Về đến Thần Hầu phủ, Băng Cơ lại bắt tay vào công việc của một nha hoàn nên làm. Nếu không đến tối tên mặt lạnh nào đó nhất định sẽ lại càu nhàu cho coi. Dù trời có sập Băng Cơ vẫn không thấy khó chịu bằng việc bị tên điên nào đó hoạch họe tư cách làm nha hoàn của mình. Mà dạo này Lãnh Huyết luôn đi sớm về muộn, xem ra vụ án Thập đạo tuyệt sinh làm khó hắn rồi. Đang dọn dẹp hang say, bên tai nàng bỗng vang lên tiếng chim hót trong trẻo. Băng Cơ cười
“Xinh đẹp? Xinh đẹp sẽ dễ gây chú ý, mà gây chú ý lại là điều tối kị khi làm sát thủ. Xinh đẹp cũng không thể mài ra để ăn. Xinh đẹp khiến người khác nhớ dai hơn, kể cả người có ý đồ tốt hay xấu, dù bạn hay thù. Hơn nữa, ngươi nhìn xem, ngày nào ta cũng phải học cách làm xấu đi bản thân. Vậy xinh đẹp có ích gì chứ?” Mà đúng lúc Băng Cơ đang tự kỉ thì có tiếng bước chân đi tới. Là một nha hoàn trong Thần Hầu phủ, nha đầu này trước đây luôn theo đuôi Tiểu Mai đi nịnh hót Xuân Bình nên Băng Cơ nhớ. Nàng ta đến đây chắc cũng chả có mục đích tốt đẹp đâu.
“Băng Cơ nhờ cô đưa hộp bánh này ra sau núi cho Lãnh Huyết công tử có được không?” nàng ta vừa nói vừa cười hớn ha hớn hở giống như bắt được vàng, lại còn cố tỏ ra thân thiết. Băng Cơ nghiêng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng ta một lúc sau đó nói
“núi Tây? Không phải sáng sớm đã đi điều tra án sao? Thì ra là ở núi Tây à?”
“Ơ, tôi không biết, có người sai tôi mang sang cho cô, chắc là Lãnh Huyết công tử mới trở về đó” mới bị xoáy một câu đã lắc ngắc như gà mắc tóc rồi, thật chán. Ở chỗ quái quỷ này không có ai biết diễn hơn à? Băng Cơ nhìn hồi rồi liếc cái bàn uống trà.
“để đó đi”
“ơ nhưng mà…”
“I said để đó đi” nàng ta còn định nói gì đó nhưng mà bị Băng Cơ ngắt lời. lần này giọng nàng trầm xuống, nhiệt độ phòng cũng giảm xuống, gió Đông Bắc ùa về. Có ai nói cho cô ta biết chưa? Băng Cơ ghét nhất là phải nhắc lại câu nói lần. Thấy sát khí trong mắt người đối diện, nha hoàn kia sợ run, vội vội vàng vàng để hộp bánh xuống rồi chạy một mạch.
Mới vừa rồi Băng Cơ đã dùng đọc tâm thuật, tuy nàng nghe không ra núi Tây là nơi nào nhưng nàng nghe thấy “để xem lần này cô bẽ mặt như thế nào”. Nhưng mà, núi Tây…hình như nàng chưa qua đó xem bao giờ. Thì ra Thần Hầu phủ còn có nơi mà nàng không biết. Ở núi Tây liệu có gì không nhỉ? Hay là cấm địa hoặc là có chân bảo gì đó không muốn ai đến gần nên mới dụ nàng đến đó để bắt quả tang? Tò mò quá. Mà Băng Cơ có một cái tật, nàng rất ít khi tò mò chuyện gì, nhưng một khi đã tò mò nhất định sẽ tìm ra chân tướng. Khổ vậy chứ.
