Tác giả: Hỏa Lại
Chuyển ngữ: La Luna Rosa
Cuộc gọi vừa kết thúc thì ổ khóa trên cửa cũng được mở ra.
Thời gian 5 phút không dài, Giang Nhan vội vàng rời khỏi phòng ra ngoài tìm.
Hàng Án theo sát phía sau: "Chị, khi đến đó cẩn thận một chút."
Cậu không còn khuyên Giang Nhan đừng đi nữa.
Bước chân Giang Nhan chậm lại: "Cùng tôi đến đó em không sợ hãi sao?"
"Không phải chị nói em thông minh sao? Em cũng muốn hỗ trợ không muốn kéo chân chị, càng không muốn nhìn bạn cùng lớp bị giết."
Quả thật phòng 405 không cùng tầng với phòng họ, Giang Nhan tìm xung quanh nhưng không thấy, cô dừng lại, tự hỏi không biết dưới hầm này có phải không chỉ có một tầng không?
"Chị, hiện tại lối ra duy nhất chính là thang máy, không thấy thang bộ ở đâu, có khi nào nào có lối ra khác mà chúng ta chưa tìm ra không?"
Giang Nhan ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, không cần nói ra hai người cũng hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của nhau.
Hành lang và lối đi rất nhiều, mỗi vách tường đều có hoa văn, chỉ một nơi có hoa văn ít hơn, vị trí không giống nhau.
Hai người nhanh chóng chạy tới nơi đó, Hàng An đứng trước Giang Nhan, đưa tay sờ lên vết sơn trên tường, dùng ngón tay gõ gõ, chỗ đó rỗng tuếch, phát ra âm thanh, cậu dùng sức đẩy ra, quả nhiên là một cánh cửa gỗ được sơn lại, mở cửa ra có một cầu thang nhỏ.
Nhìn lên cầu thang, lại có một cửa sắt chắn giữa, nhưng hướng đi xuống lại không có chướng ngại vật gì.
Tầng hầm này đúng là không chỉ có một tầng.
Hai người nhìn nhau, không chút do dự đi xuống, rất nhanh đã đến tầng tiếp theo.
Họ tìm thấy phòng 405, khác với các phòng khác, phòng này chỉ có hai vách tường, còn lại là lan can sắt, dễ dàng nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Trên trần nhà chỉ treo một chiếc đèn, phần lớn căn phòng chìm trong bóng tối.
Triệu Cầm và Lý Giai Giai bị trói vào ghế, nhưng người không ở trên mặt đất mà bị treo lên bằng dây thừng.
Hai cô bé đều sợ hãi không ngừng khóc, không để ý thấy Giang Nhan và Hàng Án đến.
Giang Nhan thở ra nhẹ nhõm vì không có ai chết.
Cô in lặng nhìn quanh phòng, tìm kiếm bệnh nhân kia.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của hai bạn học, Hàng An sửng sốt, thấp giọng kêu lên: "Triệu Cầm, Lý Giai Giai!"
Triệu Cầm cảm thấy ai đó đang gọi tên mình, ngơ ngác nhìn lên thì nhìn thấy Giang Nhan và Hàng Án.
Cô bé vừa mừng vừa sợ: "Cô Giang, cứu em với."
Lý Giai Giai nghe thấy giọng nói cũng ngẩng đầu lên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hàng Án và Giang Nhan, cô bé không vui mừng như trong tưởng tượng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Kêu gì mà kêu!" Tiếng chửi mắng truyền đến từ trong bóng tối, biểu cảm hai cô bé lập tức cứng đờ, sự sợ hãi một lần nữa bao trùm lên.
Trạng thái tâm lý của Triệu Cầm không tốt bằng Lý Giai Giai, bắt đầu khóc sụt sùi.
Một gã đàn ông mặc bộ đồ bệnh nhân đi tới, nhìn thấy Giang Nhan sắc mặt liền thay đổi, hưng phần và cuồng nhiệt, tựa như trong giây sau sẽ lập tức bổ nhào đến Giang Nhan, gã cười rất vui vẻ.
"Tới rồi sao." Gã cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Đến trễ một phút thì gấp đôi thời gian lên."
Ngay sau đó gã nhìn thấy Hàng Án, nụ cười biến mất, sắc mặt đen đi thấy rõ.
"Sao lại có thêm một người ở đây?"
Hàng Án nhíu mày.
Gã bệnh nhân này miệng thì giống chuột, tai lại giống khỉ, đôi mắt trũng sâu nhìn họ với vẻ mặt gian ác, đặc biệt là khi gã nhìn chằm chằm vào Giang Nhan, nụ cười quỷ dị khiến người ta không khỏi nổi da gà.
Cũng không biết gã nghĩ tới cái gì, chuyển từ tức giận sang vui vẻ, nhìn Giang Nhan: "Có thêm người cũng được, có thể chứng kiến."
Gã ta đi đến lan can sắt, nhìn thẳng vào ngực Giang Nhan, ném chiếc túi trong tay đến chỗ Giang Nhan, ngón tay búng nhẹ vào chiếc chìa khóa, lộ ra vẻ d*c vọng không thèm che giấu: "Nếu muốn cứu hai đứa nó cũng có thể, mặc bộ đồ này vào sau đó đến đây một mình."
Giang Nhan yên lặng cau mày.
Dù bệnh nhân tâm thần nặng có thông minh đến đâu thì cũng có một số hành vi không phù hợp với đạo đức của người bình thường, cô đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân, từ động tác và ánh mắt của gã đàn ông này, cô có thể đoán được gã ta rất có thể là một tội phạm hi3p d@m.
Khi gã nhìn vào bộ phận sinh dục của mình, trở nên rất phấn khích.
Nếu Giang Nhan là một người mẹ đáng thương đang nóng lòng muốn cứu con mình, cô có thể sẽ thỏa hiệp vì lo lắng.
Nhưng cô không phải.
Cô nhận nhiệm vụ trong trò chơi và sắm vai nhân vật trong đó, nhưng dù sao cũng không phải là bản thân cô, cô vẫn rất bình tĩnh.
"Làm sao tôi có thể tin tưởng ông sẽ tuân thủ lời hứa?"
Triệu Cầm đột nhiên hét lên, bởi vì ghế của cô bé và Lý Giai Giai bổng bị kéo lên, và thả rơi giữa không trung.
"Cô Giang... cứu em..." Triệu Cầm sợ chết khiếp, hét lớn, "Đừng giết tôi... đừng giết tôi..."
Giang Nhan liếc nhìn họ.
Chuông điện thoại lại vang lên, không biết truyền từ đâu tới, gã đột nhiên cáu kỉnh: "Mau mặc quần áo rồi vào đây."
Hàng Án đẩy Giang Nhan ra sau lưng che chở, run rẩy nói: "Phải.. Nhất định phải mặc sao?"
"Mau lên, nếu không tao giết cả hai." Chuông điện thoại giống như bùa đòi mạng, gã gần như rít gào lên, vẻ mặt hung ác, "Nhanh vào đây."
Giang Nhan đứng yên tại chỗ, vừa rồi gã chưa làm gì nhưng người Triệu Cầm và Lý Giai Giai bị đưa lên đưa xuống, có một người khác đang điều khiển dây thừng.
"Không phải muốn cứu người sao? Không vào đây thì tụi nó sẽ chết, mày có từng thấy người chết chưa? Chỉ cần ngủ với tao là có thể cứu được tụi nó."
Gã rất nóng nảy như đang bị thứ gì k1ch thích.
Giang Nhan suy đoán là do chuông điện thoại.
Cô nhìn về phía bục cao trong phòng, nơi đó không có người.
"Mày không nghe tao nói sao? Mau vào đây."
Gã đột ngột chạy tới như phát bệnh, Hàng Án phản ứng nhanh Giang Nhan lùi lại.
Gã nắm chặt lan can sắt, khuôn mặt vặn vẹo, giống như một kẻ nghiện chưa chích thuốc, "Không phải mày rất muốn cứu tụi đó sao? Nếu đáp ứng điều kiện của tao, mày có thể mang tụi nó đi, nếu không tụi nó sẽ chết giống như thằng kia."
Gã chỉ vào chỗ tối của trần nhà.
Vừa dứt lời, có thứ gì đó rơi từ trên trần xuống, theo sau là một tiếng ầm.
Là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Giang Nhan vừa nhìn về phía nơi rơi xuống, Triệu Cầm lại hét lên: "A... chết... có người chết.."
Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy, đôi mắt chuyển sang màu trắng, ngất đi.
Lý Giai Giai cũng nhìn thấy vật rơi trên mặt đất, thân thể run rẫy, môi trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
Gã đàn ông bên trong càng cười quái dị: "Thấy được chưa? Nếu như không đồng ý, tụi kia cũng chết như vậy."
Tim Giang Nhan khẽ run.
Thứ rơi xuống là người sống sờ sờ.