Hàng Án sửng sốt.
Có lẽ cậu không ngờ Giang Nhan lại thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hai mắt rũ xuống, nhìn không rõ vẻ mặt của cậu.
Giang Nhan không có thời gian để tìm hiểu xem cậu ta đang nghĩ gì, bởi vì rất khó đoán, sau khi giúp cậu cởi trói, cô xoay người đi ra ngoài.
"Chị, thật xin lỗi..." Hàng Án thành khẩn xin lỗi: "Em thật sự rất sợ, người kia uy hiếp em nếu em không nói cho chị đáp án này thì..."
"Tôi biết, cho nên tôi không trách em, trong tình thế nguy hiểm thì trước hết tự bảo vệ mình mới là lựa chọn sáng suốt." Giang Nhan không quay đầu lại đáp.
Sau lưng yên tĩnh một lát, giọng nói ngập ngừng của Hàng Án lại vang lên: "Chị tức giận sao?"
Cuối cùng Giang Nhan cũng quay lại, hốc mắt cậu không biết từ lúc nào đã phủ một tầng hơi nước, đó là loại ánh mắt biết mình đã mắc lỗi, đang cảm thấy hổ thẹn.
Loại ánh mắt đáng thương của nữ sinh ướm lên người cậu lại không có chút lạc quẻ nào.
"Không có." Giang Nhan nói: "Em thông minh như vậy hẳn là có thể tìm được biện pháp bảo vệ chính mình, tôi còn có chuyện cần giải quyết, chúng ta chia nhau ra đi."
"Chị, em thực sự xin lỗi." Hàng Án như sắp khóc: "Em thật sự rất sợ, em không cố ý đâu, chị mang em theo với được không?"
Giang Nhan hơi chần chờ.
Cô không phải tùy tiện vào đây, để Tưởng Lưu canh giữ bên ngoài, một mặt là vì lý do an toàn, mặt khác cô cũng có sự suy tính của riêng mình.
Cô cần hành động một mình.
Hai lần trước cô đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường thì đã quá muộn, hai bệnh nhân đã ở đây quá lâu, tinh thần thực sự có vấn đề, không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, cô trị liệu tâm lý không có tác dụng nào.
Họ bị nhốt trong một căn phòng riêng, cửa sổ còn giăng thêm mấy bộ lưới sắt để kín gió, cô chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ nhìn họ.
Khi đến lần thứ hai, không biết có phải bệnh nhân nhận ra cô không mà đã tỉnh táo trong một thoáng chốc, khi cô đi, cô ấy mấp máy môi.
Cô ấy nói là: "Bác sĩ Giang, đừng vào."
Bệnh nhân thứ hai đã hoàn toàn tuyệt vọng và không có ý định ra ngoài, cô ấy không chuyển lời nhắn đến người thân của mình, lại để lại cho cô một câu kỳ lạ như vậy.
Tại sao không để cô vào?
Trước đây Giang Nhan không rõ, nhưng sau khi trải qua sự việc ở trường trung học Minh Đỉnh, gặp lại Từ Hoan Nguyệt thì trong lòng cô đã có suy đoán.
Từ Hoan Nguyệt luôn muốn cô vào trong nơi này, cô còn chưa xác định được nguyên nhân nhưng đối phương đã cố tình đề cử cô đến khẳng định có mưu đồ.
Về phần suy đoán của cô có chính xác hay không thì
chỉ cần chơi xong trò chơi ở Khoa tâm thần này mới biết được.
Biểu cảm của Giang Nhan quá lãnh đạm, hoàn toàn khác với trong lớp, Hàng An rụt rè gọi: "Chị, có thể không ạ?"
Cô như đang suy nghĩ điều gì đó, những người khác đều bị đưa đi nơi khác, chỉ có Hàng Án ở cùng phòng với cô.
Có gì đó không thích hợp.
"Có thể."
Ánh mắt Hàng Án sáng lên, hơi nước tan đi: "Chị, chị đã cứu em, em sẽ không bao giờ lừa gạt chị nữa." Cậu kiên định đưa ra một lời hứa hẹn.
Lời hứa của con người là thứ không đáng tin cậy nhất, Giang Nhan cũng không đi phân biệt thật giả, cố gắng mở cánh cửa gỗ ra, cánh cửa rất nặng, cô dùng sức kéo mạnh một lúc mới mở ra, lúc này Hàng Án cũng đứng dậy đi tới.
Chân của cậu bị thương, đi khập khiễng, rất chậm chạp.
Lúc Giang Nhan chuẩn bị buông tay để cậu giữ cửa, tay cậu nhanh chóng duỗi ra, vừa lúc dán lên mu bàn tay cô, da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ từ tay đối phương truyền đến.
Giang Nhan hơi sững người.
Ngón tay của câu thật sự dài, có thể bao phủ hoàn toàn bàn tay của cô, lạnh lạnh.
"Xin lỗi..." Vẻ mặt Hàng Án đầy hối lỗi: "Em chỉ muốn giúp chị giữ cửa, không cẩn thận đụng phải."
Cậu rất cao, đứng gần phía sau cô, làm cô có cảm giác bị áp bức về chiều cao, nhưng cậu lại luôn tỏ ra sợ hãi và bất lực khi nói chuyện.
Giang Nhan thờ ơ rút tay về: "Không sao."
Hai người đều không nhắc tới chuyện vừa rồi, đi về hướng hành lang, quả nhiên căn phòng bọn họ bị nhốt ở cuối cùng, tầng hầm rất tối, hai bên đều có phòng, hành lang thông tới rất nhiều nơi. Quy mô bệnh viện Giang Nhan mở không bằng một phần năm của bệnh viện tâm thần này, phải có tài chính hùng hậu mới xây được tòa nhà lớn như vậy.
Từ Hoan Nguyệt từng là phu nhân nhà giàu nhưng cô ta là nội trợ nên trong tay không có bao nhiêu tiền.
Câu hỏi đặt ra là làm thế nào cô ta có thể trở thành viện trưởng?
Giang Nhan trầm tư, hỏi Hàng Án: "Hàng Án, em có nghĩ tôi sẽ chết ở đây không?"
Cô không hỏi là "chúng ta", mà là "tôi".
Hàng Án giật mình: "Chị sẽ không chết đâu, đừng nói lời xui xẻo như vậy."
Giang Nhan mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Trước tiên chúng ta sẽ đi tìm Triệu Cầm và Lý Giai Giai, em vào nơi này trước tôi nên hãy nói cho tôi biết em đang có manh mối gì."