Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chẳng mấy chốc, tin tức Băng Cơ trở thành chủ quản phủ thần hầu lan rộng khắp mọi ngóc ngách. Ai ai cũng bằng mặt nhưng không bằng lòng. Ở phía trước nàng ton hót nịnh bợ các kiểu, nhưng sau lưng nàng lại không ngừng nói xấu. Nói nàng là hồ ly mê hoặc hết Lãnh Huyết công tử đến Gia Cát đại nhân. Nếu không, làm gì có chuyện nha hoàn vào phủ chưa được tháng như nàng lại được lên làm chủ quản. Mà Băng Cơ, nàng bỏ ngoài tai mọi thứ.

Trong phòng Xuân Bình, máu từ các vết thương của nàng ta không những không có dấu hiệu đông lại kết vảy mà còn chảy càng lúc càng lớn. Xuân Bình tuy bị điểm huyệt ngủ nhưng cũng không ngừng chau mày đau đớn. Máu thấm đỏ cả ga trải giường, cả chăn, thậm chí nhỏ giọt xuống sàn. Băng Cơ ngồi trên bàn uống nước trầm lặng. Nàng ta có thể mất máu mà chết hay không?

Nghĩ nghĩ, nghĩ mãi không có cách giải quyết. Băng Cơ lấy trong ngực áo một cuốn y thư bắt đầu nghiên cứu. Nàng lên làm chủ quản, mọi việc tự nhiên không đến lượt nàng làm nữa. Vì vậy, nàng có thêm nhiều thời gian để nghiên cứu y thư. Nàng dùng canh giờ đọc Y thư, canh giờ đọc Độc thư, canh giờ nghiên cứu Thân Hạc thư. May mà nàng có tố chất, có căn cơ, đọc đến đâu hiểu đến đó. Không sai không lẫn, chẳng mấy chốc đã thông thuộc các cách chữa bệnh, chế độc cơ bản. Những loại dược, độc phổ biến, đơn giản.

Về phần Thân Hạc thư, nàng nghiên cứu kĩ hơn chút, bởi nàng cũng nghĩ. Giấy không gói được lửa, nàng lại ở ngay kế bên Tứ đại thần bổ, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày bại lộ. Học khinh công để chạy trốn chính là trong những thượng sách. Chỉ qua ngày, nàng đã học được cách trợ lực, mượn lực. Cứ tốc độ như vậy, chỉ trong tháng nàng sẽ luyện thành bộ khinh công này.

Khi nàng trở về phòng thì trời đã tối, Băng Cơ ghé cửa vào phòng Xuân Bình. Cả người nàng ta tanh nồng mùi máu. Vì chuyện số nha hoàn sáng nay đụng phải người Xuân Bình mà lây ngứa cho nên từ sau buổi sáng đã không còn kẻ nào dám bén mảng đến căn phòng này. Máu đã ngừng chảy nhưng mặt nàng ta đã không còn chút huyết sắc, chân tay lại thâm tím kì dị. Còn ghê hơn cả avatar nữa. (nhân vật chính trong bộ phim avatar thuộc chủng người ngoài hành tinh. Toàn thân có màu xanh như nước biển). Băng Cơ nhẹ nhàng bước đến bên giường Xuân Bình, nhẹ nhàng kéo chăn của nàng ta ra. Cả chăn đã ngấm đầy máu. Nàng xoay người lấy chậu nước ấm, chiếc khăn sạch. Sau đó cởi y phục, nhẹ nhàng lau chùi hết thảy. Băng Cơ vốn không phải kẻ ác. Nhưng nàng không muốn những kẻ bắt nạt nàng được sống yên. Bởi lẽ nếu để họ nghĩ nàng hiền họ sẽ được đà mà lấn tới. Sẽ đè đầu cưỡi cổ nàng. Thật ra, làm sát thủ năm. Chuyện nàng ghê tởm nhất…chính là giết chóc.

