Khi Sư Phụ Hắc Hóa

chương 52: chuyện xưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Hạ Lan Vi đẩy cánh cửa gỗ, cách bố trí vẫn giống hệt như gian đầu tiên, tường đều là hình lục giác, ven tường vẫn bày giá sách như cũ, mặt trên chính là đống sách, chỉ khác mỗi chỗ là mặt tường đối diện cửa có đủ loại phù văn trận pháp.

Mắt Hạ Lan Vi sáng lên, nàng tu tiên nhiều năm như vậy, thích nhất chính là chế phù văn, tu luyện trận pháp, học mấy thứ này rồi, đến lúc sử dụng sẽ vô cùng tiện, lại còn có thể cải thiện bản thân, tạo ra những phù văn mà mình muốn. Lúc trước học, Trần chưởng giáo còn khen nàng có thiên phú.

Nàng ở trong phòng dạo qua lại một vòng, lấy mấy cuốn ra, tùy ý ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Cuốn này có chiêu hồn pháp, có ngự linh chi thuật, còn có đấu ma khóa ác trận, Hạ Lan Vi như lượm được bảo bối, đến lúc ngẩng đầu lên, liền cảm thấy mỏi hết cổ, đi ra khỏi phòng, hái thêm một chút ngưng linh quả, rồi ra khỏi không gian, bên ngoài đã tối mịt.

Tuyết Đoàn nằm ngủ trong ổ, Cô Cô Gà thì vui vẻ tự chơi một mình, nó nhìn kỳ quái nói: "A Lan, sao lâu như vậy ngươi mới ra?"

Hạ Lan Vi phớt lờ nó, hỏi lại: "Sư phụ trở về chưa?"

Cô Cô Gà đáp: "Đã sớm về rồi, còn ở trong sân đứng một canh giờ."

Hạ Lan Vi đẩy cửa ra, thấy Hi Loan buổi sáng vội vàng rời đi đã một mình ngồi trong sân, quan sát bóng đêm. Tóc đen khẽ bay lên trong gió, vẽ ra hình cung tuyệt đẹp.

Nghe tiếng cửa mở, Hi Loan xoay người lại, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhìn Hạ Lan Vi từ từ mỉm cười. Hạ Lan Vi nhảy nhót đến bên cạnh Hi Loan, đang muốn hỏi chuyện về hắc y nhân, lại thấy Hi Loan nghiêm túc nhìn bầu trời đen mực kia.

Hạ Lan Vi nhìn theo tầm mắt chàng, chỉ thấy trên dãy núi, chỗ màn đêm buông xuống, toàn sao là sao, như biển trải dài vậy, bên trong điểm xuyết kim cương lấp lánh, lúc đáy biển mở ra, như có tiên nữ vô tình làm lệ rơi xuống.

Nàng nghiêng đầu nhìn Hi Loan, con ngươi thanh lãnh của chàng lúc này nhu hòa như nước, đáy mắt phản chiếu ngân hà.

Nàng lặng lẽ nắm lấy tay Hi Loan, nói: "Sư phụ, người có nghe qua một truyền thuyết hay không?"

Hi Loan cũng nắm tay nàng, đem toàn bộ tay nàng tay nắm chặt, nói: "Chưa từng."

Hạ Lan Vi vươn tay, như vậy là có thể chạm đến ngôi sao thấp thấp trên trời vậy, mỉm cười nói: "Có một truyền thuyết, ở nơi ngân hà tiếp giáp mặt đất, nếu cùng người mình thích nắm tay nhau, như vậy hai người có thể ở bên nhau cả đời!"

Hi Loan vô thức nắm chặt tay nàng, nói: "Còn có chuyện này sao?"

Hạ Lan Vi cười hì hì nắm tay Hi Loan, mặt không đỏ tim không đập mà nói truyền thuyết tự bịa ra, mỹ mãn nói: "Đương nhiên."