Bởi vậy, Băng Cơ quăng cái dẻ lau sang bên, nhấc hộp bánh rồi hiên ngang đi ra ngoài. Nàng tin chắc rằng, dù ở đấy có đặt bẫy gì đi chăng nữa thì nàng cũng nhất định có thể thoát nạn thành công. Cho nên, vì sự tò mò của bản thân, nàng quyết định liều một phen. (nếu mà Băng Cơ tỷ chịu xem phim kỹ một chút, chắc chắn tỷ sẽ nhận ra nơi mình chuẩn bị đến không phải là nơi ngập tràn cạm bẫy, mà là thiên đường)
Tất nhiên. Băng Cơ sẽ không xông vào nơi không nên vào. Nàng đã biết trước đấy là bẫy thì nàng sẽ không ngu đến mức đem đầu đặt xuống dưới đao. Khi chuẩn bị đến nơi, Băng Cơ nhún mình cái, lập tức xuất hiện trên vách núi, dựa vào thân hình mảnh mai, nàng lách người vào khe núi, đây là chỗ rất kín mà nếu không phải người có tâm thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Còn nếu đã gặp người có tâm thì dẫu nơi ẩn náu có kỹ đến đâu thì cũng sẽ bị phát hiện, với điều kiện người đi trốn không thông minh cho lắm ^-^, mà Băng Cơ chắc chắn không phải loại người đó.
Vừa kín đáo chui vào một nơi trốn được coi là an toàn, Băng Cơ ghé mắt nhìn ra ngoài. Thấy cảnh tưởng bên trong, Băng Cơ suýt nữa thì té ngửa, tưởng nó phải là nơi ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa hoặc là nơi cất giấu bảo tàng kho báu, cấm vật gì đó của Thần Hầu phủ chứ. Hóa ra lại là nơi Kỳ Lân ti tắm rửa. sặc sặc, nghĩ đưa nàng đến đây sẽ khiến nàng mất mặt ư? Mơ à???
Nhưng mà được cái, thần bổ ở Thần Hầu phủ có dáng người khá đẹp. Không biết có phải do tập võ hay huấn luyện khắt khe hay không nhưng người nào người nấy da màu bánh mật khỏe khoắn, cơ bụng săn chắc, sáu múi cuồn cuộn, thậm chí còn có chuột nữa kìa. Một màn này cũng được coi như xem cuộc thi hoa hậu đồ tắm nam miễn phí, vì dù sao họ cũng không trần chuồng, đều mặc khố đi tắm hết mà.
Đang định xoay lưng đi, Băng Cơ bỗng chững lại. Woa, nếu nàng không nhầm thì kia chính là Vô Tình đi. Trời ơi, huynh ấy sắp cởi áo ra tắm rồi, cơ hội ngàn năm có không ngắm quá phí. Nghĩ vậy, Băng Cơ lập tức nép sát mình vào vách đá, đình chỉ hít thở chờ một màn tiếp theo.
Vô Tình thoát y, đằng sau cái vẻ thư sinh gió thổi cái bay chính là body perfect. Làn da trắng tựa bạch ngọc, bóng loáng. Cơ bụng vừa phải không quá kinh như mấy người tập tạ, không có mỡ thừa, múi rõ ràng nhưng không nổi cộm. Hai bông hoa hồng nho nhỏ nở rộ dưới ánh mặt trời. Băng Cơ chính thức phụt máu mũi. Bỗng dưng nàng thấy tầm mắt tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức. Trước khi điều đó xảy ra, ý nghĩ duy nhất của nàng là để bọn người rắp tâm mưu hại nàng đạt được mục đích rồi.
Khi tỉnh lại nàng thấy mình đã ở phòng của mình, Băng Cơ bước ra ngoài thì liền thấy tên mặt lạnh Lãnh Huyết đang xem xét cái gì đó, cô vừa xuất hiện thì lập tức cảm thấy gió lạnh gào rú, lạnh đến nỗi người sống sót từ trong cái chết đi ra như Băng Cơ cũng nhịn không nổi rùng mình. Cũng chỉ là nhìn trai đẹp tắm thôi, cũng không có thấy cả. Lại phát khùng cái gì không biết nữa? Băng Cơ há có thể để mình chịu thiệt, nàng mới không ở đây lúc áp suất thấp thế này nên vội lẻn ra ngoài.
