Diêu Chấn là một giảng viên dạy môn triết học, buổi chiều anh ta có lớp và đã xin nghỉ phép tạm thời sau khi nhận được cuộc gọi của cảnh sát Tưởng.
Đã ba tháng kể từ lần cuối cùng anh ta cãi nhau với Giang Nhan, ngay lần bị Giang Nhan vạch trần chuyện ngoại tình, hắn ta liền dọn ra ngoài, sau đó lục tục quay lại lấy một ít đồ của mình.
Hắn và Giang Nhan đã đường ai nấy đi, nếu không phải Cục Cảnh Sát thông báo về việc hắn và Lục San có liên quan đến một vụ án, yêu cầu phối hợp điều tra thì hắn sẽ không trở lại.
Phòng là do Giang Nhan mua, hắn không trả một xu nào, tổng giá trị vượt quá tám con số, căn phòng chẳng có liên hệ gì với mình nên sau khi hắn chuyển đi cũng không để lại đồ vật gì.
Khi đến cửa, anh thuần thục ấn mật khẩu, máy báo sai, hắn nhận ra Giang Nhan đã đổi mật khẩu, hắn sững người một chút rồi giơ tay gõ cửa.
Một cảnh sát trẻ mở cửa, Giang Nhan và một cảnh sát khác đang ngồi trên ghế sô pha, dường như đang đợi hắn.
Diêu Chấn nhận ra Tượng Lưu, ánh mắt dừng trên người Giang Nhan, cô cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Giang Nhan lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc nào.
So với tình huống căng thẳng khi họ gặp nhau trước đó, kiểu thờ ơ này không khiến Diêu Chấn cảm thấy thoải mái mà ngược lại còn nặng nề hơn.
"Giáo sư Diêu." Tưởng Lưu đứng dậy chào hỏi: "Tạm thời gọi ông đến, không biết có làm trễ nãi lớp học của ông không?"
"Tôi đã xin nghỉ hôm nay." Diêu Chấn theo bản năng đẩy mắt kính.
Đây là lần thứ hai Tưởng Lưu gặp hắn ta, trông gầy hơn lần trước, người đã gầy còn đeo kính gọng đen, mang đến cho người ta cảm giác vô hồn và bất lực.
Đây rõ ràng là nhà hắn, nhưng nhìn hắn lại có chút khẩn trương.
Giang Nhan hếch cằm một cách tượng trưng: "Ngồi đi, cảnh sát Tưởng gọi anh đến đây vì muốn anh hợp tác điều tra."
Diêu Trấn lúng túng ngồi đối diện Giang Nhan, đặt túi dưới sàn, không khác gì một vị khách.
Sau khi hôn nhân xuất hiện rạn nứt, hắn luôn có cảm giác bị trói tay bó chân khi đối mặt với Giang Nhan, như ngồi trên đống than, lúc nào cũng căng thẳng.
Đây mới là trạng thái chân thật của hắn.
Nếu như là ba tháng trước, câu nói đầu tiên của Giang Ngôn chắc chắn là châm chọc hắn, nhưng bây giờ không giống như trước, cô chỉ thản nhiên hỏi: "Mật khẩu nhà, thói quen sở thích của tôi, anh có tiết lộ cho Lục San không?"
Diêu Chấn nhìn Tưởng Lưu bên cạnh.
"Giáo sư Diêu, chúng ta chỉ cần hiểu rõ tình huống cơ bản, ông chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của bác sĩ Giang, không cần khẩn trương.
Giang Nhan dựa vào trực giác, không có chứng cứ, cho nên Diêu Chấn không được tính là nghi phạm, không lý do buộc hắn phối hợp tra án.
Ban đầu Tưởng Lưu không hề nghĩ đến hắn, nhưng trực giác của Giang Nhan thật sự rất lợi hại, ông ta không thể không bị thuyết phục, để phá án càng sớm càng tốt, Tưởng Lưu đã chọn tin tưởng cô.
Diêu Chấn lại nhìn về phía Giang Nhan, không dám đối diện với tầm mắt của cô: "Sao em đột nhiên hỏi vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Rạng sáng hôm nay, có một người đàn ông giải được mật mã khóa nhà xâm nhập vào trong, xâm phạm tôi nhưng không lưu lại một chút vân tay nào.
