Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
“Này nhóc, con có nghe thấy tiếng gì không?” Echizen Nanjirou nằm trên tảng đá, hai chân bắt chéo nhìn Echizen Ryoma đang dùng nhánh ấy đánh bóng hỏi.
“Ông già, im lặng, con nghe tiếng ông làm huyên náo thì đúng hơn!” Bởi vì không thể dùng nhánh cây để phát bóng như Nanjirou nên Ryoma có chút tức giận.
“Hahaha…” Nanjirou không bởi vì thái độ của Ryoma mà tức giận, ngược lại còn vui mừng khi thấy cậu gặp họa “Con càng sốt ruột thì càng không thành công”
Cách hai cha con Echizen mấy trăm bước thì Hannah rơi từ vách núi đen xuống một suối nước. Cô mất đi ý thức, máu từ vết thương chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ cả dòng suối. Thân thể của cô theo dòng suối, chậm rãi “chảy” đến chỗ cha con Echizen.
Không biết là nhánh thứ mấy bị gãy, Ryoma chán nản xoay người tìm nhánh cây mới thì lại thấy dòng suối nhiễm một màu đỏ rực.
“Ông già, ông già, dậy mau” Mặc kệ cái gì là nhánh cây hay là gì đó, Echizen Ryoma bước nhanh đến tảng đá, hai tay dùng sức đẩy người đang mơ màng.
“Chuyện gì thế nhóc con? Không lẽ con đã luyên xong?” Không tỉnh ngủ, Echizen Nanjirou mở hai mắt mơ màng hỏi.
Biểu tình thản nhiên của Ryoma thay thế bằng sự kích động “Máu! Trên suối có máu!”
“Cái gì?!!” Echizen Nanjirou tỉnh táo, đi xuống tảng đá, chạy đến cong sông mà Echizen Ryoma vừa thấy. Qủa nhiên có máu, hơn nữa, nhìn theo lượng máu thì hẳn ở trên đầu suối có người bị thương.
“Có thể là động vậy” Echizen Nanjirou mở miệng nói, giống như an ủi Ryoma hoặc là bản thân. Vì để huấn luyện Ryoma, Nanjirou đã chọn cái địa điểm héo lánh này. Nhưng không lâu sau, lời nói của Nanjirou bị phủ định, Hannah chảy theo dòng nước đi tới trước mặt ông.
“!” Thấy ngươi chảy từ trên xuống, Nanjirou không nhiều lời chạy tới ôm lấy Hannah “Ryoma, nhanh! Mau đem cái chăn lấy ra!”
Ryoma nhanh chóng chạy tới hành lý của hai người khi nghe Nanjirou bảo, lấy từ trong hành lý một cái chăn dày, sau đó xoay người chạy tới chỗ Nanjirou.
Echizen Nanjirou quan sát cô gái trong tay, một bên nói với Ryoma “Đem chăn đặt lên tảng đá ba vừa mới ngủ”
Ryoma ngoan ngoãn đặt chăn lên tảng đá. Nanjirou đặt cô gái lên tấm chăn, cúi ngươi đặt lên lồng ngực của cô gái, trái tim vẫn còn đập, hơi thở có chút yếu “Còn sống!” Lại nhìn tay chân của cô, vai trái bị cái gì đánh xuyên qua, tay trái cùng chân phải thì bị gãy xuông, trên cánh tay phải là một vết thương dài, những nơi khác cũng có vết thương, nhưng Nanjirou không đi kiểm tra.
Lấy chăn bao vây cô gái, Nanjirou lại ôm cô gái, nói với Ryoma “Nhóc con, con mang theo hành lý, chúng ta đưa con bé đi bệnh viện”
“Nanjirou, con bé có tỉnh không?” Rinko hỏi Nanjirou.
Nanjirou lắc đầu, nhìn cô gái đang hôn mê “Lúc sáng bác sĩ đã kiểm tra qua, nói có chuyển biến tốt”
Lúc đem tới bệnh viện, bác sĩ đều bảo là không cứu được. Bởi vì trừ bỏ vết thương bên ngoài, bên trong cô bé cũng bị thương rất lớn, nhất là tất cả các nơi giống như bị phá hủy hoàn toàn. Lúc đó bác sĩ chỉ có thể băng bó vết thương bên ngoài, nói với Nanjirou, ngoại trừ có người nguyện ý hiến nội tạng, nếu không chỉ có thể chờ chết.