“Đứng lại đó” Thấy Băng Cơ chuẩn bị chạy trốn, cuối cùng Lãnh Huyết cũng bỏ cuốn sách xuống lạnh giọng nói. Băng Cơ đành phải thu lại bàn chân chưa kịp đặt xuống xoay người mỉm cười vô cùng dịu dàng, nhún mình nói
“Không biết Lãnh Huyết công tử có điều gì căn dặn ạ?” Giọng thỏ thẻ dịu dàng đến nỗi chính bản thân Băng Cơ cũng phát ớn. Lãnh Huyết giống như nuốt phải mật, da gà rơi đầy đất sau đó giọng sau lạnh hơn giọng trước nói
“Cô còn muốn đi đâu? Lại muốn tiếp tục đi ngắm nhìn nam nhân tắm sao? Cô có phải là nữ nhân không vậy?”
“Lãnh Huyết công tử người nghĩ đi đâu vậy? đám người trong Thần Hầu phủ chỗ càn lồi không lồi, chỗ cần lõm không lõm. Đâu đáng để mắt phượng của tôi nhìn cơ chứ?” Băng Cơ cười rất chi là đáng khinh bỉ nói
“Vậy mà ta lại bắt gặp cô đang nhìn họ tắm đấy. Hơn nữa còn ở một nơi rất là kín nữa” Lãnh Huyết cũng không nghĩ mình tức giận, chính bản thân không sao hiểu nổi vì lý do gì mà thấy tức giận, chỉ là lúc đó thật sự muốn tay bóp chết nha đầu không an phận này. Có lẽ là do thân thể của huynh đệ mình bị xúc phạm nên bản thân mới không nhịn được tức giận.( Lúc nào cũng lấy Vô Tình ra làm lá chắn, khổ thân Vô Tình caca)
“Tò mò, tất cả vì tò mò thôi. Có người nói với tôi. Ở sau núi Tây là cấm địa nhưng có tuyệt cảnh, thật sự nếu nhìn một lần sẽ không bao giờ quên được, vậy nên tôi mới lén xem thử. Quả nhiên, sau khi nhìn một lần sẽ không bao giờ muốn nhìn lại nữa”
“Ai nói gì cô cũng tin sao? Bảo cô làm gì cô cũng nghe sao? Con người cô khi làm việc không dùng não à? Không biết thử suy nghĩ một chút sao?” Lãnh Huyết đột nhiên gầm lên làm Băng Cơ giật bắn cả người. Trời ạ, phát điên cái gì đây?
“Tự nhiên huynh gầm rú cái gì? Không biết là sẽ khiến người khác giật mình hả? Tai tôi không có điếc, ok? Tôi không cần huynh hét vẫn nghe hiểu, ok? Are you understand?” Băng Cơ nhíu mày nói, nàng tức giận. Chính xác, là tức giận. Đứng trước mặt tên máu chó(sói họ nhà chó) này nàng không thể không tức giận được. Trước đây, dù ở bất cứ trường hợp nào nàng cũng sẽ bình tĩnh, chỉ duy nhất người khiến nàng hận đến tận xương tủy. Đó chính là người cha vô nhân tính của nàng. Hiện tại, đã xuất hiện thêm một người nữa. Chính là tên điên trước mặt này. Dám nói nàng không có não, còn nói nàng không biết suy nghĩ trước khi hành động. Xin lỗi nhé, không có chuyện đấy đâu. Người không có não, không chịu suy xét cẩn thận, thường xuyên giận cá chém thớt không phải nàng, mà là hắn kìa. Nàng đã làm gì sai chứ? Nàng nhìn nam nhân tắm rửa thì liên quan gì đến hắn? Mất miếng thịt nào của hắn sao?
“Cô nói linh tinh cái gì thế hả?” Lãnh Huyết thật sự không hiểu Băng Cơ nói gì, ai biểu nàng beautiful toàn tiếng anh làm gì chứ, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoại quốc, làm sao mà hiểu được chứ? Mà Băng Cơ nghe hắn hỏi lại cũng giật mình nghĩ lại xem mình vừa nói gì. Nghĩ được rồi liền gõ vào đầu mình cái. Trời ạ, nàng bị làm sao thế này. Lúc nào đứng trước mặt hắn cũng không kiểm soát được tâm trạng. Thật sự là khắc tinh mà.
