Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Hannah luyện tập đến lúc mặt trời xuống núi, đợi cho Nanjirou bị Rinko bắt đi tìm cô về ăn mới thôi.
Nhìn một sân đầy tennis, lại nhìn vách tường đối diện khảm không ít quả tennis, cô gái này lại giống như không biết mệt, nhặt từ dưới đất lên một quả phát bóng, tennis bay với tốc độ km/h bay tới vách tường, tennis đụng vào vách tường vặn vẹo vài vòng rồi lại bắt ngược trở về. Cô gái đứng tại chỗ, tư thế không thay đổi, giơ vợt lên thoải mái đánh vào, quả tennis lại bay về với tốc độ đó. Lúc Nanjirou đến sân tennis thì thấy một màn như vậy.
Cái này thật sự làm hắn kinh ngạc, lúc trưa hắn mang theo Hannah chơi bóng, ban đầu cô bé không thể khống chế lức. Hắn thừa nhận, lúc trưa hắn rời đi để xem cô bé có thể làm tới trình độ nào. Nhưng hắn thật không ngờ, mới một buổi chiều mà cô bé đã có thể khống chế tốc độ, có thể nói cô bé muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm. Càng làm hắn không thể tưởng tượng chính là cô bé tập cả chiều nhưng không có chút mệt mỏi, lúc trưa đi như thế nào thì bây giờ như thế ấy, nếu không phải thấy một sân đầy tennis, hắn sẽ hoài nghi cô bé không có tập luyện.
Đứng yên tại chỗ nhìn cô bé tập năm phút đồng hồ, chứng kiến mỗi quả bóng cô bé đều dùng tốc độ bình thường, Nanjirou mới gọi, nếu không thì Rinko sẽ thật sự tức giận “Hannah, ăn cơm”
“Vâng” Hannah dùng tay trái tiếp quả cầm bay tới, buông quả tennis và vợt xuống, đi đến phía Nanjirou. Thật ra cô đã phát hiện lúc Nanjirou đi tới, sự cảnh giác của sát thủ làm cho cô chú ý khắp nơi mặc dù bản thân mình đang làm việc khác.
Thấy cảnh tiếp bóng của Hannah, Nanjirou càng kinh hãi, nhưng hắn không nói gì, lười nhác xoay người đi trước “Hannah, về sau Ryoma đành nhờ con” rồi thầm nghĩ “Thật sự đã nhận nuôi một đứa trẻ tốt”
“Vâng, otousan []” Đối với phản ứng của Nanjirou, Hannah nói không hài lòng là nói dối. Cô đã thăm dò tính cách của người một nhà này. Nếu họ tiếp đãi cô thật lòng thì cô cũng thật lòng đối với họ như thế, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ gọi “ba” “mẹ”. Nhưng mà, nếu bằng mặt không bằng lòng, cô không ngại giết chết họ.
Trên bàn cơm.
“Ryoma, đây là chị của con” Rinko giới thiệu hai bên “Hannah, nó là Ryoma, mặc dù có điểm tùy hứng như cơ bản nó rất ngoan” Nói xong Rinko che miệng cười.
“Mẹ” Ryoma có chút xấu hổ, lần đầu gặp mặt lại nói xấu hắn. Nhìn Hannah ngồi cạnh mình, Ryoma không tự nhiên kêu nhỏ “Chị”
Nhìn bộ dạng không tự nhiên của Ryoma, Hannah nở nụ cười, rất đáng yêu, sau đó cô lại phản xạ theo điều cường, xem Ryoma như đứa em trai trong nhà. Ôm chặt đầu Ryoma đưa vào ngực mình, miệng còn nói “Đáng yêu quá đi ~~” Ryoma ở trong ngực của cô chịu khổ, giãy dụa, nhưng mà lực không mạnh bằng, giãy cũng không nổi. Đợi lúc Hannah buông ra, khuôn mặt Ryoma đỏ bừng như quả cà chua, hô hấp cũng có chút không thuận. Phải biết bộ ngực C thật sự rất hung tàn!
Nanjirou ở đối diện vừa ghen tị vừa vui vẻ khi thấy con mình gặp họa, nói “Có phúc lắm đấy, nhóc con~”
“Ông già!” Khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua biến dạng tức giận.
“Nếu Ryoma thích thì chị sẽ luôn ôm em~” Nói đến chữ ôm cô càng nhấn mạnh, tỏ vẻ người trong nhà không sao hết.