Trên người cô gái ngoài ảnh chụp và một cái túi nhỏ màu đen [lời tác giả: đó là một dụng cụ không gian, Hannah dùng tin tức của di tích viễn cổ để đổi lấy với Chrollo, dùng niệm lực để che dấu người thường], ngoài ra thì không có gì để chứng minh thân phận. Cho dù sau này, Nanjirou có đem ảnh của cô đến cục cảnh sát cũng không tìm được tin tức gì, giống như cô từ trên trời rơi xuống vậy.
Nghĩ đến cô gái không có chút thông tin lại bị thương nghiêm trọng, cho nên Rinko đã mềm lòng và bắt chồng của mình – Echizen Nanjirou ở lại gác đêm, còn mình thì ngày ngày tới chăm sóc.
Kết quả chăm sóc vài ngày, bác sĩ tới kiểm tra như thường lệ thì nói với bọn họ, các cơ quan ở bên trong đều khôi phục, vết thương bên ngoài cũng tốt hơn, còn bảo là kỳ tích.
Echizen Nanjirou không khỏi thốt lên “Kỳ tích!”
Echizen Rinko [] ở bên kia giường, tay cầm bức ảnh chụp – là bức ảnh gia đình “Nanjirou, nếu con bé không có người thân thì chúng ta hãy thu nhận con bé đi”
“Chờ nó tỉnh dậy, nếu như nó đồng ý thì cũng không sao” Nanjirou nói.
Ngày thứ bảy, Hannah đã hôn mê bảy ngày. Người ở bên giường bệnh vẫn là Nanjirou, Rinko đã về nhà nấu cơm.
Đầu tiên Hannah giật giật ngón tay, sau đó giật giật mí mắt, sau đó lại mơ mơ màng màng nói “Nước”
Nghe thấy tiếng nói, Nanjirou không xác định hỏi lại “Cái gì?”
“Nước” Âm thanh suy yếu của Hannah lại truyền đến.
“Nhanh sẽ có” Nanjirou kích động ấn chuông, đứng dậy lấy chén nước ở cạnh, cẩn thận đem nước tới miệng Hannah “Nước tới đây, uống chậm thôi”
Uống không ít nước, Hannah mở mắt, thấy người trước mặt thì theo thói quen đề phòng, nhưng nhìn đôi mắt của người trước mặt vô cùng nhếch nhác thì cô thả lỏng một chút. Người trước mắt là người cứu cô, lại chăm sóc cô rất lâu “Ngài là? Nơi này là đâu?” Hannah hỏi.
Nhìn Hannah hoàn toàn tỉnh, Nanjirou thở nhẹ “Chú là Echizen Nanjirou, đây là bệnh viện, chú đem cháu từ ngọn núi tới đây”
“Cảm ơn chú đã cứu cháu” Hannah định cúi người cảm ơn nhưng không thể làm được. Echizen Nanjirou đem cô nâng lên, sau đó đặt ở sau lưng hai cái gối.
“Cháu tên gì? Sao lại chịu thương nghiêm trọng như vậy? Chú đi tới cục cảnh sát tìm, không có một chút tư liệu, nếu không đã có thể liên hệ với người nhà của cháu” Nanjirou hỏi.
“Cục cảnh sát?” Hannah hỏi lại, khụ khụ, làm sát thủ lâu năm nên cô đã quên ngoài thợ săn và sát thù thì còn có nghề cảnh sát bảo vệ an toàn của người dân.
“Đúng thế” Nanjirou còn định nói gì nhưng bác sĩ đã vào. Hắn dừng lại lời của mình nói với bác sĩ “Bác sĩ, ông xem thử xem, con bé đã tỉnh rồi”
Bác sĩ bước tới kiểm tra cẩn thận một lần, xoa bóp vài chỗ rồi hỏi Hannah có cảm giác gì, Hannah ngoan ngoãn trả lời. Bác sĩ lấy bút viết lên tờ giấy vài chữ rồi nói “Không có vấn đề gì lớn, nội tạng của cô bé đã khôi phục tốt, nơi gãy xương cũng lành lại, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy tháng là ổn”
“Cảm ơn rất nhiều, đã làm phiền bác sĩ” Nanjirou đưa bác sĩ ra khỏi phòng. Lúc bác sĩ vừa đi ra, Rinko chạy đếm, thấy Nanjirou ngoài cửa thì hỏi “Nanjirou, sao thế?”
[] Không phải loạn luân đâu nha >_