Giờ trôi ~
Ngày trôi ~
Tuần trôi ~
Túm cái quần lại là thời gian trôi nhanh như chó chạy qua đồng, chẳng mấy chốc mà đã tới ngày " Khi ta có nhau " chính thức bấm máy. Thấy cả thế giới đang xôn xao sôi sùng sục ngóng đợi, haha, chắc là mê mệt tài năng tiềm ẩn của Bảo Ngọc cô rồi chứ gì?? ( au: ảo tưởng vcl!)
Cô vén màn gió, mở toang cửa sổ mà đón nắng, đón gió. Hít một hơi thật sâu nhìn đíp sịp, tưởng như cô sẽ thật thư giãn rồi nở nụ cười tươi tắn như thiên thần nhưng không hề, cái khói bụi mù mịt của thủ đô Hà Nội xông thẳng vào mũi khiến cô ho sặc sụa, trời địu, thật là tụt mood quá đê! Vội vàng khép lại cánh cửa lâu lâu mới mở một lần, cô ra trước bàn trang điểm, chọn tông màu nhạt baby, cô đưa cây cọ trang điểm nhẹ nhàng, chuyên nghiệp di chuyển khắp khuôn mặt, khắp làn da sáng mịn của cô.
BN: Yah, phấn ngoại có khác, đánh phê cả người!! - Cô tru tréo trong phòng như một đứa con gái ở tuổi nhận được thư tình của người thương.
Xong xuôi, cô lê thân mình ra tới phòng bếp, mở tủ lạnh để làm màu, và tất nhiên trống trơn bởi cô toàn ăn mì gói không, mua đồ ăn về cũng có biết nấu đâu! Quay qua quay lại, gói mì tôm cũng biến mất một cách bí ẩn. Quay qua quay lại thêm lần nữa, thì cảnh tượng tên cùng nhà đang vô tư mà nhăm nhăm nhoàm nhoàm bát mì thơm phưng phức. Móa, gì chứ động đến đồ ăn chẳng khác nào đang đốt lên ngọn lửa hận trong cô đâu! Bảo Ngọc hùng hồn xắn quần xắn áo muốn lao vào đấu tranh nhưng rồi lại tự nhủ mình cần giữ dáng, tự nhủ để hắn ta ăn mì Việt Nam cay chết mịa hắn đi. Vậy mà có đứa già đầu rồi còn quên mất rằng ở Hàn, đồ ăn còn cay hơn cái gói mì đó gấp trăm gấp ngàn lần.
Hôm đó, cô đã nhịn đói như thế đấy. À không, nói sai rồi, chỉ là nhịn đói tạm thời thôi, lúc sau ở trường quay, quản lí có mang tới cho cô một cái bánh mì trứng, nói rằng do Suga nhờ mua. Lúc này cô đã mừng xém chảy nước mắt đó, cái bụng cô được cứu rỗi rồi!!!!! Và trong mắt cô, Suga anh có được điểm cộng đầu tiên!
" Nào nào, Bảo Ngọc, em chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo của em với Uyển Nghi nhé! "
Cô nghe xong, quay qua liếc nhìn Uyển Nghi đang ngồi lướt điện thoại vẻ mặt nhàm chán hết chỗ. Nhìn lại cô thì có khác là bao, cái mẹt chảy dài ra gặm bánh mì, xong xuôi lại ngồi im re cho make up chỉnh sửa phấn son. Haizz... ngày hôm nay nhàm chán quá sức đê!
" Aigoo... hai mẹ cứ phấn phấn son son, cuối cùng thì có quay cho con không ạ???? " - tên gái chẳng ra gái trai chẳng ra trai đi tới, túm cổ tay người lôi đi rồi ấn dúi ra bối cảnh.
Cô liếc xéo bạn diễn một cái, bạn diễn cũng chẳng kém cạnh mà lườm lại cái sắc hơn cả dao chặt thịt bò. Cái kịch bản này như cục shit ý, bởi nữ phụ... là bạn thân nữ chính!
" Ok, cảnh số bắt đầu!! "
người bắt đầu so deep, cô lang thang đi phía trước nhìn cô độc đến đáng tin, rồi ả Uyển Nghi chạy phía sau bá cổ cô bạn thân của mình rồi vui vẻ trò chuyện. Ừ thì sẽ là như thế đấy, nhưng Uyển Nghi lại chơi khăm, lúc bá cổ còn tiện tay dùng nhẫn tạo một vết cứa lên cổ cô khiến Bảo Ngọc nhăn mày khó chịu. Hừm, loại người này chơi khăm kinh thật
" Cut!! Bảo Ngọc, em phải nhập tâm vào chứ, đi với bạn mà mặt cau mày có như vậy em coi có chấp nhận được không?! "
BN: Nhưng...