“Xuân Bình, ta phải làm thế nào mới tốt đây. Nhìn tứ đại thần bổ bất lực, nhìn tỷ thành cái dạng này, ta thật sự có chút không nỡ. Tội của tỷ cũng chưa đến mức chết. Phải không?” Băng Cơ thì thầm, lời nàng nói tất cả đều lọt vào tai một người đứng ngoài-Lãnh Huyết. Hắn vốn là muốn qua xem tình hình Xuân Bình như thế nào, nhưng vừa đến lại thấy Băng Cơ muốn lau rửa cho nàng liền tránh qua bên lặng im. Mà hắn lặng im hồi liền nghe thấy Băng Cơ nói ra câu này. Đôi tay hắn nắm chặt thành quyền. Việc này xảy ra cũng không phải lỗi của nàng, tại sao nàng phải tự trách mình như vậy.

“Xuân Bình, nếu tỷ biết ta có thể cứu tỷ, nhưng lại không ra tay, khiến tỷ khốn khổ như vậy. Tỷ…sẽ hận ta chứ?” Băng Cơ tiếp tục thao thao bất tuyệt, mà câu nói này, khiến Lãnh Huyết chấn động. Nàng…có cách cứu Xuân Bình? Chẳng lẽ…nàng chính là…hung thủ??? Mà ý nghĩ của hắn vừa lóe lên liền bị câu nói tiếp theo của Băng Cơ đạp đổ. Nếu nói đến tài diễn…không ai có thể bằng nàng.

“Xuân Bình, tỷ nói xem, nếu người trên giang hồ biết ta là đồ đệ của Độc Vương, Dược Đế, có thể nào họ sẽ bằng mọi cách đưa ta về dưới trướng, hoặc bắt giết ta không? Xuân Bình, tỷ đừng trách ta, ta từ nhỏ không biết võ công, không thể tự bảo vệ bản thân. Ngày đó bị đưa đi làm Tú nữ là được hai vị sư phụ cứu giúp. Cũng không thể nói cho người khác là vị sư phụ giết quan sai (hai vị sư phụ, đệ tử ngàn lần xin lỗi hai người) Học hành còn chưa đến nơi đến trốn đã bị bắt về đây làm nha hoàn. Ta chính là thân ta còn không lo xong. Làm sao có thể lo an nguy cho người khác. Xuân Bình, ta xin lỗi” Nói xong lời này thì thân thể Xuân Bình cũng lau đã xong. Nàng thay quần áo cho Xuân Bình, cho hết chăn ga chiếu ngấm máu của nàng mang vào cái chậu lớn để giặt rồi mới lặng lẽ bê cái chậu lớn ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, nàng đã thấy Lãnh Huyết im lặng đứng đó. Hẳn là vô cùng bất ngờ, nàng đánh rơi cái chậu lùi lại về sau từng bước mắt mở lớn, mặt không huyết sắc cho đến khi đụng cái ghế giữa phòng mời ngã xuống. Đã nói rồi, về tài diễn…không ai có thể bằng nàng. Nàng không muốn người khác phát hiện thân thế nàng. Nếu có biết, cũng phải là tự nàng nói cho người ta biết.

“Băng Cơ…cô…”Lãnh Huyết nhìn Băng Cơ, đôi mắt trầm xuống không rõ cảm xúc. Chính là hắn cũng không rõ cảm giác của hắn bây giờ ra sao. Nàng nói dối hắn, hắn giận giữ. Nàng có cách cứu Xuân Bình hắn vui mừng. Thân phận nàng đặc biệt, có thể thành đích ngắm của rất nhiều người. Hắn lo lắng. Khoan đã, lo lắng? Hắn từ bao giờ lo lắng cho nàng rồi?

“Lãnh Huyết công tử” nàng quỳ xuống nước mắt giàn dụa, cắn môi đến bật máu không nói câu nào.

