Chỉ trong nháy mắt, có điều gì đó hiện ra rất rõ ràng, hơi thở của Hàng Án giống hệt với kẻ xâm hại tình d*c kia!
Nhận ra điều này, tim Giang Nhan lỡ một nhịp.
Vào rạng sáng hôm đó, tên đàn ông kia cúi đầu thì thầm bên tai cô vài lần, vì vậy Giang Nhan có ấn tượng với hơi thở của đối phương.
Ngay khi cô muốn kiểm tra lại lần nữa thì thang máy đã đến, Giang Nhan buộc phải tiến về phía trước, lúc cô quay lại, cảm giác ấy đã biến mất.
Khó lắm mới nắm bắt được một chút tương đồng, Giang Nhan không cam lòng từ bỏ như vậy.
Khi Hàng Án đang tỉ mỉ chọn đồ trong cửa hàng văn phòng phẩm, Giang Nhan ở bên cũng giả vờ xem đồ, nhưng thực tế cô đang lặng lẽ đánh giá cậu ấy.
Nếu nhắm mắt lại để cảm nhận, liệu cảm giác có rõ ràng hơn không?
Khi trong đầu đang suy nghĩ thì dễ bị lơ đãng, cuối cùng Giang Nhan tùy tiện chọn hai quyển vở và một cây bút, rồi đi tính tiền.
Hàng Án không mua nhiều lắm, một túi đựng bút, một hộp bút bi và hai quyển vở.
Giang Nhan tiện tay muốn thanh toán luôn hoá đơn cho hai người, Hàng Án từ chối 2 câu rồi cũng đưa những thứ đó cho cô ấy: "Chị ơi, em đi WC một chút.
Khi nào chị mua xong thì đứng ở cửa chờ em nha."
Giang Nhan xếp hàng thanh toán, phía trước có vài người, đợi một chút vẫn không thấy Hàng Án đâu.
Thanh toán xong, Giang Nhan đi tới cửa, lúc này Hàng Án mới quay lại, trên tay cầm một hộp bánh trông khá xịn và hai ly trà.
"Đây là trà nguyên chất." Hàng Án nói với cô: "Em không biết chị thích loại trà nào nên chọn ngẫu nhiên.
Đây là trà nóng ít đường."
Giang Nhan không uống trà sữa nhưng cô thường uống trà nguyên chất.
Trà ở cửa hàng này cô cũng đã từng uống, cô đưa tay nhận ly trà: "Tại sao đột nhiên lại muốn mời tôi uống trà?"
"Chị đã thanh toán đồ giúp em, đây là quà đáp lễ của em, nếu không em sẽ ngại lắm.
Trong hộp này có một loại bánh ngọt, em thấy chị ăn chocolate nên nghĩ chắc là chị cũng thích đồ ngọt nên mua một ít."
Giang Nhan không ngờ cậu lại chu đáo như vậy.
Cô giúp cậu thanh toán chỉ vì cô ấy cảm thấy rằng cậu là học sinh và không có nhiều tiền tiêu vặt.
Có đi có lại, cậu tinh tế và chín chắn hơn cả rất nhiều người trưởng thành.
Trên đường xuống cầu thang, Giang Nhan nói: "Em còn chưa thành niên, không cần câu nệ mua quà đáp lễ cho người lớn."
"Chị à, tuổi tác không liên quan gì đến những chuyện khác đâu."
Nghe thấy điều này, Giang Nhan quay đầu lại nhìn cậu, nhưng ngoài ý muốn bị những người khác chặn tầm mắt.
Giang Nhan quay lại, lẩm bẩm: "Đúng là như vậy."
Nếu một học sinh trung học phạm tội, người đó sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Trở lại xe, Giang Nhan thắt dây an toàn và đột nhiên nhớ ra trực giác vừa nãy.
Cô cảm thấy không thoải mái khi chưa cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng mình, nhìn chằm chằm Hàng Án.
"Hàng Án, gần mắt cậu có gì đó."
Hàng Án vô thức giơ tay sờ lên mắt.
"Chờ đã." Giang Nhan ngăn cản cậu: "Em nhắm mắt lại, tôi giúp em lấy ra."
Hàng Án bối rối: "Là lông mi sao?"
"Đúng vậy."
Hàng Án thấy cô khẳng định như vậy, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Đừng nhúc nhích." Giang Nhan vừa nhắc nhở cậu, vừa đưa mặt qua, khi khoảng cách hai người chỉ còn nửa đốt ngón tay, cô dừng lại cảm nhận hơi thở của cậu ấy, kỳ lạ là cảm giác khác với lúc ở thang cuốn.
"Chị? Hàng Án đợi một lát, do dự mở miệng, hơi thở của cậu rất gần, nhưng thực sự không có chút gì giống cảm giác lúc đó.
Giang Nhan kìm nén những nghi ngờ trong lòng, mở mắt ra, bốn mắt chạm nhau.
Hàng Án nhìn cô với nụ cười trên môi.
"Chị, sao chị lại nhắm mắt lại?"
Giang Nhan không chớp mắt và nói dối một cách tự nhiên: "Trong mắt tôi cũng vừa có thứ gì đó bay vào."
Hàng Án cười nhẹ một tiếng, cũng không tin tưởng.
"Mắt em không có thứ gì đúng không?"
Cậu nói với ngữ điệu chắc chắn.
"Nếu lông mi rụng, em sẽ cảm nhận được dị vật trong mắt."
Nói tới đây cậu chậm rãi bật cười, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Giang Nhan.
"Chị à, trường học không cho phép giáo viên thực tập và học sinh yêu đương đâu, sẽ chịu xử phạt đó.".