Giang Nhan lập tức quay đầu lại, có một con búp bê kinh dị đang treo ngược trước mặt y tá nam, con búp bê này bất ngờ rơi từ trần nhà xuống, dính đầy sơn đỏ.Mặt hai y tá nam tái mét.Chỉ là một trò xiếc nhỏ để trêu chọc người khác.Giang Nhan có tố chất tâm lý tốt, trấn định bình bĩnh như cũ, tiếp tục quan sát khu vực gần lối vào thang máy, tất cả đều là những buồng kín, theo Từ Hoan Nguyệt nói thì hầu hết bệnh nhân tâm thần ở đây đều là những kẻ phạm tội nhiều lần có chỉ số IQ cao. Từ lúc họ liến vao tầng 1 này đã biến thành người chơi của trò chơi b3nh hoạn này.Ngoài những con búp bê đáng sợ, điểm đáng chú ý là những họa tiết lộn xộn này, nhìn kỹ sẽ thấy hình vẽ cũng không tồi.Giang Nhan đi về hướng con búp bê, trên đường đồ đạc liên tục rơi xuống làm hai y tá nam sợ phát khiếp, chân như nhũn ra.Mặc dù là ở tầng một nhưng cửa sổ hầu như đều bị bịt kín, trong phòng rất tối, có điểm hơi khác với những gì Từ Hoan Nguyệt nói, bên trong không như tưởng tượng được quét dọn rất sạch sẽ.Bầu không khí cổ quái, tất cả mọi người đều nín thở, vẻ mặt cảnh giác, không dám thả lỏng chút nào. Nghe nói những bệnh nhân tâm thần đó mặc dù bị nhốt một mình nhưng luôn có tìm được cách trốn thoát, hiện tại bầu không khí rất không đúng.Người cảnh sát cùng vào với Giang Nhan mang họ Trương, Tưởng Lưu thường gọi anh là Tiểu Trương.Anh đi bên cạnh Giang Nhan: "Bác sĩ Giang, ở đây thực sự rất quỷ dị."Giang Nhan gật đầu."Bác sĩ Giang không sợ sao?"Những thứ đó đột nhiên xuất hiện, tuy không quá đáng sợ nhưng do không chuẩn bị tâm lý nên họ vẫn khá sợ hãi."Vẫn chưa đến phần đáng sợ nhất." " Giang Nhan không để ý nói.Tiểu Trương rất bội phục tâm lý của cô: "Bác sĩ Giang có thể nhìn ra ý nghĩa của những hoa văn trên tường sao?""Tạm thời chưa nhìn ra."Cuộc hội thoại đến đây là kết thúc, vì hai y tá lại giật mình la hét lên vì bị dọa sợ.Giang Nhan theo tiếng hét đi qua, đó chỉ là những món đồ nhỏ bình thường để hù dọa người khác, có thể nhìn ra ngày thường các y tá bị dọa không ít, lá gan khá nhỏ.Cảm nhận được ánh mắt của Giang Nhân, hai y tá nhìn nhau, có chút xấu hổ, bọn họ là nhân viên ở đây, nhưng người la hét kinh hãi lại là bọn họ, nỗi sợ hãi qua đi lại cảm thấy có chút không thể tin được.Ngay cả khi họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không có cách nào tự nhiên đối mặt với những thứ này, Giang Nhan lại hoàn toàn không có phản ứng gì.Một trong hai y tá khó khăn nuốt nước bọt xuống, tố chất tâm lý của bác sĩ tâm lý thực sự cường đại đến mức... kh ủng bố.Giang Nhan thực sự không sợ hãi, ngược lại trong mắt cô còn ẩn chứa sự mong đợi và hứng phấn không thể diễn tả.Trời sinh cô đã tinh tế và giàu lòng trắc ẩn, ánh mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, nhưng cô lại không có nhược điểm như đa số mọi người bởi vì trái tim cô rất lạnh.Những người thông minh đó đã khơi dậy tính hiếu thắng của cô.Những màn hù dọa này chỉ là "món khai vị", còn "món chính" vẫn đang chờ họ.Trong đầu Giang Nhan đang cố gắng ghép các hoa văn trên tường lại với nhau để tìm ra manh mối có ích, dư quang nhạy bén bắt gặp một bóng người vụt qua ở trên hành lang.Ngay khi cô quay đầu lại, bóng người đó đã lao về phía họ với tốc độ nhanh như chớp.Cảnh sát bên cạnh thị lực sắc bén tay theo bản năng rút súng ra.Cùng lúc đó, đèn đột nhiên vụt tắt, toàn bộ tầng một chìm vào trong bóng tối.Tầm nhìn bị che khuất, mọi người bắt đầu hoảng sợ."Cẩn thận.""Đừng chạy loạn.""A......"Tiếng hét của y tá vang lên ngay sau đó, Giang Nhan cảm thấy bên tai có một cổ hơi thở kỳ lạ, theo bản năng muốn trốn sang một bên nhưng lại bị một luồng điện giật trên lưng, không đến nửa phút cơ thể và ý thức hoàn toàn tê liệt.Khi Giang Nhan tỉnh dậy, mở mắt ra thấy mình vẫn đang chìm trong bóng tối.Giống như đêm có người xông vào nhà cô, cô lại bị bịt mắt.Chỉ là lần này không bị lõa th ể đặt lên bàn, quần áo vẫn giữ nguyên nhưng lại bị trói ở trên ghế.Giang Nhan thử cử động một chút, chiếc ghế đẩu khẽ rung và nhanh chóng ổn định trở lại.Đúng lúc cô đang giãy giụa thì bên tai vang lên giọng nói khô khốc của Hàng Án: "Chị ơi, chị tỉnh rồi sao?..."