Một buổi nắng đẹp nọ, Xuyên Đông sau khi tập luyện thể dục buổi sáng thì tách khỏi đám quân thần, tí tởn chạy đến Mặc viện ở Hoạt không (không gian để các vị thần sinh hoạt, hay nói cách khác là không gian thứ của vũ trụ).
Trà hoa sen với bánh hạnh đào phủ kem dâu Song Minh Lân tự tay làm luôn rất ngon!
“Nhân đại thần, ngài đến đây chỉ để ăn bánh uống trà do tiểu nhân tự làm thôi sao?”
“Cái gì mà đại thần cái gì mà tiểu nhân? Gọi chị xưng em là được rồi!” Xuyên Đông xoa đầu Song Minh Lân rối thành một nùi.
Mặc Lãnh vừa lúc trở về, thấy vợ mình đang bị khi dễ thì bay tới hất cái tay kia ra, lườm Xuyên Đông một cái, rồi vuốt nhẹ tóc Song Minh Lân, làm tóc cậu mượt mà trở lại.
“Này, cậu đến gây sự à?”
“Không, chỉ tới thăm em dâu một chút thôi!” Xuyên Đông vô lại cười.
“Em cái đầu cậu! Khi tớ sinh ra không biết tổ tiên cậu xuất hiện chưa đâu nhá!”
“Vậy không lẽ phải gọi cậu ấy là Tổ gia gia sao? Cậu bé đáng yêu vậy mà!”
“Dừng dừng dừng! Có gì mau nói!” Gân xanh nổi trên trán Mặc Lãnh. Cái tên nhóc ranh này lại muốn gì đây?
Xuyên Đông cũng thu lại bộ dạng ngả ngớn, nghiêm túc lại: “Nói thẳng đây, chị muốn hỏi Lân Nhi xem mỹ nhân thích cái gì để còn tặng quà cho người ta.”
“Mỹ nhân?” Song Minh Lân nghiêng đầu, hỏi.
“Là Lâm Lạc ấy!”
“À...” Lần này cả Song Minh Lân lẫn Mặc Lãnh cùng à lên, vẻ mặt trêu đùa nhìn nhìn Xuyên Đông.
“Nhìn gì mà nhìn? Cậu ấy thích gì?”
“Pha trà, nấu ăn.”
“Có cái khác không?”
“Cái khác? Ngắm hoa, thưởng tuyết, nghe nhạc, đánh đàn!”
“Vậy...cậu ấy có thích trang sức hay thứ gì lấp lánh không?”
“Có a! Nam nhân trong tộc đều thích trang sức. Đừng thấy Lâm Lạc ít đeo, cậu ấy rất thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh!”
Hai mắt Xuyên Đông sáng rỡ, mỹ nhân quả nhiên có một tâm hồn đáng yêu!
“Nhân...tỷ, chị làm sao vậy?”
“Không, không có gì!”
Nói xong vèo một tiếng, bay mất.
Tới lượt Lâm Lạc khó hiểu nhìn vị đại thần đang đòi ăn bánh ngọt, nhưng mà không thể làm gì khác hơn là đi vào bếp.
“Oa, bánh Lạc nhi làm tinh xảo quá à!”
“Ngon quá đi!”
“Trà cũng thật thơm.”
“Lạc nhi, anh mời em ăn bánh, em tặng lễ vật cho anh thế nào?”
Là cô tự đòi anh làm bánh chứ anh không có mời có được hay không? “Không cần đâu...”
“Sao vậy được? Lạc nhi nhận lấy nhận lấy, anh không nhận là em giận luôn!”
Xuyên Đông lấy ra cái hộp gỗ đào đơn giản không chạm khắc, nếu không để ý sẽ dễ lầm đó chỉ là một khối gỗ vuông vức được gia công kĩ bề mặt, đẩy về phía Lâm Lạc, nhân lúc anh còn đang ngẩn người, vèo một cái chạy mất.
Cái lí do tặng quà củ chuối này...Lâm Lạc đỡ trán, thở dài, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào mà mở hộp gỗ đào ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim khảm bảo ngọc màu nước biển trong suốt được thiết kế tinh tế, chạm trổ tỉ mỉ mà thành. Phía dưới còn có tấm bưu thiếp:
Thân ái, hy vọng anh thích sợi dây!
Viên ngọc khảm trong mặt dây là Thuấn Di ngọc, khi gặp nguy hiểm chỉ cần vuốt nó ba cái, nó sẽ đưa anh tới chỗ em.
Nó còn có công dụng thắp sáng giống minh tinh, với lại giúp anh thở được nhìn được dưới nước, chịu được áp lực nước dù là đang ở đáy biển sâu nữa.
Không cần cảm động đâu, ^_^
Anh bật cười, cô nhóc này...
Món quà Xuyên Đông tặng anh là Thuấn Di ngọc, nhặt được xung quanh Thuấn Di châu, công năng của nó cũng như Thuấn Di châu, chỉ là nó chỉ đưa người sử dụng thuấn di về chỗ chủ nhân Thuấn Di châu chứ không đi được nơi nào khác mà thôi.
Vuốt ve viên ngọc hai cái, đợi một lúc lại vuốt hai cái nữa, Lâm Lạc ngây ngốc mỉm cười.
Ở quân doanh...
“Xuyên.Đông” J.Mark nghiến răng nghiến lợi.
“Vâng, chú J?” Ngây thơ vô tội á!
“Cái máy gia công kim loại đâu?”
“À, cái máy đó dùng chế tạo vũ khí thì rất tốt nha! Còn tinh tế nữa, còn...”
“Đủ! Hai hôm trước mày bảo chú nâng cấp để tạo ra hoa văn tinh xảo, chú nâng cấp chức năng chứ không gắn chân cho nó. Nó mọc chân tự chạy à? Còn nữa, khối bạch kim chú mới loại tạp chất xong, chuẩn bị làm chất dẫn cũng cùng đi nghỉ mát rồi hả?”
“Cái này...máy thì ở đây, bạch kim...”
Xuyên Đông đưa ra cái máy với một đống vụn bạch kim - sản phẩm thất bại và phần vụn dư ra.
J.Mark hít sâu một tiếng, vươn tay định bắt lấy lỗ tai Xuyên Đông, cô liền nhún người tránh được, luồn vội ra cửa. Đến khi cách khu sáng tạo m rồi mà tiếng rỗng vẫn vọng lại: CON NHÓC CHẾT TIỆT, CHÚ THÁCH MÀY QUAY LẠI ĐÂYYYYYYY!
Xuyên Đông: chú già mà giọng khoẻ thật! Cũng nhờ mình giúp luyện giọng thường xuyên a!
Quân thần gần đó: lại nữa...haizz, có khi phải đến quân y khám tai...
Công thần trong khu sáng tạo: chỉ cần tiểu ác ma đó không trêu chọc mình, nghe tiếng gầm đã là may lắm rồi.
P/s: Chuyện là vầy, tác giả sử dụng ipad để đăng truyện viết truyện, mà ipad của tác giả không hiểu sao không chỉnh cỡ chữ đc (có thì cũng chạy bậy chạy bạ trúng tùm lum à). Khoảng hai ba ngày tác giả mới đụng tới máy tính, khi đó thì sửa sau nha.
Còn nữa, ad nhắc tác giả ghi mấy cái đầu mỗi chương truyện ý, nhưng tác giả là ng đãng trí, siêu cấp khờ khạo, viết truyện còn sai chính tả (hsg văn cơ đấy:D bị cười nhạo cũng đáng đời) nên có lúc (à không, đa số lúc) sẽ quên mất. Có gì sẽ chỉnh sửa sau. Mn thông cảm cho vị tác giả này nha hun một cái
-Pruistab-