Nàng nhìn chằm chằm sao trời, như là muốn tiến tới nơi sâu nhất trên đó, ánh mắt lộ ra vài tia hoài niệm, chậm rãi nói: "Trên thế giới này, có lẽ còn tồn tại rất nhiều thứ chúng ta chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy..."

Hi Loan nói: "Ví dụ?" Chàng tự dưng nhớ tới thế giới kỳ quái trong mộng cảnh kia...

Hạ Lan Vi thoải mái cười, nghiêng đầu nói: "Hiện tại không quan trọng!" Nàng giơ đôi tay đang nắm chặt kia, lặng lẽ nói: "Cái này mới là quan trọng."

Hi Loan nhoẻn miệng cười, bóng đêm mông lung hạ xuống, càng hiện vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Chàng duỗi tay, ôm Hạ Lan Vi lười biếng vào trong lòng, Hạ Lan Vi ngoan ngoãn ở trong lòng chàng, ôm vòng eo thon gọn, rắn chắc, vùi đầu trong lồng ngực rộng của chàng, thỏa mãn tới mức muốn kêu thành tiếng.

Hi Loan ôm nàng, rũ tay áo, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất, nhuận nguyệt kiếm đã sớm ra khỏi vỏ, Hi Loan ôm Hạ Lan Vi nhảy lên, đón sao trời và gió nhẹ, bay tới chỗ cao.

Hạ Lan Vi hơi hoảng loạn, nàng ôm sát eo Hi Loan, nói: "Sư phụ, người đây là..."

Hi Loan thấy thanh âm từ lồng ngực truyền đến, đê đê trầm trầm, như là tiếng đàn cổ xưa.

Chàng nói: "Đưa con tới nơi ngân hà tiếp giáp mặt đất."

Nói xong, chàng mang theo Hạ Lan Vi, bay về phía cao.

Hạ Lan Vi hơi sợ độ cao, tập thuật ngự kiếm cũng thế, nhưng ở trong lòng Hi Loan, mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi khiến nàng vô cùng an tâm.

Nàng vươn đôi tay, tùy ý cảm thụ gió đêm mát lạnh, bầu trời ngôi sao càng thêm lộng lẫy.

Bay thẳng đến một đỉnh núi cao ngất, Hi Loan mới mang theo nàng hạ xuống, chân điểm trên một cây tùng. Nhuận nguyệt kiếm ở giữa không trung, tự chui vào vỏ.

Cành tùng khô kia mạnh mẽ, uốn lượn bên cạnh vách núi, sau cây tùng có một căn nhà gỗ nhỏ, từng chùm hoa đỏ rực hai bên nhà gỗ khẽ đong đưa, tựa như hỏa diễm rực cháy, lay động trong gió, như muốn thiêu đốt, cắn nuốt bóng đêm, sắc đỏ tràn ngập hơn phân nửa đỉnh núi.

Màu đỏ kia như một đường nhuộm đẫm, tiến thẳng về phía ngân hà cuồn cuộn trên bầu trời.

Dải ngân hà phát sáng, hoa đỏ đầy trời.

Hạ Lan Vi kinh ngạc nói: "Sư phụ, người thật lợi hại, sao người lại biết nơi này thế?"

Hi Loan từ sau lưng ôm lấy Hạ Lan Vi, tựa cằm vào vai nàng. Trong lòng chàng bỗng nhiên có cảm giác thỏa mãn, chàng nói: "Khi còn nhỏ bởi vì nghịch ngợm, không chịu chuyên tâm tu luyện nên ta bị sư phụ phạt cấm túc, mỗi lúc đó Túc Hòa đều lén đưa ta tới chỗ này."

Hạ Lan Vi thập phần ngạc nhiên: "Sư phụ khi còn nhỏ, thế mà cũng bị phạt? Con còn tưởng sư phụ từ nhỏ đã là con nhà người ta rồi chứ...Bản chất con người thường tình...A ý con là hình mẫu..."

Hi Loan khẽ cười nói: "Người trẻ tham dục, người lớn liễm dục, người trí thức thanh dục. Tất cả sinh linh vạn vật đều bắt đầu từ trẻ, cũng không có điểm nào khác nhau. Năm đó ta mới tới Đạo Diễn tông, sư phụ kỳ vọng rất cao vào ta, tất nhiên cũng sẽ nghiêm khắc quản thúc hơn, chỉ là khi đó tâm tính ta không ổn, không hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ khổ tâm. Vì thế thường bị sư phụ phạt cấm túc."

Hạ Lan Vi cảm thấy thú vị, không nghĩ tới sư phụ nhà mình lúc nhỏ lại như thế. Hi Loan như nghĩ tới chuyện buồn cười, cười nhẹ tiếp tục nói: "Khi đó Túc Hòa cũng rất phiền, không chỉ lén đưa ta ra ngoài lúc cấm túc, còn thường xuyên chuồn xuống núi, tung hoành khắp nơi, mỗi lần trở về sư phụ đều tức giận đến phát run, lấp tức lấy roi trừng trị huynh ấy. Sau đó Vân Hoàn tới tông môn, thế là ba người bọn ta cùng nhau chọc giận sư phụ..."

Đến lúc sư phụ tọa hóa, các đệ tử cùng học cũng dần đi xa, rồi liên tiếp ngã xuống, không ngờ đến cuối cùng chỉ còn lại ba sư huynh đệ bọn họ, nắm giữ toàn bộ tông môn...

Hạ Lan Vi che miệng cười không ngừng, không ngờ sư phụ thoạt nhìn như trời quang trăng sáng, Túc Hòa sư bá quyến rũ phong tao, Vân Hoàn sư thúc vân đạm phong một đoạn chuyện cũ...

Hi Loan giống như là bị người ta mở máy hát vậy, ôm nàng lải nhải nói rất nhiều. Hạ Lan Vi lại không cảm thấy bực bội, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh năm đó của sư phụ, Túc Hòa sư bá, Vân Hoàn sư thúc ở Đạo Diễn tông, trong lòng nàng dần ấm áp hẳn lên, thế giới này dường như có chút chân thật, giống như bức tranh thủy mặc, dần dần được điểm thêm nhiều màu sắc

Cùng lúc này, Thanh Vân phong...

Hắc y nhân khoanh tay đứng im, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lư hương trong phòng, khói từng đợt từng đợt lượn lờ dâng lên.

Một bạch y nữ tử vội vàng tới, khom lưng cúi đầu, lạnh băng nhưng cung kính nói: "Người tới rồi..."

"Ừ." Hắc y nam tử từ từ xoay người lại, khẽ gật đầu, Cố Phán Yên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, còn chưa thả lỏng, hắc y nhân đã lập tức bóp cổ nàng ta, bàn tay dần dần siết chặt, hắn phất tay qua làn khói từ lư hương, âm thanh quỷ dị từ sau chiếc mặt nạ truyền đến: "Ngươi cũng chỉ có chút tài mọn thôi!"

Hắn ném một cái, Cố Phán Yên hung hăng rơi xuống mặt đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, nàng ta nhìn chằm chằm lư hương bị lật đổ, đôi mắt đầy oán hận.

Sao có thể, đây là hương do mẫu thân nàng ta điều chế năm đó, chưa bao giờ bị ai phát giác cả...

Hắc y nhân móc một cuốn sách cháy xém trong áo ra, sắc mặt Cố Phán Yên lập tức trắng bệch, thất thanh nói: "Không!"

Hắc y nhân làm như không nghe thấy, ngón tay khẽ lấy một trang, thong thả xé xuống. Cố Phán Yên lập tức hét thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ từ rơi xuống mảnh giấy. Nàng ta thần sắc vặn vẹo, như có người cầm dao cắt từng miếng thịt trên người xuống vậy.

Xuy quỷ ở trong đầu Cố Phán Yên cũng vô cùng sầu thảm, tàn thư kia là bản thể của hắn, mà thần hồn của hắn và Cố Phán Yên đã hợp nhất, xé bản thể của hắn cũng chính là cắt thịt trên người hắn và Cố Phán Yên.

"Chủ nhân...Làm sao bây giờ...Ta sắp không xong rồi...

"A!"

Đầu Cố Phán Yên đầm đìa mồ hôi lạnh, nàng ta ôm đầu hét lớn: "Câm miệng!"

Tiếng xuy quỷ cũng dần dần yếu đi.

Đôi giày hắc đế kim văn dừng trước mặt nàng ta, hắc y nhân cúi người, trầm giọng nói: "Nếu có lần sau, ta sẽ ngâm thứ đó với nước rồi dùng lửa hong khô, lặp đi lặp lại, ngươi thấy có ổn không?"

Cố Phán Yên run rẩy, khẽ lắc lắc đầu, mồ hôi lạnh làm ướt hơn phân nửa y phục.

Hắn nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi thành thực một chút cho ta, làm tốt việc cần làm đi, nếu không...

Cố Phán Yên gật đầu, không dám lỗ mãng.

Hắc y nhân nói: "Còn nữa, trong khoảng thời gian này, ngươi hành sự cẩn thận chút, sợ là có người đang theo dõi chúng ta."

Cố Phán Yên rũ mắt nói: "Đúng vậy."

Hắc y nhân nhìn bộ dạng cúi đầu run rẩy của Cố Phán Yên, nàng ta gật gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ ngay sau đó, đột nhiên bị kéo lại, có thứ gì từ xộc vào trong khoang miệng, Cố Phán Yên tránh cái tay kia, liều mạng nhổ thứ kia ra.

Hắc y nhân mỉm cười nói: "Nha đầu này luôn không nghe lời như thế, vẫn là nên ăn cái này thì ta yên tâm được."

Cố Phán Yên nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?"

Hắc y nhân nói: "Yên tâm, không có gì đâu, Phệ Tâm Cổ thôi mà."

Cố Phán Yên cả kinh nói: "Phệ Tâm Cổ?"

Nếu dám có bất kỳ suy nghĩ phản bội nào, trong nháy mắt sẽ bị cổ trùng phệ tâm mà chết...

Hắc y nhân cười nhẹ nói: "Xem ra ngươi biết rồi? Không hổ là nữ nhi của Phạn Cơ, ta rất xem trọng ngươi..."

Cố Phán Yên không nói, khóe miệng tràn ra máu. Bởi vì cổ trùng vừa mới ăn kia, không chỉ tiến vào trong cơ thể, còn mạnh mẽ xâm lấn tim nàng ta. Cho dù Cố Phán Yên chống cự thế nào, cổ trùng vẫn bám rễ ở tim nàng ta.

Trong lòng Cố Phán Yên hận ý ngập trời, nhưng không dám trút phẫn nộ xuống người trước mặt. Nàng ta cảm thấy mình đáng lẽ không nên là cái dáng vẻ này, từ lúc ra khỏi linh hư bí cảnh, nàng ta luôn cảm thấy mình bỏ mất một thứ rất quan trọng. Hình như bắt đầu từ lúc đó, vận khí của nàng ta càng lúc càng kém. Bằng không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hiện giờ.

Cổ trùng kia bám rễ trong cơ thể Cố Phán Yên, khiến cho nàng ta và hắc y nhân có cảm ứng đặc biệt. Nàng ta bất giác muốn cảm thụ hơi thở của hắc y nhân kia, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng ta ngước mắt nhìn hắc y nhân, đột nhiên hiểu rõ, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ, sợ hãi nói: "Ngươi...Ngươi..."

"Hừ..."

Kia hắc y nhân khom người cười khẽ, nói: "Không thể nói, nói ra thì chơi không vui đâu."

Rất giống với ý của đậu, nói ra rồi thì còn gì tò mò nữa đâu, bắt đầu trò chơi dự đoán hắc ý nhân nào????

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio