[]
Sau khi hoạt động ký tên kết thúc, Đường Nghiễn Chi và cậu bạn tóc xám kia vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ có hai bọn họ, cậu bạn kia chủ động giới thiệu, “Mèo Cụp Tai.”
Đường Nghiễn Chi gỡ khẩu trang, thở phào một tiếng, “Lợn Guinea.”
Cậu bạn tóc xám thấy được toàn cảnh bộ mặt của Đường Nghiễn Chi bèn nhướn mày, “Bảo sao được nhiều cô thích thế.”
Đường Nghiễn Chi rót cho mình chén nước, “Cậu cũng đâu kém gì.”
“Sao thế?” Đường Nghiễn Chi tức cười, “Chẳng phải cậu nổi hơn nhiều nhờ dựa hơi việc gán ghép với tôi à?”
“Sao lại nói là dựa hơi chứ?” Cậu chàng đón lấy chén nước mà Đường Nghiễn Chi rót cho rất tự nhiên, “Là đôi bên cùng có lợi…Vì vụ này mà ông người yêu tôi giận lâu lắm đấy.”
Đường Nghiễn Chi tự rót cho mình một chén, “Nhưng tôi thấy, dựa vào chất lượng truyện của cậu thì đâu cần phải làm vậy.”
“Lượng độc giả truyện bi càng ngày càng ít, thị trường trì trệ, tôi phải phòng hờ cẩn thận chứ.”
“Cậu lừa phỉnh độc giả đấy hả?”
“Sao lại bảo thế chứ? Tôi có làm gì đâu, fan tự tưởng tượng ra đấy chứ.”
“Thế thì vẫn là lừa phỉnh độc giả.” Đường Nghiễn Chi thở dài, “Dựa vào bút lực của cậu thì đâu cần phải làm thế…”
“Tôi đã nói là…”
“Cậu làm vậy là có lỗi với độc giả, hay có lỗi với tác phẩm của cậu?”
Mèo Cụp Đuôi chưa kịp nói nên lời thì đã bị Đường Nghiễn Chi chặn lại.
“Dù truyện dở thế nào thì cũng sẽ gặp được Bá Nhạc, huống chi là địa vị của cậu bây giờ không cần lo chuyện không có lượt view. Cậu hoàn toàn có thể dựa vào viết truyện để kiếm tiền, tôi mong rằng cậu đừng dùng thủ đoạn kiểu đó để tăng lượt xem.”
Đường Nghiễn Chi cười hỏi, “Cậu từng theo truyện của ai chưa?”
“Chưa.”
“Tôi thì từng rồi đấy.”
“Cậu chưa từng theo chân bộ nào, nên cậu không thể hiểu được cái cảm giác ngày ngày ngóng trông trước máy tính hay di động khi đợi chương mới, cậu không thể hiểu được cái cảm giác vui sướng khi thấy truyện update, nhất là khi bộ truyện kết thúc, không chỉ tác giả thấy mất mát, mà fan cũng vậy.”
“Giống như khi chạy việt dã, cậu tưởng rằng chỉ mình cậu chịu khổ, mình cậu phải độ kiếp. Thực ra, ở phía sau, các fan đều chạy với cậu.”
“Vậy nên…đừng chà đạp câu chuyện của mình, cũng đừng chà đạp tình yêu mà fan dành cho những tác phẩm của cậu.”
“Lỡ không có ai đọc thì sao?”
“Chẳng phải tôi đã nói à? Dù truyện dở thế nào thì cũng sẽ gặp được Bá Nhạc.”
“Thế lỡ không có ai đọc thật thì sao?”
Đường Nghiễn Chi ngẫm nghĩ một chút, bảo, “Vậy thì…còn tùy vào việc tác giả viết cho người khác đọc…”
Anh nói tiếp, “Hay là để tự đọc.”
Nói xong, Đường Nghiễn Chi đặt chén nước xuống, bước ra khỏi cửa, “Xin lỗi, tự tiện nói cả tràng như vậy với cậu. Tôi có việc phải đi trước.”
Mèo Cụp Tai nâng chiếc chén trên tay, “Cám ơn nước của cậu.”
“Không có gì. Chúc cậu hạnh phúc.”
Ngáo:
Ngắn ngủn =))) Tối nay bận chút việc nên không gõ được nhiều. Thôi thì đội ơn thể loại siêu đoản văn, mà tui có thể ngắt chương ngắn như thế này =)))
Các bạn đừng nhầm Mèo Cụp Tai với thụ nha. Bút danh của thụ là Mèo Cộc Đuôi kìa =)))