“Thì ra cô luôn giấu chúng ta nhiều chuyện như vậy” Lãnh Huyết lạnh giọng, không rõ cảm xúc. Nếu lần này người nghe được là Vô Tình, Truy Mệnh nàng có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng lần này người nghe là Lãnh Huyết, nàng chính là mang mạng đặt lên bàn cân. Vốn dĩ, nàng chỉ biết có người võ công cao cường tới. Có thể là trong Tứ đại thần bổ, có thể chính là con hồ ly kia, cũng có thể là gia cát đại nhân. Nàng nắm không rõ người tới. Nhưng lần này nàng bước bước này, chính là nhắm mắt đưa chân. Hoàn toàn không rõ phía trước là đồng bằng hay vực thẳm.

“…”nàng im lặng, nước mắt vẫn tràn mi. Nàng không mong những giọt nước mắt này lay động được lòng Lãnh Huyết, nhưng nàng cũng không còn gì có thể nói với hắn.

“Cô cứu Xuân Bình đi, chuyện ta nghe được, sẽ không có ai biết” Hắn thở hắt ra một hơi, rốt cuộc vẫn là không đành lòng đưa cô vào chảo lửa, đứng trước đầu sóng ngọn gió. Cô thiện lương như vậy, nếu không vì Xuân Bình, chuyện này có lẽ cũng còn lâu hắn mới có thể khám phá ra. Chỉ là cô nương yếu đuối, nhưng vì bảo vệ chính mình, cô giấu thân cũng thật sâu, hắn cũng không nỡ vì cô cứu người mà đập đổ toàn bộ công sức của cô.

“Nhưng Lãnh Huyết công tử, Xuân Bình tự nhiên khỏi, sẽ có người khác nghi ngờ” Băng Cơ như bắt được vàng, vội lau nước mắt ngẩng đầu lên nói. Đôi mắt trong veo, thiện lương còn long lanh nước, không khỏi khiến Lãnh Huyết rung động thật sâu.

“Chuyện đó ta tự có cách giải quyết” Lãnh Huyết trầm giọng xoay người bước đi. Băng Cơ mỉm cười. Lãnh Huyết thì sao? Thủ lĩnh thì thế nào? Cũng không thể không nằm trong tay nàng. Sau đó, nàng xoay người lấy trong áo ra túi bột đổ vào lư hương cạnh đó rồi mới đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Băng Cơ vào phòng chính mình đóng cửa lại, đã ngày từ khi An Thế Cảnh mất đèn rồi. Có lẽ đêm nay phía bên kia cũng sẽ hành động thôi. Hiện tại nàng muốn làm ngư ông đắc lợi, đứng ở bên ngoài quan sát chút.

Mà Băng Cơ dự đoán như thần, chẳng mấy chốc nàng nghe thấy tiếng hít gió ngoài cửa. Băng Cơ mỉm cười mở cửa bước ra ngoài. Nàng thân hắc y, nhanh như sóc lộn lên cành cây cao nhất Phủ Thần Hầu, từ đây có thể quan sát toàn bộ phía bên dưới. Mà Cửu Vĩ Hồ thân áo trắng đang ở trên nóc nhà phòng Lãnh Huyết nghe ngóng tình hình. Có lẽ, với nàng ta mà nói, người có thể ở trước nàng ta tráo đèn trong phủ thần hầu cũng chỉ có tứ đại danh bổ. Còn nếu không thì chắc chắn tứ đại danh bổ cũng sẽ biết gì đó.

Cứ như vậy thì không có gì hay rồi. Bởi vì, sự thực là tứ đại danh bổ không biết gì hết. Thế là, Băng Cơ quyết định chọc gậy bánh xe chút, gây ra chút náo loạn đánh lạc hướng suy đoán của Tứ đại thần bổ. Sáng nay, Xuân Bình trúng độc. Tối Cửu Vĩ hồ xâm nhập phủ thần hầu. Chắc chắn mọi oan khuất sẽ đổ lê đầu cửu vĩ hồ. Như vậy nàng sẽ không lo ngại bị soi thấy đuôi cáo nữa

“Bộp” tiếng đá va vào gạch phát ra. Cửu Vĩ Hồ giật mình muốn thoát thân nhưng Lãnh Huyết nhanh như gió đón đầu, hai người đánh nhau trời long đất lở, nhưng vẫn chưa thấy Cửu Vĩ hồ mang đuôi cáo, vũ khí tối thượng của mình ra. Có lẽ do sân Phủ thần hầu quá nhỏ đi. Vừa hay lúc này Vô Tình đi tới. Thấy Lãnh Huyết đánh nhau với người lạ mặt đến bất phân thắng bại liền rút quạt tương trợ. Hai đánh một đương nhiên Cửu Vĩ Hồ yếu thế hơn. Nàng ta đánh trưởng về phía Vô Tình, hắn nhanh nhẹn xoay người né. Cửu Vĩ Hồ nhân lúc sơ hở vọt chạy. Chỉ thấy Lãnh Huyết hô tiếng

“Đuổi theo” sau đó cả hai vị thần bổ cùng bay vút vào không trung. Có kịch hay nào có thể thiếu mặt Băng Cơ? Nàng cũng từ nhành cây vận dụng thử loại khinh công mới học, cộng thêm tốc độ chạy bình thường đã nhanh, không khó khăn gì đuổi sát người phía trước. Cửu Vĩ Hồ chạy đến ngoại ô thành thì bị Lãnh Huyết chặn đầu, nàng ta bắt buộc phải dừng lại tiếp tục đánh. Lúc này, biết mình có nguy cơ không thể thắng nàng ta mới xuất chín cái đuôi của mình ra. Cả Lãnh Huyết lẫn Vô Tình đều mất s ngạc nhiên sau đó mới rút vũ khí ra đánh nhau vs Cửu vĩ hồ.

Chín cái đuôi của cửu vĩ hồ quơ loạn trong không trung. Đuôi chạm tới đâu nơi đó giống như bị xe lu lăn qua nát bét không còn mống rác. Nhìn thấy cảnh này Băng Cơ cũng đổ mồ hôi. Cho nàng xuống dưới đó có lẽ s cũng trụ không nổi mà bị cái đuôi đó tạp chết. Mà người phía dưới Vô Tình và Lãnh Huyết lại chẳng thấy có chút chật vật nào, vừa thủ vừa công vô cùng điêu luyện. Cửu Vĩ hồ dùng trong cái đuôi của mình đánh Vô Tình, hắn nghiêng người tránh thoát thuận tay tung trưởng về phía Cửu Vĩ Hồ, nàng ta tránh được, sử dụng những chiếc đuôi của mình che mắt Vô Tình sau đó bất ngờ tung chưởng, Vô Tình bị bất ngờ liền bị dính chưởng bay vào góc tường. Theo chưởng này, chiếc lọ nhỏ trong người hắn bị đánh bay ra.

Cái này là do Băng Cơ đã âm thầm gài vào lúc chiều mà ngay cả Vô Tình cũng không biết, nàng nghĩ kĩ rồi, thứ bày vào tay nàng cũng không có tác dụng gì. Người trong mộng của Cửu Vĩ Hồ cũng sắp chết rồi, nàng sẽ cho nàng ta cơ hội tìm đường sống trong cõi chết. Cũng coi như trả ân tình cho nàng ta. Dẫu sao nàng ta cũng từng thật lòng coi nàng là bạn.

