Khi Quân Nhân Phúc Hắc Phải Lòng Thiên Thần Xinh Đẹp

chương 12: mặc đại thần cũng khổ lắm chứ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở lại quân doanh vài ngày, mài giũa đám lính mới một hồi, kiểm tra đám lão binh một chặp, rảnh rỗi đi chọc ghẹo J.Mark nổi đoá sẵn tiện nhờ hắn tạo cho vài cái máy móc, nhàn hạ thì đến trướng Tổng tư lệnh chiếm tiện nghi hưởng cái tốt một hồi...

Cuộc sống ở quân doanh sao mà vẫn tốt đẹp đến thế a!

Hôm nay hình như là ngày Mặc Lãnh về nhỉ? Có nên đón tiếp không ta?

Tổng tư lệnh hoà ái vừa cười nói với cô, vừa lấy tay vẽ vẽ lên bản đồ đang hiển thị dạng D toàn bộ quân khu : “Cậu ta về thẳng Mặc viện rồi.”

Mặc viện.

Mặc Lãnh về đúng lúc Song Minh Lân và Lâm Lạc thưởng trà ở đại sảnh, hắn cũng tao nhã ngồi xuống, bưng một ly trà lên nhấm nháp.

Động tác hết sức đẹp, hết sức quý khí.

Chỉ là, một tiếng “phụt”, một hành động phun trà cái vèo đã trừ hết điểm của hắn.

Song Minh Lân và Mạc Thư nhìn ra cửa, thấy thủ phạm ung dung đứng đó, chỉ đứng yên cũng đủ làm vị đại thần cao cao tại thượng luống cuống.

Mái tóc đen dài bay bay trong gió, làn da trắng mịn, thân cao mét tám hấp dẫn trong bộ quân phục khoác tuỳ ý lên người, khuôn mặt có nét đáng yêu của búp bê Nhật lẫn sự sắc sảo của trí tuệ và cường hãn của quân nhân...

Là cô ấy! Mặc dù cao hơn nhiều, khuôn mặt cũng khác so với hôm trước, nhưng mà không hiểu sao Lâm Lạc lại nghĩ mình sẽ không nhận sai.

Xuyên Đông nhìn vị mỹ nhân đang dán mắt lên người mình, đáy lòng cũng mỹ mãn, chắc chắn cô sẽ gặp lại mỹ nhân, nhưng không nghĩ tới gặp sớm vậy. “Mặc Lãnh, chào, lâu rồi không gặp. Lân nhi, em thích cái vòng đá hổ phách ấy chứ? Mỹ nhân, chúng ta gặp nhau nữa rồi!”

Một tiếng mỹ nhân làm Lâm Lạc đỏ mặt, mọi người ngay lần gặp đầu cũng gọi cậu là mỹ nhân, vì nghĩ cậu là con gái. Không phải vị này cũng lầm tưởng như vậy chứ?

Không đợi ai mở miệng trả lời câu chào hỏi của Xuyên Đông, Mặc Lãnh đứng dậy cái vèo, bắt lấy tay cô, cười đến đáng đòn: “Xuyên Đông, chúng ta đi chỗ khác nõi chuyện, ở đây bọn họ đang thưởng trà, không tiện lắm, nhỉ?”

Nói xong liền phất tay, hai người biến mất.

“Xuyên Đông? Vòng đá hổ phách? Không lẽ ngài ấy là... Nhân đại thần?” Song Minh Lân không thể tin.

Lâm Lạc trấn định hơn, không bị doạ phát ngốc như bạn của mình, chỉ là mặt ửng đỏ.

“Cậu còn nói mình và ngài ấy có duyên đi, ngài ấy còn gọi cậu một tiếng mỹ nhân cơ đấy! Khai mau, giấu diếm bạn bè, tội không thể tha.” Phục hồi tinh thần, đại não hoạt động, Song Minh Lân liền nhảy dựng lên tra khảo Lâm Lạc.

“Tớ cũng không biết...ngài ấy là người hôm trước đưa tớ về Mặc viện, lúc đó tớ say, không biết gì...trước đó chưa gặp qua...”

Trái với không khí ngượng ngùng bên này, bên kia Mặc Lãnh đang âm thầm vuốt mồ hôi lạnh.

