Trận l@m tình đơn phương này kéo dài rất lâu, ngay khi Hàng Án phá vỡ tầng cấm kỵ thì Giang Nhan đã từ bỏ phản kháng, cho dù Hàng Án có làm hăng say thế nào, cô cũng không phát ra một âm thanh từ đầu đến cuối, phản ứng duy nhất của cô đối vơi màn tình d*c này là thờ ơ.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Hàng Án cũng b ắn ra, nằm ở trên người cô th ở dốc.
Giang Nhan vẫn lạnh nhạt như cũ.
Khi tiếng còi vang lên, cuối cùng Hàng Án cũng rời khỏi cơ thể cô như thể cậu vừa tỉnh sau một giấc mộng, lấy khăn giấy lau phần hạ thể giúp cô, nghẹn ngào xin lỗi.
"Chị, em xin lỗi, thật xin lỗi."
Giang Nhan lạnh lùng phun ra vài từ: "Chìa khóa đâu? Mở ra."
"Chìa khóa...!chìa khóa?" Đầu óc Hàng Án mơ hồ, tay đang lau hơi khựng lại, đột nhiên phản ứng lại, "Em...!Em đi ra ngoài hỏi."
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Nhan nhắm mắt lại để sắp xếp suy nghĩ của mình.
Khoảng hai phút sau, Hàng Án trở lại, luống cuống giúp cô mở xích sắt trên tay và chân, sau khi khóa được mở ra, ấn mật mã thêm một lần nữa là xong.
Tay chân được giải thoát, Giang Nhan kéo miếng vải đen khỏi mắt, từ từ ngồi dậy, dư quang thấy Hàng Án ngồi bên cạnh, đầu cúi xuống gần như đụng đến đầu gối.
Cậu giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, bất an chờ đợi sự phê bình của người lớn.
Giang Nhan dời mắt đi và im lặng mặc quần áo vào.
Hai cánh hoa huy*t đau và nóng rát, hai chân tê dại, cô mặc kệ cơn đau trên người, không thèm nhìn Hàng Án, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Môi @m hộ nóng rát mà đau, hai chân cũng là ma, nàng làm lơ trên người cảm giác đau, đồng thời cũng không coi Hàng Án, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chị..." Hàng Án rụt rẻ mở miệng, "Em xin lỗi..."
Giang Nhan vô cảm nhìn cậu, trong mắt không có chút ấm áp nào, không nói một lời.
Hàng Án ngẩng cầu nhìn cô, lại áy náy cúi đầu: "Chị, em không cố ý, nếu chị tức giận, sau khi chúng ta thoát khỏi đây, em sẽ đi tự thú, được không? Nhưng..."
Cậu lại ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Giang Nhan, ánh mắt kiên định: "Nhưng mà chị đừng hành động gây tổn thương chính mình được không? Đều là lỗi của em, em vì muốn sống sót mà nghe theo lời ma quỷ, là em cưỡng gian chị, chị không có lỗi gì cả."
Nói đến hai chữ cưỡng gian, cậu mất hết sức sống, ủ rũ: "Không phải chị nói sẽ ly hôn sao? Rất nhiều người đều có nhiều mối tình, thậm chí kết hôn mấy lần, chị đã không yêu chồng nữa, đừng quá coi trọng sự trong sạch có được không? Ít nhất hôm nay đừng quan tâm đ ến chuyện này nữa.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị."
"Em...Em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để vào đại học, tìm một công việc tốt và trở thành kiểu người chị thích."
Môi Giang Nhan mấp máy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.
Cậu diễn giống như thật vậy.
Nếu thật sự sợ hãi thì ngay từ đầu cậu đã không có gan xâm phạm cô, bây giờ còn bày ra bộ dạng vô tội.
Rõ ràng cậu có rất nhiều cơ hội để chọn cách khác...
Không được đáp lại, Hàng Án lo lắng nâng mi, chần chừ muốn nói nhưng cũng không tiếp tục nói, không biết cậu nghĩ tới cái gì, ánh mắt biến đổi, chạy nhanh ra ngoài.
Giang Nhan không biết cậu đi đâu, đầu óc rối bời, xoa trán hồi lâu mới hoàn hồn, mở cửa phòng đi tìm manh mối mới.
Cô vẫn đang ở tầng hầm thứ hai, căn phòng trước đó có Triệu Cầm và Lý Giai Giai bây giờ lại không có ai, cả tầng yên tĩnh đến mức không có bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, suy nghĩ của Giang Nhan lại thay đổi, cô tin rằng ở khoa Tâm thần này chuyện gì cũng có thể xảy ra, chết chóc, c**ng hi3p,...!còn có những thứ cô chưa hiểu rõ.
Khi nguy hiểm đạt đến một mức độ nhất định, những người bình thường sẽ trở nên điên loạn, điều cô lo lắng bây giờ là tình hình của Lý Giai Giai và những người khác.
Cô có trải nghiệm cũng như chuyên môn dày dặn so với hai bé nữ sinh, lại có năng lực tâm lý và khả năng chịu đựng vượt trội, mặc dù những lời Hàng Án nói không được xuôi tai cho lắm nhưng cũng có chút đạo lý, cô cũng không quá xem trọng sự trong sạch đến vậy, nếu có chuyện xảy ra cô sẽ cố gắng tiếp nhận, tự phong bế bảo vệ chính mình.
Lý Giai Giai và những người khác thì khác, tình huống họ gặp nguy hiểm hơn cô ấy rất nhiều, một khi bị tổn thương thì đó sẽ một đòn tàn khốc hủy diệt họ.
Trong phòng có dao, Giang Nhan lén cầm lấy một con, đi xung quanh cẩn thận quan sát, sau khi đi quanh hai hành lang, cô nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội quay đầu lại.
Hàng Án giật mình khi cô đột nhiên quay đầu: "Chị..."
Giang Nhan im lặng nhìn anh ta, mặc dù lúc làm đang bị bịt mắt nhưng cô vẫn không thể bình tâm đối mặt với cậu, cứ nghĩ đến...
"Có việc?" Cô nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt.
Hàng Án mất tự nhiên nhìn xuống chân cô.
"Em đã đổi nhân vật, hiện tại quan hệ giữa chúng ta là đối địch, không cần đi theo tôi."
Hàng Án kinh ngạc ngẩng đầu, ngạc nhiên vì sự chú ý của cô rơi vào cô phân vai mà không phải oán trách cậu, cậu cảm thấy hiện tại Giang Nhan đã trở lại trạng thái bình thường, cậu xòe tay ra, nhỏ giọng giải thích: "Em vừa mới chạy đi tìm tên kia, đánh hắn một trận rồi đổi lại nhân vật."
"Em mạnh vậy mà cũng để bọn họ bắt được vào đây sao? Muốn thoát ra ngoài cũng dễ như trở bàn tay chứ gì? Đổi vai dễ như vậy thì lát nữa em tìm một bệnh nhân khác rồi đổi với họ đi?" Giang Nhan hỏi liền ba câu với ngữ điệu trào phúng.
Hàng Án ngơ ngác nhìn cô, môi tái nhợt, ánh mắt giãy giụa tia đau đớn thống khổ, mũi ê ẩm, rất nhanh trong mắt đã dâng lên tầng nước: "Chị nghi ngờ em sao?"
Giang Nhan nhìn thẳng vào cậu, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tôi không nên hoài nghi em sao?"
Lời nói vừa dứt, sự yên lặng bao trùm.
Trên hành lang, hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí căng đến cực điểm..