Chiếc lọ lăn thẳng đến chân Lãnh Huyết sáng lấp lánh. Cửu Vĩ Hồ nhìn thấy Thiên tầm đăng thì vui mừng khôn siết, lại thấy nó ở trước mặt Lãnh Huyết phát sáng thì càng mừng hơn. Lãnh Huyết cảm thấy nàng ta bị phân tâm cùng kiếm phong tung chưởng. Cửu Vĩ Hồ đang không để ý liền bị kiếm phong làm cho bị thương. Nàng ta cũng không dám đến lấy lại Thiên tàm đăng vội thu đuôi xoay người đi thẳng. Lãnh Huyết vì lo cho Vô Tình nên cũng không đuổi theo. Hắn chạy đến đỡ Vô Tình rồi cùng trở về thần hầu phủ. Trước khi đi cũng không quên mang Thiên Tàm đăng trở về. Coi như cũng là Băng Cơ nàng cho Gia Cát Chính Ngã cái gợi ý.

Thấy người kia bỏ về thần hầu phủ, Băng Cơ cũng không có ý định trở về, nàng xoay người về Thiên Đăng lầu(đại bản doanh của Tất Sát)

“Chủ nhân” lại hai hàng người

“Băng nhi, đệ tử ngoan đã trở về” vừa nghe thấy tiếng hô lớn “Chủ nhân” Dược đế đã như gió lướt nhẹ từ phòng riêng ra đại sảnh mừng mừng tủi tủi đón đồ đệ ngoan. Nguyên ngày hôm nay ông và huynh đệ song sinh của mình Độc Vương đã ngồi nghe lại toàn bộ chiến tích của Băng Cơ suốt khoảng thời gian gần tháng nàng ở thời đại này. Nào là xây dựng lực lượng ra sao? Che dấu thận phận như thế nào? Mạng lưới thông tin liên lạc đến đâu? Càng nghe hai người càng vô cùng hài lòng về người đồ đệ này của mình. Nàng…chính là viên ngọc vô cùng sáng mà chính nàng lại đang cố gắng đào hố để che đi hào quang của mình.

“Đại sư phụ, Băng nhi trở về” Vì có hai vị sư phụ, nên trước khi trở về phủ thần hầu đêm qua, nàng đã quyết định nhận dược nhân tiên sinh là đại sư phụ, độc nhân tiên sinh làm nhị sư phụ. Mà hai vị sư phụ này tính khí vô cùng trẻ con, chỉ vì nàng gọi tiếng đại sư phụ mà cãi nhau đến đỏ mặt nổi gân, làm cho nàng phải đứng ra khuyên giải mãi đến tận lúc trời gần sáng mới yên ổn về phủ thần hầu ngủ.

“Mau mau, cho ta xem con học được những gì rồi” Dược đế giống như hết sạch kiên nhẫn chỉ tiếc không thể lập tức truyền thừa toàn bộ kiến thức mà ông biết cho nàng.

“haha…Đại sư phụ, đêm còn dài. Nhị sư phụ đâu rồi ạ? Con đi thỉnh an người” Băng Cơ nhìn lão gia nhân kéo nàng như trẻ con thấy mẹ không khỏi cười thành tiếng. Điều này khiến toàn bộ thuộc hạ trên dưới tất sát hoảng sợ. Bọn họ chưa từng thấy chủ nhân cười thành tiếng bao giờ, nếu không phải là mặt lạnh sẽ chỉ là cười mỉm. Khi nàng cười có hai nguyên nhân đó là khi tâm trạng nàng cực kì tệ, và khi nàng thực vui mừng. Từ hai nguyên nhân cũng suy ra hai kết quả, là người làm ra nguyên nhân sống không bằng chết, toàn bộ trên dưới thất sát cảm lạnh vì nhiệt độ quá thấp. Hai là gió xuân miên man ấm áp, ai mà không có định kiến một chút chắc chắn chảy máu mũi quá nhiều mà đột tử.

“Lão gia hỏa đó đang ngủ say như chết trong nhà, nói hôm nay ta thay lão ta nghiệm thu kết quả của con. Ngày mai sẽ đến lượt lão ta” Dược đế nghe nhắc đến Độc Vương khuôn mặt xịu xuống như bánh bao ngấm nước, không khỏi khiến Băng Cơ có chút tò mò, có chuyện gì xảy ra rồi? Nàng liếc mắt về phía Nhất sát theo sau lưng, làm việc với nhau đã lâu, cái liếc mắt cũng đủ đưa ra mệnh lệnh.

