Chiếc vòng đá trắng chứa không gian đó là vật có linh tính, không gian bên trong biết nhận chủ, đến cả mãnh hổ cũng ngoan ngoãn khithấy Xuyên Đông đến gần, hay khi cô xuống nước, muốn ấm thì dòng nước ấm sẽ bao quanh, muốn mát thì dòng nước mát sẽ lại gần!
Đây chính là cảm giác của chủ nhân vạn vật!
Lão Kỳ lão Lân ở lại trong không gian, vì tượng đất của họ tình cờ được giải trừ tà ấn nên đã có thể thoát linh, đang tạo lại thể xác cho mình.
Còn Xuyên Đông, sau khi làm quen với không gian thì liền đi hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt một vị đại ôn thần trứ danh, thăng cấp lên bậc.
Sau khi trở về liền biến vòng tay thành đồng hồ kết hợp bộ điều khiển cảm ứng, vừa thuận tiện sử dụng vừa không gây nghi ngờ.
Còn hiện tại Xuyên Đông phải dến Mặc viện một chuyến.
Tên Mặc đại thần Mặc Lãnh khốn kiếp ăn táo rào sung, hôm qua còn nhõng nhẽo xin bằng được vòng Kim Quang tặng nam thê, hôm nay trở mặt nhanh hơn lật sách gọi cô về xử lý chuyện quân doanh.
Bạn bè gặp khó khăn giúp không? Đương nhiên giúp, có điều không thể dễ dãi được!
Phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ chứ!
Một tên tức giận phừng phừng, một tên cúi gằm xuống đất mà đi. Đôi khi duyên phận đúng là kì diệu, con đường rộng lớn đến thế mà hai người lại đi cùng một phương, ngược hướng.
Ngay tới chỗ rẽ, Lâm Lạc đi không nhìn đường đã đụng trúng một "cây cột" vững chắc mà ngã người ra sau.
Vì sao nghĩ là cây cột chứ không phải thứ gì khác ư? Đơn giản là giữa đường không thể mọc ra một bức tường, với lại đây là khu các vị đại thần ở, kẻ hầu người hạ cũng toàn là thần, họ chỉ phiêu phiêu nhẹ nhàng hay thuấn di thôi.
Còn con người, khó ai có thể đánh bật anh về phía sau lắm, vì mẹ chỉ có một đứa con trai là anh, cho nên bà đã dạy anh những gì một cô gái phải học, nhất là võ thuật gia truyền của nhà, song song với việc học nam công gia chánh từ người cha tài hoa. Mà võ học truyền đời của một đại gia tộc nào có đơn giản?
Nhưng mà...
Ngay khi anh ngửa người chuẩn bị ngã ra sau, anh nhìn thấy một cô gái tóc dài tới thắt lưng, làn da đẹp gần như của anh - trắng mịn do di truyền, không dùng mỹ phẩm mới có làn da đẹp như vậy, còn anh dùng thêm thảo dược nên da đương nhiên đẹp hơn rồi! _
Kính cận viền đen, mái tóc và khuôn mặt xinh xắn như búp bê nhật.
Cô gái cũng có vẻ ngạc nhiên khi đụng phải anh, theo phản xạ giữ người lại.
Tay trái vòng qua eo, tay phải đỡ lấy đầu, thành công giúp mỹ nhân thoát hiểm.
Trong khoảnh khắc ấy, tim cô thực sự đã đập lệch một nhịp!
Vòng em thon thả mềm mại như không có xương, mái tóc cọ trên tay mượt mà như tơ lụa thượng đẳng, cả người toát ra hương thơm của hoa cỏ đất trời quyện với hương rượu ngon lâu năm dịu nhẹ mà say đắm. Đôi mắt đan phượng lim dim, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi trái tim chúm chím hồng hào. Y phục cổ trang được cách tân đang lả lướt bay nhẹ trong gió, nước da trắng nõn vì rượu đỏ hồng.
Nam nhân lại ăn mặc như thế này, chẳng lẽ là thuộc tộc Thiên Oa sao? Kim Hà cũng là vũ trụ nữ tôn, nhưng bên đó hoà bình lắm, không thể có người tới đây lánh nạn được, chỉ có những nữ thần cao to cơ bắp tới giúp đỡ thôi.
Mỹ nhân!
Ở quân doanh dù là giống đực hay giống cái đều một bộ dạng cơ bắp đầy thân mồ hôi đầy người >
Thế nhưng hôm nay Xuyên Đông không những đụng vào một người, lại còn ôm eo, vuót tóc người ta!
Cơ thể ấy, mềm mại.
Hương thơm ấy, thanh tao mà quyến rũ.
Xuyên Đông bỗng nghĩ các vị thần xinh đẹp cô đã gặp, trong phút chốc thất sắc trước người này!
Nhưng hình như mỹ nhân say rồi!
Say rồi cũng không loạn không phá, mà an tĩnh ngủ trong tay cô.
Dở khóc dở cười, dựa theo kiểu bế công chúa mà bế người cao hơn mình một cái đầu lên, cô suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo.
Hướng này đi tới Mặc viện, vậy tám phần là mỹ nhân từ đó ra, từ hương rượu thơm thuần lâu năm trên người mỹ nhân, hẳn là có gia tình không tệ với chủ viện. Chắc đây là bạn tốt của Song Minh Lân nam thê tên Mặc chết bầm kia nhỉ?
Đến đó được không? Không, mỹ nhân vừa từ đó ra, vào lại thì vô cùng khó xử!
Tiểu thiên thần: cái gì mà khó xử? Người ta là nam nhi Thiên Oa tộc, trọng nhất thủ tiết, nên mang đến Mặc viện để Song Minh Lân lo liệu.
Tiểu ác quỷ: hừ, hiếm gặp một mỹ nhân khiến thân chủ để tâm, mang về lều đi, chăm sóc người ta, sau đó thuận nước đẩy thuyền lừa người về tay!
Tiểu thiên thần: sao có thể vô sỉ như vậy? Muốn mỹ nhân phải đường đường chính chính mà theo đuổi, không thể làm ra việc bại hoại thừa nước đục thả câu được.
Tiểu ác quỷ: ai vô sỉ? Ai bại hoại? Thân chủ, người phải biết thức thời, có cơ hội phải biết nắm bắt!
Tiểu thiên thần: đây mới là lần gặp đầu tiên thôi đó, đừng doạ người ta chạy mất!
Nhíu nhíu mày khó chịu, hai đứa đang ồn ào chí choé kia thấy vậy liền im bặt.