" Thôi thôi, vào quay lại nào, điều chỉnh cảm xúc của mình nhé! "
Uyển Nghi cười cợt, đặt tay lên vai cô rồi lên giọng:
UN: Nhận được vai nữ chính rồi thì làm tốt đi chứ bạn Bảo Ngọc, cẩn thận đừng để tôi vượt mặt nhé! Nghe đâu năm nay có giải cho diễn viên mới tài năng đó, bạn phải cố gắng nhiều rồi!
Mọi người ngao ngán nhìn hai nàng. Ở đây ai mà không biết hai nàng này có xích mích từ hồi casting vào nhóm làm phim, chỉ là lần quay này nó quy củ lớn nên hai nàng hotgirl lại cùng được chọn. Aida, tình hình làm việc với nhau lâu chắc phải điên cái đầu lên mất.
" Nào, cảnh action! "
Ừ thì lần này ổn đấy, ừ thì lần này cô không nhăn nhó mặt mày đấy nhưng trừ cô và ả ra, có ai biết cái vết ở cổ bị cứa thêm một nhát khiến nó rỉ máu. Nghe hoang đường đúng không? Nhưng với một cái nhẫn gai thời thượng hiện nay thì không gì là không thể ( Cái mà có ba cái gai ở đầu nhìn chất lừ đó mấy thím)
" Ok! Cut! "
Tiếng đạo diễn hô lên, cô được ra nghỉ một lúc, nhân cơ hội này liền kéo tay Uyển Nghi ra khu vực thay đồ:
BN: Khôn hồn mày mau dừng mấy trò bẩn thỉu đó lại đi!
Uyển Nghi lơ đãng liếc nhìn cô, miệng còn tóp tép nhai kẹo cao su tỏ vẻ bất cần:
UN: Năm đó mày có chơi sạch với tao? Đừng mong tao chơi sạch với mày Ngọc ạ, mày hãy tỉnh lại đi, tao không còn là con nhỏ bạn thân luôn đi sau bóng của mày nữa rồi, tao sẽ vượt mặt mày, thế nhé!
Ả bỏ đi để cô một mình lại nơi ấy suy ngẫm. Ừ nhỉ, nhớ năm đó chính cô lợi dụng tình bạn để cướp cơ hội casting của Uyển Nghi mà. Năm đó, Uyển Nghi cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, rụt rè và nhút nhát vô cùng, bạn bè cũng chẳng có là bao. Lúc đó không hiểu sao cô đã lại gần làm quen, và từ đó Uyển nghi có thêm một người bạn, Uyển Nghi lúc đó cũng dễ thương và ngây thơ lắm, luôn tôn sùng cô bạn duy nhất của mình, mọi thứ luôn nhường nhịn, luôn cố gắng nhất để lép vế trước Bảo Ngọc như một sự báo đáp nghĩa tình. Nhưng có vẻ như nhỏ đã làm sai cách, đã khiến Bảo Ngọc trở nên tự cao, chỉ coi nhỏ như một người để làm chân sai vặt, cũng như một cái đích để cho mọi người nhận thấy tầm cao của riêng mình.
Rồi cái ngày mà nhỏ thỏ thẻ tâm sự với cô rằng nhỏ muốn được làm diễn viên, cô cũng sáng mắt lên nói mình cũng muốn như vậy, rồi hai đứa thề non hẹn bể sẽ cùng nhau casting, cùng nhau nổi tiếng. Lúc đó Hải Băng cũng rất ủng hộ rồi, còn nói sẽ giúp đỡ hai đứa nhiệt tình nữa cơ. Rồi cái ngày cô hủy hứa, dọn đồ sang Hàn cũng là ngày nhỏ hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất niềm tin, bởi lẽ người mà nhỏ tin yêu nhất cũng đã bỏ nhỏ mà đi như bố mẹ, như chị gái nhỏ hết rồi.
Ngày hôm đó, trời không mưa, nhưng âm u, tối sầm lại toàn đen với xám, gió cứ thế thổi mạnh, va đập lấy nhau, lấy mọi thứ tạo lên những tiếng rít nghe mà rợn người. Đó là cái ngày cô quyết định từ bỏ chuyến đi Hàn xa xôi mà chọn công việc khác, sống chung với căn bệnh của mình. Cũng ngày hôm đó, cô nhận được thông tin từ Hải Băng rằng trong số thí sinh nộp đơn có một cái tên, cái tên đó rất quen thuộc, là... Vũ Phạm Uyển Nghi. Bảo Ngọc cô biết chứ, trước giờ toàn là Uyển Nghi nhường cô nhưng vẫn có đứa chầy bửa mà mặt dày nhập lấy sự nhường nhị không đáng đó, và hôm đó, cô đã chuẩn bị quần áo đầy đủ để đi casting, còn điện thoại thì gửi đi dòng tin nhắn " Uyển Nghi à, tao chết mất, mày tới ngay với tao đi, nhé!"
Ngày hôm đó, có cô gái bé nhỏ tức tốc chuyển chuyến xe bus đi tới nơi bạn thân nhắn tới, hôm đó Bảo Ngọc đã trọn vẹn casting vào nhóm làm phim mà không gặp chút trở ngại nào, hôm đó Uyển Nghi tới nơi thấy một mẩu giấy " Xin lỗi mày, nhưng hôm nay nhường cho tao cơ hội casting này nhé, chúng ta là bạn mà! "
Bạn ư? Lúc đó Uyển Nghi đã nghĩ vậy đấy, hoàn cảnh của nhỏ lúc này nó trớ trêu lắm, còn ai bên cạnh đâu lại còn phải tiền sinh hoạt, tiền học, vai diễn này tưởng đâu sẽ được nhận, tưởng đâu có thể thanh thản giảm bớt lượng việc làm thêm nhưng ai ngờ tới việc này nó lại xảy đến. Còn Bảo Ngọc kia, còn bố, còn mẹ, gia đình dư giả đến mức có thể lo cho đi Hàn nếu không có cái căn bệnh quái ác kia cơ mà, lại còn có thêm hai người bạn thân khác giàu kếch xù nữa chứ, cớ gì lại cướp đi cần câu cơm của nhỏ cơ chứ??? Và cũng chính ngày hôm đó, Uyển Nghi đã ôm mối hận, đã thay đổi bản thân, không còn nhút nhát như trước, nhỏ làm nhiều, thật nhiều để kiếm tiền, không màng ốm đau để rồi mới có được Uyển Nghi ngày hôm nay.
Quay lại với thực tại, cô đã đi ra ngoài cùng với mọi người, nhìn theo dáng của Uyển Nghi đang tru tréo quát make up vì không chọn tông màu mà ả thích, cô cười nhạt, Uyển Nghi trước kia chết thật rồi, và chính cô là hung thủ giết chết con người đáng yêu đó. Bây giờ nhìn lại mới thấy mình thật có lỗi biết bao.
" Bảo Ngọc, ra chuẩn bị phân cảnh của em với Suga đi! "
Cô vội vã gật đầu, dùng gương ngắm nghía chỉnh sửa lại mái tóc rồi bước tới. Đoạn này sẽ là cảnh đầu, nữ chính và nữ phụ đi tới trường và gặp nam chính - một học trưởng xuất sắc, nhan sắc phải gọi là nghiêng nước nghiêng thùng vạn người mê. Cô thiết nghĩ nên tìm diễn viên khác phù hợp với vai này hơn là tên Xoong Gỉ kia.
" Ok, tất cả vào vị trí, cảnh . action! "
" Ê, kia có phải học trưởng Tae Jun không vậy?? "
Cô hất mặt hỏi Uyển Nghi, ả nhẹ nhàng gật gật rồi vội cúi đầu cười tủm tỉm ngại ngùng, cô lôi ả chạy lại chỗ mà Suga anh đã ngồi sẵn đang so deep cầm quyển sách mà đọc đọc liếc liếc.
" Hey Tae Jun, oppa đang làm gì thế? "
Suga ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt vì ánh sáng phía trước mặt, khoảnh khắc đó chính Bảo Ngọc đã thực sự sững lại vài tích tắc, chỉ là vài tích tắc thôi, không lâu đâu. Xem nào, cái bờ môi ấy khẽ công lên rồi đôi mắt một mí nheo nheo lại khó chịu, trông khó ưa lắm nhưng cũng đáng yêu lắm đấy, có khi cô lại gia nhập động fan của anh chứ chả đùa..
" Đọc sách thôi, có việc gì không? "
Cô quay ra phía sau, nơi mà Uyển Nghi đang túm chặt áo mình, mắt thì he hé qua phía vai áo cô ngắm nhìn người trong mộng, cô lôi ngay ả ra, hùng hồn tuyên bố:
" Nó thích oppa đó, ở nhà cực nhiều ảnh chụp trộm của oppa luôn! "
Cái vai diễn mà Suga đảm nhận lại bắt đầu hoài nghi, đứng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ ứng của cô gái phía sau, nhìn thật lâu, thật lâu khiến cô đang diễn cũng phải lầm lừ khó chịu, kiểu nhìn gì mà nhìn hoài, xinh lắm hay sao mà nhìn riết vậy. Rồi cuối cùng Suga cũng đọc thoại:
" Xin lỗi, tôi không có hứng thú. "
Rồi anh bỏ đi để lại hai đứa hững hờ. Cùng lúc đó, tiếng " Cut! " đạo diễn vang lên, Uyển nghi giật mạnh tay mình từ lòng bàn tay cô mà bỏ đi, còn cô đứng đó một lúc, hình như cái kịch bản này đang đùa giỡn với cô hay sao mà lại giống cái hoàn cảnh của mấy năm trước quá vậy??...