“Chủ nhân, hôm nay hai vị tiền bối có đánh cược với nhau. Dược lão tiền bối nói chủ nhân nhất định sắc trời vừa tối sẽ đến. Độc lão tiền bối nói ít nhất cũng qua giờ Hợi( qua h tối) chủ nhân mới đến. Ai thua sẽ phải nghe theo yêu cầu của người thắng. Kết quả vừa đến giờ hợi chưa nhìn thấy chủ nhân Độc lão tiền bối liền lên giường nghỉ ngơi” Nhất Sát ghé sát tai Băng Cơ nói nhỏ, nhưng lại cố tình cho Dược đế dù đứng cách đó bước vẫn có thể nghe rõ. Khiến mỗi câu nói ra lão gia kia đều nghiến rang kèn kẹt. Băng Cơ mỉm cười. Đúng là người lớn tuổi giống như đứa nhỏ ngang bướng, nghịch ngợm cổ nhân nói cấm có sai mà.

“Băng Nhi, ta bị tên gia hỏa kia sai yêu cầu, còn không phải tại con? Sao con có thể cười như vậy? Con không coi trọng sư phụ có phải không? Oaoaoa uổng công ta yêu thương con, cho con nhiều bảo bối như vậy oaoaoa coi như ta nhìn nhầm người rồi, ta sai lầm rồi” Nhìn thấy nàng cười tươi, Dược Đế càng tức nghẹn, đây có phải là đồ nhi của ông cố tình thiên vị vị huynh đệ kia của ông không đây? Càng nghĩ càng tức, trước mặt đồ nhi ông dứt khoát xé bỏ hình tượng oaoa khóc lớn

“Đại sư phụ, người nói sai rồi, sao Băng Nhi có thể không coi trọng sư phụ được, có trách cũng chỉ có thể trách hôm nay con có quá nhiều việc cần làm không thể đến sớm khiến đại sư phụ chịu thiệt thòi. Thế này đi, nếu sau này Đại sư phụ có việc gì muốn con làm, thứ gì muốn con lấy. Cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, lên núi đao, xuống biển lửa, đào tấc đất cũng hoàn thành cho sư phụ. Như vậy có được không?” Băng Cơ nhìn lào gia nhân tuổi đến này khóc oa oa trước mặt hậu bối không chút kiêng kị cố gắng nén cười vô cùng ôn nhu nói. Lời vừa dứt đã thấy Dược đế mừng như được ăn kẹo, ngẩng phắt đầu lên

“Đồ đệ ngoan, như vậy mới là đồ đệ ngoan của Dược đế ta chứ, thật không uổng công ta yêu thương con. Lời con nói hôm nay sư phụ nhất định khắc cốt ghi tâm” Mà lời này vừa nói ra trán Băng Cơ đã chảy xuống ba vạch đen, sao nàng cứ có cảm giác mình bị người khác đào hố rồi tự động nhảy vào thế nhỉ? (Bây giờ tỷ mới biết sao ^^)

Ngay sau đó người thầy trò vội vàng ra sân sâu bắt đầu luyện tập. Cảm thấy sự tiến bộ của đệ tử chỉ qua có ngày mà chỉ bằng cách nghiên cứu Y thư Dược đế vô cùng hài lòng, ông quả nhiên không nhìn nhầm người. Mà Băng Cơ, bởi vì không có thời gian ban ngày luyện tập nhưng lại muốn nhanh chóng thành tài nên chế độ luyện tập của nàng trở nên vô cùng khắt khe. Lão gia Dược đế tuy bình thường tính cách khá trẻ trung nhưng khi bắt đầu công việc lại vô cùng nghiêm khắc.

Ông bắt Băng Cơ phân biệt toàn bộ thuốc trong các ô chỉ qua mùi hương. Sau đó còn trộn tất cả chúng với nhau bắt nàng nhặt riêng từng thứ. Khiến chỉ qua canh giờ mà cái mũi nhỏ của Băng Cơ gần như mất cảm giác chỉ vì ngửi thấy quá nhiều thứ mùi. Để cho cái mũi của Băng Cơ nghỉ ngơi. Dược đế bắt đầu kê đơn thuốc yêu cầu Băng Cơ phải nhận biết đây là thuốc chữa bệnh gì?

Khoảng canh giờ sau, khứu giác của Băng Cơ bắt đầu hoạt động bình thường. Lúc này Dược đế sai hạ nhân bịt mắt nàng lại. Ông quay người đi sắc thuốc. Sắc thành hàng các loại thuốc sau đó bắt nàng ngửi xem chén thuốc đó chữa bệnh gì, có những thành phần nào.

Cho đến khi nàng mất khứu giác lần nữa thì cuối cùng Dược đế cũng chịu buông tha, chuyển sang dạy nàng bắt mạch. Mạch thường sẽ thấy các đại phu bắt mạch chẩn bệnh ở cổ tay. Cứ cách khoảng vài mm lại có mạch dẫn đến bộ phận khác nhau. Ngoài ra còn có mạch ở cổ. Mạch ở cổ chân, mạch ở các ngón tay, mạch ở ngực… Tùy vào tiết tấu của mạch, vào độ mạnh yếu của mạch, nhịp độ của mạch, tần số đập của mạch…để chẩn bệnh. Ngoài ra chẩn bệnh còn phải quan sát kĩ huyết sắc tố trên da, mắt…Xem trạng thái đồng tử, xem lưỡi, xem hơi thở…

Sau khi học xong toàn bộ những thứ đó, thì cũng đã qua canh tư. Băng Cơ thông minh nên học rất nhanh. Thầy nói trò hiểu , nàng lại có căn cơ từ trước (trước đây nàng từng theo vị tiến sĩ hàng đầu thế giới để học chế độc và các hợp chất hóa học) khiến Dược đế vô cùng vui mừng. Ông nói không còn sớm muốn để nàng về nghỉ ngơi rồi đưa cho nàng bản đồ các huyệt vị trên cơ thể. Yêu cầu nàng về nghiên cứu, học thuộc tất cả các vị trí huyệt vị trên cơ thể người, tên các huyệt, tác dụng của các huyệt…ông cũng nói sau ngày nữa sẽ nghiệm kết quả, nói ngày mai nàng xem chút Độc thư vì tối mai đến lượt nhị sư phụ dạy nàng.

Băng Cơ sau ngày đêm vất vả bay giờ đã bơ phờ khiến ai nấy trong Tất Sát đều vô cùng lo lắng. Chủ nhân của họ cứ ngày làm việc, đêm học bài thế này thì lấy thời gian đâu mà nghỉ ngơi? Làm sao có thể chịu đựng được chứ? Nàng dù sao cũng chỉ là cô nương tuổi thôi. Hiệu suất làm việc như thế làm sao thân thể nhỏ bé kia có thể chống đỡ được chứ. Mà Băng Cơ cũng nhận ra sức lực của thân thể này có hạn. Nàng đa tạ sư phụ, cất kĩ tấm bản đồ rồi trở về thần hầu phủ. Vừa đặt lưng lên giường đã ngủ mạch đến trưa.

Cho đến tận khi mặt trời cao quá đầu, Băng Cơ bị chính mình đói mà thức tỉnh. Vừa dậy đã thấy “Diệp Nhi” thâm trầm đứng trước cửa phòng (Sau khi lên làm chủ quản nha hoàn, Băng Cơ được ở phòng riêng). Thấy cái mặt lạnh như tiền kia Băng Cơ không khỏi giật thót cái.