Tại sao hắn lại mang cô đi khỏi đó ư? Vì biết nếu còn tiếp tục ở lại, hình tượng Mặc đại thần của hắn sẽ tẫn huỷ.

Bốn năm trước, hắn gặp Xuyên Đông.

Nhân loại chết tiệt dám đá mông hắn! Mất mặt chết được. Lí do chỉ vì hắn đứng giữa đường chạy bộ của cô.

Sau đó Mặc đồng chí trẻ người non dạ không ngừng khiêu khích gây sự với Xuyên đồng chí, tất nhiên mỗi lần đều lấy cớ này nọ phạt người ta, vì hắn là đại thần, chức cao vọng trọng, nhưng không hiểu sao lại tự thấy chính mình mới là người thua, thua thảm.

Đến lúc hắn gặp Song Minh Lân, linh hồn thuần khiết như thiên thần, nhan sắc tinh xảo tựa búp bê sứ.

Hắn rất thích cậu ấy, chỉ là luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh cao ngạo của một vị đại thần được thai nghén nghìn năm, trưởng thành vạn năm, cậu ấy cũng có vẻ thích hắn, mặc dù sự lạnh nhạt của hắn làm cậu bận lòng.

Hắn cứ nghĩ như vậy cũng tốt.

Một ngày kia, hắn có việc phải rời khỏi nhà một thời gian. Ác linh nhân lúc ấy lẻn vào hòng tìm được tư liệu mật gì đó của quân bộ mà gặp thuần linh Song Minh Lân - thuần linh là món ăn hấp dẫn nhất đối với ác linh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn về không kịp, Xuyên Đông lại xuất hiện cứu cậu ấy một mạng.

Xuyên Đông không còn là học viên an phận bị hắn phạt khống mà vẫn im lặng nhận phạt nữa, tốt nghiệp trong vòng hai năm đã thăng tiến nhanh như tên bay, mọi người gọi một tiếng thủ lĩnh.

Đương nhiên là vì chúng thần luôn ỷ lại vào thời gian đằng đẵng của mình mà nhàn hạ, trong khi ai đó liều mạng làm nhiệm vụ cấp cao nguy hiểm!

Từ khi cứu linh hồn Song Minh Lân khỏi bị hồn phi phách tán, đó là lúc bắt đầu chuỗi ngày địa ngục của hắn! Trùng hợp sao lúc cô hoàn thành nhiệm vị kia thì thăng lên làm thượng tá, ngang với chức vụ của hắn. Dù ngang chức nhưng năng lực của ai lớn hơn thì tự hắn hiểu rõ, chỉ có thể nuốt ngược nước mắt chịu ngược đãi thôi.

Chỉ có lúc về nhà, nơi có Song Minh Lân ôn nhu là tốt thôi!

Xuyên Đông ho một tiếng, kéo thần trí hắn trở về.

“Mặc Lãnh. Thời gian nghỉ quý báu của tôi bị cậu rút ngắn gần một tuần, không thấy thẹn với vòng đá hổ phách hả?”

“Cậu...cậu biết đấy, chuyện mâu thuẫn nội bộ này tôi đâu giỏi xử lý đâu.” Vô tội, vô tội, hắn phải cực kì vô tội!

“Vậy nên gọi tôi giải quyết? Vì cái vấn đề cỏn con đó mà cậu phá huỷ thời gian thư thả của tôi, hả?”

Vị đại thần chính hiệu nào đó run một chút.

“Trồng cây chuối chống đẩy.”

“Bao nhiêu cái?” Đáng thương hề hề.

Bị trừng!

Cúi đầu, chống đất, vừa hít vừa đếm. “Một, hai, sáu lăm, sáu tám, một trăm linh hai, hai trăm hai mươi bảy, năm trăm, hô, bảy...bảy trăm tám mươi hai, một...ngàn...”

“Thôi!”

Như được ân xá, hắn thả người xụi lơ dưới đất.

Đủ tàn nhẫn!

Nhưng mà, nếu không nghe theo sẽ càng khổ hơn nữa! Ai bảo cô là thủ lĩnh trong miệng mấy anh em, ai bảo tư hình của cô càng đáng sợ hơn nữa? Ai bảo quân doanh chỉ có phục tùng cấp trên? Ai bảo cô đã là trung tướng, còn hắn vẫn chỉ là thượng tá đây?

Số của hắn thật khổ mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio