Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thằng nhãi bị tôi dùng gạch đập vào đầu cuối cùng mạng lớn cũng không chết được, bạn trai nhỏ của tôi làm loạn lên, chuyện này được giải quyết bằng tất cả số tiền lương tôi tích cóp được trong sáu tháng qua.
Từ đó về sau tôi thề sẽ không bao giờ bước chân vào Bắc Kinh nữa, không bao giờ.
Tôi bắt đầu cố gắng quen bạn gái, ngắn là - tháng, dài thì là nửa năm, giữa chừng có vài bạn trai xen kẽ; cứ như thế trong một thời gian dài, tôi nghĩ chỉ cần sống như vậy là tốt rồi.
Cái chết của cha tôi là một yếu tố quan trọng kích thích ý niệm kết hôn của tôi.
Nhưng lúc đó tôi biết xu hướng tính dục của mình không thể thay đổi, và hôn nhân chỉ là chữ hiếu theo nghĩa rộng hơn nên tôi đã cố gắng hết sức để tìm một cô dâu truyền thống, đức hạnh, xinh đẹp và đàng hoàng.
Nhưng khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, tôi đã gặp Cổ Linh.
Cổ Linh xinh đẹp kinh người, tính cách lại kiêu hãnh như một con sói hoang.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy chỉ là một công chức nhỏ của Cục thuế nhà nước của thành phố, lại có thể mắng giám đốc xưởng của tôi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi tiếp xúc sâu hơn với cô ấy, tôi thấy cô ấy hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "ngoan hiền", Cổ Linh hút ba gói thuốc một ngày, uống rượu nặng hơn tôi, và chửi bới mọi người không thương tiếc.
Điều tồi tệ nhất là Cổ Linh đã từng kết hôn và mang theo một đứa con còn mang tã lót.
Tôi rất vui, nói rằng tôi không có kế hoạch sinh con nên cô ấy có đứa con nhỏ trước cho tôi thật sự quá tốt.
Cổ Linh cười lớn vẩy tàn thuốc lên người tôi, mắng: "Ai thèm cưới thằng gay như anh."
Lúc tôi cầu hôn, cô ấy trông rất phẫn nộ và khiếp sợ, hét lớn giữa đám đông: "Không thể không thể, làm sao nửa đời tôi có thể bị hủy hoại trong tay một gã đồng tính như anh chứ hả?" Tôi xấu hổ bảo cô ấy nhỏ nhỏ giọng thôi.
Cô ấy nhìn tôi, bất giác cười tươi như hoa, "Lấy anh không phải là không thể, nhưng anh phải chắc chắn rằng mình sẽ không đi tìm đàn ông nữa."
Trong khoảnh khắc đó, tôi chân thành hy vọng rằng phần đời còn lại của tôi có thể kết thúc với người phụ nữ này.
Tôi không biết Cổ Linh có điểm gì thu hút tôi, cũng có lẽ vì tính cách của cô ấy quá không giống phụ nữ nên tôi lưu luyến thời gian ở bên cô.
Tôi không biết thằng gay tôi đã làm Cổ Linh cảm động chỗ nào để cô ấy chịu lấy tôi; cho đến khi cô ấy mất, tôi không cũng dám thừa nhận rằng cô ấy đã thực sự yêu tôi, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy nợ cô ấy thật nhiều thêm nữa.
Kể từ khi cha tôi qua đời tôi rất cần xây dựng một gia đình, và trong suy nghĩ của tôi, thứ mà Cổ Linh mang đến cho tôi chính là một gia đình.
Năm thứ ba sau khi cha tôi mất, tôi đã làm hai việc mà mẹ tôi xem là ngỗ ngược bất hiếu: Một là tôi bỏ công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước và lao vào biển kinh doanh riêng kiếm tiền; hai là tôi kết hôn với Cổ Linh.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Cổ Linh dường như là một điều khủng khiếp đối với bất kỳ ai, mẹ tôi thậm chí còn bày ra tư thế gia môn bất hạnh quyết liệt đấu với tôi.
Lúc đó, tôi chó cùng rứt giậu, vò đầu bứt tai tìm ra một cái lý do mà ngay cả tôi cũng sốc, bắt mẹ phải đồng ý hôn nhân này trong xấu hổ.
Tôi bế con của Cổ Linh lên, rất tự tin hùng hồn nói với mẹ: "Đây là con trai của con, Cổ Linh cắm sừng chồng cũ sinh cho con, giờ con đón hai mẹ con cô ấy về, mẹ có ý kiến gì không?"
Nhưng tại đám cưới của tôi và Cổ Linh, tôi gặp lại Đường Duệ.
Tôi đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng cuộc gặp lại của mình với em.
Tôi tưởng tượng rằng chúng tôi nên gặp nhau trong một nhà ga đông đúc hoặc trên đường phố, vẻ mặt của cả hai đều trông mỏi nhưng trong những bộ âu phục giày da.
Đường Duệ của tôi hẳn là sẽ sắc sảo, xinh đẹp, chín chắn và có năng lực.
Em sẽ nói chuyện với tôi về vài chủ đề thuần túy của đàn ông, sau đó để lại số điện thoại di động, thỉnh thoảng liên lạc, rồi chúng tôi sẽ từ từ quên nhau hoặc ở bên nhau cho đến khi già đi.
Tôi gần như nhận ra em trong nháy mắt giữa rất nhiều khách khứa.
Mặc dù mười năm đủ để biến một thiếu niên thành một người đàn ông, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời của Đường Duệ vẫn như trước.
Dáng người mảnh khảnh của em năm nào đã trở nên cứng cáp và mạnh mẽ, phong thái nhẹ nhàng lịch sự, trên sống mũi còn có thêm một cặp kính.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau ấy tôi chợt thở gấp dồn dập, đã mười năm trôi qua nhưng sức ảnh hưởng của Đường Duệ đối với tôi vẫn mạnh mẽ như vậy, thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy khó tin.
Mười năm trước và mười năm sau, Đường Duệ lần lượt xuất hiện trước mắt tôi, chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nhất nơi sâu thẳm trong tâm trí tôi.
"Đây, là chồng cũ của em, Đường Duệ." Cổ Linh lơ đễnh kéo váy cưới, liếc qua Đường Duệ, thản nhiên nói với tôi.
Tôi thường không cố ý hay nhớ lại cái cảnh dở khóc dở cười đó, tôi nghĩ Chúa đã tạo cho tôi một vở hài kịch thật hoành tráng nhưng chẳng buồn cười chút nào.
Tôi thường tự trách mình tại sao không hỏi tên chồng cũ của Cổ Linh trước khi kết hôn.
Một khi đắm chìm trong mộng tưởng này, tôi bắt đầu tưởng tượng ra vô số khả năng xảy ra giữa tôi và Đường Duệ, nhưng những ảo tưởng của tôi thường bị thực tế phá vỡ một cách tàn nhẫn.
Lúc đó, tôi nhìn thấy Đường Duệ ngày đêm tôi mong nhớ, từng bước đi về phía tôi, đôi mắt kinh ngạc mở to hỏi, "Đàn anh, thật sự là anh sao?"
"Đúng, không nghĩ tới lại là em." Tôi đáp như người mộng du.
Em cười nhẹ, "Lúc vừa nhận được thiệp cưới em đã phân vân không biết có phải là anh không, không ngờ lại là thật."
Cổ Linh ngạc nhiên nói: "Hả, hai người còn biết nhau à?"
"Đúng vậy, anh ấy là đàn anh của anh ở trường trung học." Đường Duệ mỉm cười.
"Có một thời gian, ngày nào anh cũng chạy đến nhà anh ấy đọc sách, nhưng sau đó anh chuyển nhà cũng không liên lạc, không ngờ lại gặp ở đây." Nói đoạn em đưa một bó hoa bách hợp: "Mà thôi.
Cưới Cổ Linh về nhà cũng xem như có được nguồn thông tin hiểu rõ em nhất rồi."
Cổ Linh dè bỉu " Ồ, nghe chua nhỉ, thôi ngoan ngoãn qua đó uống rượu mừng đi."
Đường Duệ mỉm cười: "Coi em nói kìa.
Không phải không muốn nhưng mà lát nữa anh có phiên tòa rồi, thực sự không đúng dịp."
"Vậy...!" Tôi muốn nói gì đó, muốn giữ em lại, nhưng vội vàng buông tay ra, "Bây giờ em là luật sư à?"
"Đúng vậy, em không giỏi toán, thi đại học đành phải chọn khoa luật không có toán." Em lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ "Thực sự là quá muộn rồi.
Xin lỗi em phải đi đây.
Tạm biệt."
Tôi nhìn em xách cặp công văn lao về phía cửa khách sạn.
Có cả ngàn từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng tôi không thể thoát ra được.
Tôi thực sự muốn hỏi em đã trải qua những gì trong những năm qua, tại sao em lại ngừng viết thư cho tôi kể từ đó, liệu em có đến đại viện cơ quan tìm tôi sau khi chuyển đi không, và liệu em có thường nghĩ về tôi như cái cách tôi nghĩ đến em những năm qua hay không.