Bị Hannah nói thế, mặt Ryoma lại đỏ, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.
“Haha” Rinko ở cạnh xem màn này, nở nụ cười.
Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trong phòng khách, Rinko nói “Ryoma, ngày mai con đem chị đi mua ít đồ, biết chưa?”
“Vì sao lại là con?” Ryoma bất mãn, ngày mai hắn muốn đi tập tennis.
“Ai nha, ngày mai mẹ có một buổi họp quan trọng, chị họ của con lại phải đi gặp mặt bạn, không lẽ con nỡ để chị mình một mình đi dạo phố sao?” Nói xong Rinko sử dụng biểu tình đáng thương.
“Vâng, được rồi” Tuy rằng bình thường có chút già gặn, nhưng mà một kẻ ngoan ngoãn nghe lời người lớn như Ryoma đành phải đáp ứng, tuy nhiên có chút không tình nguyện.
Hannah ở bên cạnh cũng dụ dỗ “Nếu mai Ryoma đi dạo phố với chị thì về sau chị sẽ tập tennis với em~” Nhớ tới lời mọi người bảo Ryoma thích tennis, Hannah nhanh chóng lợi dụng điều đó để dụ dỗ. Chỉ cần lấy tennis ra chắc chắn Ryoma sẽ ngoan ngoãn đáp ứng.
Qủa nhiên, vừa nghe có người cùng tập tennis với mình, Ryoma mắc câu “Tennis của chị giỏi lắm à?”
“Đúng thế, rất giỏi đó ~ đến nay chưa thua lần nào hết” Hannah nói dỗi không đỏ mặt. Rõ ràng hôm nay mới chơi tennis lần đầu, lúc trưa cũng có đánh cầu với Nanjirou, nhưng trong đó một quả thì nổ, thật sự thì người khác vẫn giỏi hơn cô gấp mấy lần. Nhưng mà, nhìn theo phương diện khác, Hannah thật sự rất giỏi, tuy rằng không biết quy luật của tennis, cầu chỉ biết phát thẳng, nhưng tốc độ bóng nhanh, làm cho đối phương không thể thấy bóng, cho dù bóng trở về, tốc độ di chuyển của cô cũng nhanh, cho dù khoảng cách xa đến mấy cô vẫn có thể vọt qua.
“Được” Ý chí muốn đả bại Hannah bắt đầu sôi sục, Ryoma gật đầu đáp ứng.
Nanjirou ở một bên nghe đối thoại, im lặng cầm tờ báo vo tròn nghĩ “Nhóc con, con mới là người cần được nghe câu madamadadane!”
Bốm giờ sáng hôm sau, Hannah tỉnh dậy, chạy quanh một trăm vòng. Tuy rằng đây là thế giới hòa bình nhưng Hannah chưa bao giờ bỏ qua việc rèn luyện. Lúc năm giờ thì ngồi trong phòng tập niệm. Cho tới bảy giờ, Rinko gọi cô xuống lầu ăn sáng, cô mới chấm dứt buổi luyện tập buổi sáng. Tắm rửa một cái, thay quần áo mà Rinko chuẩn bị cho cô. Quần áo là đồ của Nanako, bởi vì vóc dáng của cô tốt hơn của Nanako nhiều, hơn nữa phát triển tốt hơn Nanako, cho nên lúc mặt lại khác với sự ngây thơ của Nanako là gợi cảm.
Lúc ăn được một nửa thì Ryoma ôm con mèo đi xuống lầu. Còn chưa tỉnh ngủ, Ryoma có chút mơ màng, nhìn thức ăn kiểu Tây trên bàn thì than thở oán giận “Mẹ, sao lại là đồ Tây? Con muốn ăn đồ Nhật”
“Hôm nay mẹ dậy muộn, mai sẽ làm cho con” Rinko đem sữa đưa cho Ryoma nói.
Hannah nhìn đống thức ăn trước mặt nghĩ “Đồ Tây? Đồ Nhật? Mà mình cũng mười tám năm chưa ăn sáng rồi. Lúc trước thì cũng có chút biết về đồ Tây, nhưng mà lâu dần quên hết cha rồi. Mà thôi, mấy thứ này tí hồi mua ít sách về tập lại là được” Vì vậy cô quyết định, một lát đi dạo phố phải mua thêm vài quyển sách.