Tôi ngủ một mạch, giao thừa cũng không đón luôn. Lúc choàng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ chỉ hai giờ sáng mới vội vàng thay quần áo chạy ra sân sau.
Các ông bố đã giải tán từ lâu, cạnh bếp lửa đang kêu tí tách là bọn Cà Chua đang chụm đầu nướng mấy củ khoai lang mẹ tôi cho chiều nay.
Thấy tôi, Củ Cải vẫy tay kêu tôi ngồi xuống, rồi nhét vào tay tôi một củ khoai. Tôi hít hà mùi khoai nướng hòa cùng mùi củi cháy mà thấy lòng hân hoan.
Bảo An dụi mắt, chui vào nhà ngủ một giấc, mấy hôm nay thằng nhóc làm biết bao nhiêu việc mệt muốn lả ra rồi.
Được một lúc nữa Cà Chua với Củ Cải cũng dựa vào nhau gật gù. Ban đêm nhiệt độ xuống càng thấp, chúng nó cầm cự được một lúc rồi cũng kéo nhau vào nhà.
Thành ra còn mỗi tôi, Thiên Ân và nồi bánh chưng vẫn đang kêu ùng ục. Tôi thì mới ngủ nên tỉnh chán, nhưng còn thằng nhóc này mới đáp máy bay xong, chắc cũng mệt lắm. Thế là tôi thì thụt hỏi thăm hắn.
“ Thiên Ân, cậu mà mệt quá thì vào nhà ngủ cho lại sức đi. Tôi trông một mình cũng được.”
“ Không sao, tôi ổn.”
Tôi hơi thở phào một tí. Giờ mà hắn về thì có mỗi mình tôi ở đây chắc tôi sợ chết ngắc mất.
Đột nhiên hắn thò tay vào túi lấy ra một cái hộp bé xíu, ném cho tôi. Tôi hơi tò mò nhưng lại không dám mở ra, lỡ đâu thằng nhãi này bỏ con gì kinh khủng vào đây hù tôi thì sao?
“ Quà đấy, mở ra đi.”
Bên trong hộp một sợi dây bạc treo những ngôi sao tí xíu và một cái chuông nhỏ ở giữa. Là một cái lắc tay siêu xinh.
Tôi ngạc nhiên chỉ vào mình.
“ Cho tôi thật á?”
“ Thật.” Hắn nhấc sợi dây đeo vào tay tôi. “ Cậu thích chứ?”
“ Thích.” Tôi vỗ vỗ vai hắn. “ Tốt quá nha, còn biết mua quà cho bạn bè.”
Để thằng nhóc này không bị buồn chán, tôi huyên thuyên kể đủ thứ chuyện cho hắn nghe, thế mà nhân lúc tôi loay hoay củi lửa, hắn ngủ gục mất tiêu.
Tôi ngửa mặt lên trời thở dài một cái. Mới mấy phút trước còn bảo ổn cơ đấy, không sao cơ đấy, giờ nhìn xem, thằng nhãi Thiên Ân dựa vào tường ngủ như thiếu ngủ cả ngàn năm.
Thế là tôi lại lóc cóc vào nhà lấy chăn đắp lên người cho hắn, mà hắn còn không nể nang gì, quay sang dựa hẳn vào tôi, ngủ ngon lành.
Lạy chúa, thằng nhóc này nhìn chẳng có tí mỡ thừa nào thế mà tưởng đâu cả tấn, đè lên tôi nặng muốn chết, cả người tôi đang biểu tình muốn hất hắn ra lắm rồi.
Nhưng mà… xong rồi nhìn cái mặt ngủ ngon như cún kia của hắn, tôi lại chẳng nỡ.
Thế nên hai đứa chúng tôi duy trì tình trạng này cho tới sáng hôm sau.
Ánh nắng đầu tiên của mồng một Tết rơi trên bàn tay tê cứng của tôi thì cũng là lúc Thiên Ân vươn vai tỉnh dậy một cách khoan khoái.
