẽ được đưa tới chỗ làm việc của mình bằng thuấn di.
Hiện nay dân số trái đất hơn tỉ người, các đại thần lập ra không gian song song, mỗi không gian sức chứa tỉ người. Chỗ trống sẽ do dân cư ẩn Địa Cầu lấp đầy. Họ là nữ tôn tộc, bộ tộc Thiên Oa, dân số xấp xỉ . người, sẽ ở không gian .
Các gia đình có danh vọng như gia đình của Tổng Thống các nước, gia đình của các thần chiến binh sẽ ở không gian . Nhân loại chỉ có một người trở thành thần chiến binh, nhưng có nhiều thần đầu thai xuống cũng như dùng thân phận người thường mà ngầm quan sát chúng ta, những gia đình đó cũng gọi là danh gia.
Chỉ còn phút nữa, bản tin đến đây chấm dứt. Mọi người hãy chuẩn bị, túp lều phía sau chỗ ngồi và có ghi tên chủ nhân sẽ là lều của các bạn. Tạm biệt.”
Sau nụ cười hiền lành của MC, ti vi phụt tắt, không có tín hiệu.
Chuyến tuyến Trái Đất được tạo thành, lấy mạng người làm trọng tạm nhường trái đất cho ác linh.
Hừ, vốn dĩ chủ chiến tuyến thua trận Ngân Hà, phải cắt một phần Ngân Hà cho ác linh, mà Trái Đất lại nằm trong phần không gian bị cắt ấy thì có!
Nhưng mà không sao, Trái Đất do các vị cổ thần vì nhàm chán mà tạo ra một tinh cầu hoàn mĩ, thì các vị thần hiện thời cũng có thể tạo lại thôi.
Xuyên Đông mỉm cười thoả mãn nhìn lều trú ẩn loại vip màu xanh nhạt trước mắt, trong khi cả gia đình cô thì ngạc nhiên bồn chồn.
- Mọi người, vào thôi.
Một người là bà cố đã lú lẫn, ông bà nội, bố mẹ, ba đứa em và Xuyên Đông, tròn một đại gia đình người cùng hưởng phúc lợi.
“Chuyện này...con biết phải không Đông?”
“Dạ, vì con là quân nhân nên gia đình được hưởng phúc lợi. Con một phòng riêng nhé!”
Lều vip chính là không giống lều thường, không gian bên trong vẫn được phép thuật nới rộng, để một bộ bàn và đệm ngồi kiểu Nhật, mỗi cái cửa tưởng như giấy dán vào vách lại mở ra một căn phòng khác, có tất cả phòng như vậy, tính cả nhà bếp. Riêng Xuyên Đông độc chiếm một phòng, cô em kề mang balo tính theo vào nhưng bị ông bà Xuyên cản lại. Cô con gái lớn mà không làm ba mẹ yên tâm được, hằng ngày vẫn bị ông bà mắng, vào thời khắc mấu chốt lại giúp ích thật lớn cho gia đình. Đứa con này, đã lớn rồi!