Ngực và mông tôi bị khắc hai chữ S và T." Giang Nhan bình thản nói: "Hẳn là anh nhớ mật khẩu nhà này khó như thế nào, tối hôm qua lúc 9 giờ tôi rời khỏi nhà, trong khoảng thời gian 4 tiếng chắc chắn người không biết tôi sẽ không thể mở được cái cửa này."
Giang Nhan đã trị liệu cho rất nhiều người bệnh, không kết thù, nhưng là từng có người bệnh vào thời điểm phát bệnh tìm đến cửa, dọa cô chết khiếp, từ đó về sau tăng cường cảnh giác, thiết lập mật khẩu cửa phòng hết sức phức tạp, nếu là người của Cục Cảnh Sát muốn mở ra cũng mất ít nhất nửa ngày.
Trong 4 tiếng, có thể tiến trong nhà, còn bố trí hết mọi thứ, cho thấy thời gian mở cửa rất nhanh.
Diêu Chấn vốn đã đoán Giang Nhan đã xảy ra chuyện, không ngờ lại như thế này, anh ta sửng sốt, kinh ngạc nói: "Vậy thì em..."
"Anh không cần bày tỏ quan tâm, bây giờ tôi ổn rồi.
Diêu Chấn, chúng ta cũng đừng nói vòng vo nữa, anh có thể rời đi sau khi trả lời xong."
Diêu Trấn cúi đầu, im lặng.
Nói thật hắn đã từng rất yêu Giang Nhan, nhưng hắn hèn, cuộc sống của hắn và Giang Ngôn quá ngột ngạt, cuối cùng hắn cũng tìm được một cái lối để thở, men theo lối đó mà đi ra ngoài, không có dũng khí quay đầu lại nữa.
Giang Nhan cũng không làm gì sai, hắn mới là người có lỗi, những cuộc cãi vã của họ đều xảy ra sau khi cuộc hôn nhân của họ tan vỡ, hắn muốn ly hôn vì không thể thở được với Giang Nhan.
Nhưng khi nghe tin cô bị tấn công tình d*c, cảm xúc của hắn rất phức tạp.
Tưởng Lưu vẫn im lặng, cũng không nhìn họ, Giang Nhan đã giải thích rõ ràng chi tiết, họ cũng đã khám xét ngôi nhà ba lần và đột phá cuối cùng là Diêu Chấn.
Ông biết Giang Nhan sắp ly hôn, chồng cô ấy ngoại tình, thật bất ngờ, Giang Nhan có thể mặt không đổi sắc bình tĩnh nói với chồng mình chuyện này.
Giọng điệu lúc hỏi không oán trách, cũng không tức giận, bình tĩnh đến mức khó tin.
Sau nửa phút, cuối cùng Diêu Chấn cũng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp: "Em hoài nghi anh tiết lộ mật khẩu nhà?"
"Không phải hoài nghi, là trực giác, hơn nữa chuyện của tôi là do bạn gái nhỏ của anh nói cho những người đó.
Diêu Trấn, hẳn là anh biết trực giác của tôi như thế nào."
Diêu Trấn im lặng.
Nếu như người khác nói ra từ trực giác, hắn còn có cơ hội phản bác, nếu như người này là Giang Nhan, hắn không có cách nào phản bác được.
Không ai hiểu rõ năng lực của Giang Nhan hơn hắn, thành tích của cô trong ngành tâm lý học đã đạt đến đỉnh cao, với cái nhìn nhạy bén đó, mọi người đều tr@n trụi trước mặt cô ấy.
Nếu Giang Nhan là cảnh sát, cô nhất định là cảnh sát xuất sắc nhất.
Nguyên nhân tan vỡ của bọn họ là vì năng lực này của Giang Nhan.
Ttrực giác của cô đại diện cho sự thật.
"Anh đã nói với cô ấy về một số sở thích của em." Đầu của Diêu Chấn rũ xuống, gần như thấp đến độ muốn đụng đất.
Giang Nhan cười: "Diêu Chấn, thực sự là do anh.".