“Cũng không có gì, là lúc tức giận nói linh tinh thôi” Nói rồi xoay người rời đi. Mà chân phải vừa đặt xuống chân trái chưa kịp nhấc lên thì chất giọng lạnh băng đã truyền đến
“Đứng đó”
“Lại muốn gì nữa?”
“”Rót nước cho tôi” Lãnh Huyết lại cầm cuốn sách lên đọc, trông thì có vẻ chăm chú nhưng thực ra Băng Cơ biết thừa hắn cầm sách ngược chẳng qua là không thèm nhắc, xem hắn muốn trêu đùa đến khi nào, nàng sẵn lòng tiếp. Rất không tình nguyện đi rót nước rồi bưng đến cho hắn. Dẫu sao Băng Cơ vẫn biết mình là nha hoàn, còn hắn là chủ.
“Lãnh Huyết công tử, mời” thế nhưng mà hắn còn cố tính không nhận. Băng Cơ nhíu mày
“Lãnh Huyết công tử, huynh không uống sao? Muốn tôi đút cho huynh không?”
“Nước này nguội rồi” hắn liếc cũng không thèm liếc lấy cái nói
“Nguội? Huynh còn không uống nó sẽ lạnh ngắt đấy” Lạnh như máu của huynh ý. Băng Cơ rất là lặng lẽ thêm câu ở trong đầu. Nghe xong Lãnh Huyết cũng không giả bộ bình tĩnh được nữa, hắn vứt phăng cuốn sách đang cầm xuống, rất có cảm giác muốn bổ đôi đầu Băng Cơ ra xem trong đó chứa cái gì. Nhìn thấy ham muốn mãnh liệt ấy của hắn, nàng đành phải nhún nhường. Người ta nói lùi một bước trời cao biển rộng mà.
“Thôi được rồi, huynh không uống thì để tôi đi đun lại nước nóng cho huynh” nói xong xoay người mà chưa kịp bước bước nào đã bị giọng nói như âm hồn đằng sau dọa cho xuýt nữa thì tim nhảy bắn ra ngoài. Dân sát thủ như nàng mà cũng bị dọa thì đủ hiểu rồi ha.
“Đứng lại”
“Gì nữa, huynh không muốn uống nguội, tôi liền đi đun lại cho huynh rồi mà”
“Để đó đi, tôi thích uống nguội” bây giờ đến lượt Băng Cơ có cảm giác muốn chẻ đôi đầu tên điên này ra, nàng xoay người thổi cho nước nguội hẳn rồi đặt chén nước xuống bàn cái “Cốp” sau đó rất là mất bình tĩnh nói
“Nước đã nguội rồi, mời công tử uống thong thả” rồi sải chân bước ra ngoài, nàng không thể ở trong phòng này nữa. Bức bối chết người. Stress, nàng nhất định phải tìm nơi để xả đống stress này ra, nếu không nàng sẽ tức xì khói đầu ra chết mất. Trong chín lần chín cách chết, nàng tình nguyện không bao giờ chết theo cái kiểu tức chết này.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người. Mà..sai rồi, là người không chiều lòng người, Băng Cơ chỉ cách cánh cửa một cái sải chân thôi thì cánh cửa ngang nhiên đóng lại ngay trước mắt nàng. Băng Cơ xoay người nhìn Lãnh Huyết mắt phóng điện. Nàng hận. Nội công là cái quái gì chứ, nếu nàng có nó thì hay rồi, nàng nhất định sẽ phóng đến đánh tên trước mắt thành đầu heo.
“Trước khi tôi cho phép, cô không được ra ngoài nửa bước” Lãnh Huyết không đón ánh mắt ngập tia lửa điện kia của Băng Cơ mà thản nhiên vùi đầu vào sách nói. Băng Cơ hết cách, nàng cũng không muốn để tên điên này nổi điên, đến lúc đó hắn lại phát hiện ra điều không đúng thì không tốt cho sự nghiệp vĩ đại của nàng. Vậy nên nàng xoay người về phòng. Cũng tốt, không phải làm việc nàng sẽ có thêm thời gian học thuật.