“Ôi dọa chết ta, Diệp Nhi, cô làm gì mà sáng sớm đã như âm hồn bất tán không tiếng động đứng đó vậy? Có biết là trái tim bé nhỏ của ta rất dễ bị tổn thương hay không?” Nàng vuốt vuốt ngực nuốt ngụm nước bọt, không ai có thể nhìn thấy con ngươi của nàng khẽ đảo vòng. Gì vậy, nàng ta đứng đây lâu như vậy chẳng lẽ nghi ngờ nàng rồi sao?

“Ta thấy bình thường cô dậy rất sớm, hôm nay đến quá trưa vẫn chưa thấy nên muốn đến xem sao? Thấy cô ngủ ngon lại không nỡ đánh thức” “Diệp Nhi” nhàn nhạt giải thích. Băng Cơ cười “à” lên tiếng rõ dài.

“Diệp nhi, cảm ơn cô. Ta đói quá, chúng ta xuống phòng bếp xem còn gì có thể ăn không đi” Nàng mỉm cười đứng dậy, nàng ta không nghi ngờ thì nàng còn có thể diễn thoải mái chút. Vừa đi ra cố tình khoác vai thân mật nàng ta rồi đè lên bên vai trái ( hôm qua nàng ta bị chém đường bên chân trái). Chỉ thấy “Diệp Nhi” khuỵu chân xuống, mày nhăn lại thật sâu.

“Diệp nhi? Cô sao thế? Tôi làm cô đau sao?” Băng Cơ nhỏ giọng thăm hỏi. (Miêu miêu: Tỷ có biết cái này người ta gọi là gì không? Băng Cơ: Gì? Miêu: Mèo khóc chuột. Băng Cơ nhếch mày đó là cách tận hưởng niềm vui đấy. Hay muội đổi tên thành Tiểu Thửthử đi ta sẽ mèo khóc chuột để muội tận hưởng niềm vui này với ta. Miêuquết mồ hôi lạnh thôi tên em đang đẹp, cảm ơn tỷ chiếu cố xách dép lặng lẽ chuồn êm)

p/s: Thử trong tiếng hán nghĩa là chuột. Tiểu Miêumiêu là con mèo nhỏ còn Tiểu Thửthử chắc là con chuột nhỏ đi:’(

“Không có, Băng Cơ, vai tôi hơi nặng” “Diệp nhi” cắn môi nhịn đau mỉm cười nói. Băng Cơ giật mình bỏ tay ra dáng vẻ hoảng hốt

“Chết cha không lẽ tôi tăng cân? Trời ạ, tôi mới được ăn chơi ngày đã tăng cân rồi sao? Huhu vậy nếu còn làm chủ quản chắc tôi sẽ sớm thành quả bóng lăn tròn tròn mất” “Diệp Nhi” chảy xuống tầng mồ hôi lạnh, không biết nói sao cho phải, thật khâm phục tài tưởng tượng của Băng Cơ.

“Không đến nỗi đó Băng Cơ, sáng nay tôi có giúp đại thúc bê củi vào phòng chứa củi, khiến vai hơi đau”

“Ô, Diệp Nhi, cô mau đi khám đi”

“Được” nàng ta mỉm cười quay người muốn đi. Băng Cơ thấy nàng ta ra đến cửa mới vội nói với ra

“Có cần tôi đưa đi không?”

“Không cần” Nàng ta giật mình vội chối, Băng Cơ cười thầm, muốn nàng đưa đi cũng không có cửa, nàng chính là cố tình coi như không biết mà. Để xem cái đuôi cáo bao giờ thì lộ ra???

“Vậy, Diệp nhi, cô đi cẩn thận. Thôi nghe nói Vô Tình công tử bị thương, tôi thay y phục rồi đi thăm huynh ấy. Tẹo nữa còn muốn ghé qua phòng Xuân Bình tỷ. Cô có việc gì cứ đến phòng tỷ ấy tìm tôi” Nàng tươi cười nói. “Diệp Nhi” xoay người mỉm cười hiền rồi rẽ lối đi mất. Băng Cơ cũng thay quần áo rồi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio