Giờ giải lao, lớp tôi đột nhiên gia tăng dân số một cách đáng kể. Chẳng là các nữ sinh trong trường ồ ạt chạy qua đây xem mặt hot boy “ quả bom”, thế là tình hình giao thông tắc nghẽn một các nghiêm trọng, đặc biệt là chỗ ngồi của tôi.
Trước đây tôi chọn ngồi chỗ này là vì nó cạnh cửa sổ, khi nắng chiếu vào sẽ rất thích, gió thổi sẽ rất mát, rất có cảm hứng sáng tác nhé. Sao khi đó không ai tranh với tôi, bây giờ mấy chục người chen nhau một cái ghế, chủ nhân của cái ghế - là tôi- đang thẫn thờ đứng một bên, hồn vía phách lạc nơi đâu.
Tất cả là tại cái tên Hoàng Thiên Ân kia T.T
“ Chậc, cái lũ này thiếu hơi trai à???”
Tôi đờ đẫn nhìn ghế của mình bị dành giật tới mức gần như siêu vẹo, lòng kêu gào dữ dội. Ôi, nó có tội tình gì kia chứ?????
“ Ối, mày trúng gió à Khoai???? ”
Cà Chua ôm vai tôi lắc tới lắc lui, tôi mới nghẹn ngào thốt lên.
“ Ôi, cái ghế của tôiiiiiiiii.”
“ Củ Cải, con này điên rồi.”
“ Nó điên lâu rồi, giờ mới phát tác.”
Bỏ hai đứa nó ngoài tai, tôi xông lên cứu lấy cái ghế đáng thương, đá một cái vào khuôn mặt đẹp trai của hot boy khiến cho hắn lệch mặt, đạp cho mỗi đứa con gái một cái khiến chúng ngã nhào ra đất, cuối cùng lộn một vòng đứng lên trên bàn một cách hoành tráng nhất. Sau cùng tôi cao ngạo nhìn họ bằng nửa con mắt và phát ngôn một câu thật ngầu.
“ Ghế là để ngồi, không phải là để chơi.”
Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt vừa tức giận lại pha chút hâm mộ.
…………………………..
Nhưng mà tất cả chỉ là tưởng tượng. Giả như tôi có biết karate hay tewondo gì đó cũng chưa chắc đánh lại một đống con gái thế này. Thôi, tôi cứ đứng một chỗ âm thầm thương tiếc cho cái ghế của mình vậy T.T
Thiên Ân nghiêng đầu nhìn tôi và tôi thề với các bạn đó là ánh mắt đắc thắng. Ôi trời ạ, tôi có gây thù gì với hắn đâu kia chứ???
Tôi trợn mắt nhìn lại. Và sau đây là đoạn hội thoại bằng mắt của chúng tôi (tôi đoán thế).
“ Ông nhìn tôi làm gì, nhìn cái ghế của tôi ấy. Mau cứu lấy nó.”
Hắn nhướn mày. “ Ghế của bà thì liên quan gì đến tôi???”
Tôi nheo mắt. “ Ông có lương tâm không hả?”
“ Không.”
Ok, tôi cạn lời rồi.
Sau này khi tôi hỏi lại chuyện này, người nào đó một mực thề thốt rằng ánh mắt lúc đó % là đang quan sát cảm xúc của tôi. Nhưng tất nhiên, đó là chuyện của sau này ^^
Có vẻ hôm nay đã định là ngày xui của tôi, bởi vì tiết sau lại là tiết của thầy Doraemon.
Bạn biết đấy, cảm hứng của một tiểu thuyết gia (gọi thế cho sang) đến một cách rất bất chợt. Ví dụ như bây giờ, đang là giờ Toán nhưng tôi lại nghĩ ra một tình tiết mới cho tiểu thuyết và thế là tôi mặc kệ hoàn cảnh, hét lên một tiếng sung sướng.
“ Ra rồi.”
“ Tốt lắm, Bảo Bình lên giải bài này nhé.”
Lúc tôi đang bận mơ màng, thì thầy đã viết một biểu thức dài dằng dặc lên bảng và đưa ra câu hỏi.
“Ai làm được bài này?”
Thật trùng hợp (mà tôi cho là xui xẻo thì đúng hơn) là tôi lại hét lên đầu tiên. Amen, hôm nay tôi bị cái gì vậy nè??
Tôi cầu cứu Cà Chua, nó lắc đầu bởi vì nó chưa làm ra. Tôi cầu cứu Củ Cải, nó cũng lắc đầu vì nó ngồi quá xa, thế là tôi mặt dày cầu cứu “quả bom” cạnh tôi.
Tôi chọt hắn, hắn ngước nhìn tôi, tôi dùng ánh mắt cầu xin hắn, hắn nhếch mép cười đểu với tôi.
Ông trời ơi, tôi thề từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, tôi chưa bao giờ khao khát được đánh người như bây giờ T.T
“ Sao thế, Bảo Bình??”
Tôi dùng sức tưởng tượng phong phú của mình chém hắn ngàn nhát, cứng nhắc bước lên bảng.