Còn tôi thì thê thảm thôi rồi, vai đau nhức, mắt thâm quầng và tôi đã không thể cử động trong vòng p bởi vì người tôi tê rần.
Đến cả một thằng nhãi bình tĩnh như Thiên Ân cũng đã hết hồn thì khỏi cần nhìn gương tôi cũng biết trông tôi khiếp đảm tới mức nào.
Hắn áy náy quá, xun xoe chạy tới định nắn tay cho tôi, nhưng ngón tay của hắn vừa chạm vào cánh tay tôi là tôi đã hét toáng vào mặt hắn rồi.
“ Đauuuuu…” Tôi trợn mắt nhìn hắn. “ Cấm cậu chạm vào tôi.”
Thế là tôi và hắn cứ ngồi nhìn nhau chòng chọc suốt p đồng hồ, cho tới khi tôi hoạt động lại bình thường.
Cái giá này đúng là quá đắt cho một chiếc lắc tay. Quá đắttttttt…
Nồi bánh chưng chín thì tôi cũng hết nhiệm vụ, liền quay vào nhà ngủ một mạch tới bữa trưa. Tôi thức dậy bởi tiếng gọi í ới của mẹ dưới nhà.
“ Con gái…”
Tôi mơ màng đáp lại một tiếng. “ Vâng? ”
“ Xuống đây mẹ nhờ tí…”
“ Mau lên…”
“ Dậy chưa?”
“ Dậy điiii.”
Với tần suất giây tiếng hét thế này tôi có muốn ngủ thêm p nữa là vô cùng khó khăn. Các bạn biết các bà mẹ rồi đấy, họ sẽ không ngừng gọi nếu như bạn chưa xuất hiện trước mặt họ. Nhất là mẹ tôi, cứ nghĩ đến hậu quả của việc làm trái lệnh Đại tỷ thì lông chân lông tay tôi lại thi nhau dựng đứng hết cả đám lên.
Thế là tôi đành nửa lê nửa lết tấm thân rã rời này xuống nhà nhận nhiệm vụ.
“ Mẹ gọi con ạ?”
“ Ờ. Nhóc mang bánh chưng sang nhà Thiên Ân đi.”
Tôi dụi mắt. “ Sao lại phải mang sang đấy ạ?”
Mẹ tôi chống nạnh.
“ Ô hay cái con bé này đến buồn cười. Chứ không trả công cho thằng bé tối qua trông bánh chưng cho thì hôm nay lấy cái gì mà ăn? Không nói nhiều, mang sang nhà người ta biếu đi.”
Đêm qua con mới là người trông bánh nhé. Mẹ trông chờ cái thằng nhãi ngủ tít thò lò kia trông bánh thì nồi bánh cháy đen từ đời tám hoánh rồi.
“À mà ăn mặc cho tử tế nhé, đầu xuân năm mới đừng có chọc mù mắt nhà người ta.”
Tôi đảo mắt, lại lết về phòng thay đồ rồi xách cặp bánh chưng sang nhà đối diện.
Mở cửa là một bác gái tầm tuổi mẹ tôi, có vẻ là mẹ kế của Thiên Ân. Tôi hơi lùi về sau một tí vì ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chào bác ấy.
“ Con chào bác. Chúc bác năm mới vui vẻ ạ.”
“ Con là…?”
“ A, con là bạn của Thiên Ân, con đem bánh chưng sang biếu ạ.”
Bác ấy nhận bánh rồi ngập ngừng hỏi lại tôi.
“ Con nhìn quen lắm …có phải cô bé đến đây hôm Giáng Sinh không?”
Ý, không ngờ là bác ý còn nhớ tôi luôn.
“ Dạ, phải ạ.”
Bác gái nở một nụ cười rạng rỡ rồi kéo tuốt tôi vào nhà, ấn tôi an tọa trên ghế, lấy trà cho tôi. Trong khi đó tôi vẫn đang còn bận ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra luôn.