Nhưng tôi biết rằng mình không bao giờ có thể hỏi được những lời này, từ lúc quyết định lấy Cổ Linh làm vợ, hai đường thẳng song song là tôi và em bắt đầu giao nhau, rồi từ điểm giao nhau cách ra càng lúc càng xa.
Chẳng bao lâu sau khi chúng tôi kết hôn, Cổ Linh phát hiện ra rằng tôi rất chiều chuộng cô ấy và con trai của cô với Đường Duệ là Nguyên Nguyên.
Điều này khiến cô ấy rất vui và cũng khiến mẹ tôi dần tin rằng Nguyên Nguyên thực sự là con trai ruột của tôi với Cổ Linh.
Tôi không dám nói cho ai biết lý do yêu Nguyên Nguyên, chỉ khi thằng bé nhìn tôi với đôi mắt to y như đúc với Đường Duệ, tôi mới có thể đầy tâm tư riêng mà chỉ vào ảnh của Đường Duệ, dạy Nguyên Nguyên gọi em là cha.
Cổ Linh vẫn luôn muốn lặng lẽ dạy Nguyên Nguyên gọi tôi là cha, nhưng chuyện này ở nhà bị tôi nghiêm cấm, tôi không muốn chiếm vị trí của Đường Duệ trong lòng Nguyên Nguyên.
Cuối cùng, Nguyên Nguyên đã học được cách gọi tôi là cha nhỏ khi nói chuyện, điều này khiến tôi rất vui, hơn nữa nó luôn đồng thanh hét lên "Cha, cha nhỏ", khiến tôi cảm thấy như tôi và Đường Duệ thực sự được kết nối với nhau.
Sau khi kết hôn với Cổ Linh, tôi thường nghe cô ấy kể một số tin tức vụn vặt về Đường Duệ, chẳng hạn như công việc, kế hoạch mua nhà của em.
Phụ nữ là những sinh vật thích buôn chuyện bẩm sinh, đặc biệt là khi Cổ Linh nhận ra rằng tôi không ghét khi nghe cô ấy nhắc đến Đường Duệ, loại chuyện phiếm này dồn dập truyền đến tai tôi liên tục trong những bữa cơm, nghe vừa ngọt ngào vừa buồn bã.
Sau khi thành gia lập thất, tôi bắt đầu tự phát triển kinh doanh, một lô ống thép liền khối do doanh nghiệp nhà nước sản xuất trước đây tôi đã bí mật biển thủ lại, dùng mối quan hệ cũ của cha tôi để bán lại ra nước ngoài, sau đó thành hũ vàng đầu tiên tôi kiếm trong đời.
Sau khi có tiền, tôi ngay lập tức rút khỏi thị trường thép và tự mình thành lập công ty thực phẩm.
Tôi bắt đầu với tư cách là một đại lý và từ từ mở rộng các mối quan hệ của mình dựa trên mạng lưới khổng lồ của cấp dưới của cha tôi trước khi ông qua đời.
Một năm sau, tôi bước ra khỏi doanh nghiệp nhà nước cũ đang rối tinh rối mù vì công nợ, đến một ruộng dốc ở ngoại ô thành phố, thế chấp mảnh đất và xây dựng một nhà máy.
Tôi vung bút lên, hăng hái đề sáu chữ vàng "Nhà máy thực phẩm Cận Hưng" treo ở cửa.
Đến tận bây giờ, trừ tình yêu, mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều xuôi chèo mát mái.
Tôi nghe nói lúc đó công việc của Đường Duệ đang chuyển từ hình sự sang dân sự, em bận bịu suốt ngày, cuộc sống khó khăn.
Tôi bí mật dò hỏi công ty luật và số điện thoại di động của Đường Duệ, nhờ những người anh em quen biết để mắt đến em.
Tôi thậm chí còn bí mật đưa tiền cho một người bạn để thuê Đường Duệ làm đại diện pháp lý của công ty họ, lý do là tôi đã từng nợ Đường Duệ một ân tình, mà lại xấu hổ gặp mặt đền bù, nên phải dùng cách này đền bù cho em.
Tôi không biết Cổ Linh biết bao nhiêu về tất cả những điều tôi đã làm.
Lúc đó, thứ duy nhất tôi không thiếu là tiền.
Mọi áy náy đều bị tôi chặn lại bằng rất nhiều tiền.
Đây là cách chuộc lỗi duy nhất của tôi.
Ban đầu tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục dõi theo Đường Duệ sau lưng Cổ Linh, giống như canh gác hoa trong gương, trăng dưới nước, nhưng mọi thứ lại xoay chuyển vào mùa xuân đầu tiên của thế kỷ mới.
./..