Giang Nhan chạy rất nhanh, đến khi tìm thấy cánh cửa gỗ màu đỏ thì cô mới nhận ra rằng mình đã từng lướt qua nơi này mà không để ý, bởi vì trên cửa có vẽ một hoa văn lại được sơn bằng sơn đỏ.
Cô xắn tay áo, gõ nhanh một dòng trên đồng hồ thông minh.
"Những lần trước bác sĩ tâm lý vào đây tầm bao lâu sẽ chết?"
Tưởng Lưu đã tìm hiểu trước, gần như ngay lập tức trả lời: "Trong trò chơi chỉ có bệnh nhân tâm thần chết.
Sau khi bác sĩ tâm lý ra ngoài, họ sẽ mất tích trong hai, ba tháng hoặc tử vong.
Nguyên nhân cái chết: Tự sát vì bệnh tâm thần.
Giới tính: 4 nữ và 1 nam."
Ông bổ sung một câu, "Chú ý an toàn, lưu ý người tên "chú Lâm" kia."
Giang Nhan cất đồng hồ đi, cảm thấy hơi an lòng.
Cô vẫn còn thời gian.
Cô tin tưởng lời nói của người đàn ông dựa vào trực giác, cô đẩy mạnh một cái, cánh cửa cọt kẹt mở ra, tiếng kêu của Triệu Cầm xuyên thủng màng nhĩ cô: "Đừng..."
Giang Nhan nhẹ thở phào, có sức hét như vậy ít nhất cũng chứng minh cô bé vẫn còn sống.
Cô không lên tiếng, đi vào thì phát hiện chỉ có một mình Triệu Cầm, quan sát nhanh tình cảnh bên trong thì không thấy bóng dáng Lý Giai Giai đâu, vcô không dám khinh thường, cảnh giác hỏi, "Lý Giai Giai đâu?"
Tay chân Triệu Cầm bị trói chặt, hồn bay thất lạc, nhìn thấy người quen nên không thể bình tĩnh lại: "Cô...!Cô Giang..."
Giang Nhan cầm con dao chạy tới lưu loát sợi dây thừng trên người cô bé ra, hỏi lại: "Lý Giai Giai đâu?"
"Cậu ấy đã bị những kẻ đó bắt đi." Triệu Cầm khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy, "Vừa rồi chỉ có một bệnh nhân trong phòng, em và Lý Giai Giai muốn chạy trốn nên đã thảo luận làm thế nào để dụ kẻ đó đi.
Cậu ấy tự cho là thông minh nên đã bị kẻ đó phát hiện.
Bệnh nhân kia tức giận đã kéo cậu ấy đi rồi."
"Cô Giang, em sợ quá." Sau khi cởi trói xong, Triệu Cầm ôm lấy chân Giang Nhan, run rẩy nói: "Cô và Hàng Án đã tìm được chỗ thoát ra chưa? Chúng ta mau đi thôi, nơi này đáng sợ quá.
"
Giang Nhan đỡ cô bé dậy và vô tình nhìn thoáng qua cổ tay của nữ sinh đó, hoàn toàn sạch sẽ không có dấu vết siết của dây thừng.
Vừa rồi khi giúp cô ta tháo dây thừng, cô cũng phát hiện dây thừng trên tay và chân của Triệu Cầm không được trói chặt.
Sau khi Giang Nhan nhận ra cô đã cảm thấy kì lạ nhưng cũng quá chú ý vào nó, hiện cô chỉ quan tâm đ ến tung tích của Lý Giai Giai: "Em có thấy Lý Giai Giai bị kéo đi đâu không?"
Cô ngước mắt nhìn về phía sau Triệu Cầm, có rất nhiều đồ lặt vặt chất đống, phía sau hình như có một cánh cửa nhỏ.
Triệu Cầm bò dậy ôm lấy cô, dùng cơ thể mình che khuất tầm nhìn của cô, lắc đầu, run rẩy dữ dội.
"Cô Giang, chúng ta đi nhanh đi."
Giang Nhan an ủi: "Đừng sợ, hãy từ từ nhớ lại, đợi đến khi tìm thấy Lý Giai Giai thì chúng ta có thể rời khỏi đây."
Triệu Cầm ngẩng đầu lên: "Thật...!Thật sao?"
Dưới ánh mắt chờ đợi của cô, Giang Nhan trái lương tâm gật đầu.
Cần phải có niềm tin, dù là cô hay Triệu Cầm đều phải có niềm tin có thể trốn thoát cho đến giây phút cuối cùng.
Lời nói của cô như một liều thuốc an thần cho Triệu Cầm, cô bé dần dần thả lỏng: "Em không biết Lý Giai Giai đã bị đưa đi đâu.
Vốn dĩ cậu ấy không cần làm như vậy nhưng cậu ấy cảm thấy không thể ngồi yên chờ chết, chỉ có thể dựa vào sức mình để chạy thoát.
Vậy nên cậu ấy cố tình đối nghịch với những người đó, kết quả..."
Giọng nói Triệu Cầm có chút oán trách làm Giang Nhan hơi ngạc nhiên.
Nếu đúng như Triệu Cầm nói là do Lý Giai Giai cương quyết muốn đối đầu với những kẻ nó nên mới bị mang đi, lại liên lụy đến Triệu Cầm, vậy thì với tư cách là đồng đội, cô bé oán trách là điều bình thường.
Thế nhưng điều Triệu Cầm quan tâm nhất không phải là an nguy của mình mà là oán trách Lý Giai Giai.
Đầu Giang Nhan hiện lên hình ảnh hai cô bé bị treo lên cùng với nội dung cuộc điện thoại trước đó, Triệu Cầm thì ra sức cầu cứu, Lý Giai Giai cũng sợ hãi nhưng tìm mọi các ngăn cô bước xuống vũng nước đục này.
Lý Gia Giai là một cô bé tốt bụng, nếu em thật sư chọc giận bệnh nhân thì chỉ có một khả năng, em ấy muốn cứu bạn học của mình.
Trái tim Giang Nhan lỡ một nhịp.
Triệu Cầm nắm lấy tay cô: "Cô Giang, cô đã tìm thấy lối ra chưa? Chúng ta đi ra ngoài trước sau khi gọi cảnh sát, để cảnh sát đến giải cứu Lý Giai Giai."
Câu này nhắc nhở Giang Nhan: "Em và Lý Giai Giai đã nhìn thấy cảnh sát ở tầng hầm sao?"
Tiểu Trương và những cảnh sát vẫn đang không rõ tung tích.
Triệu Cầm lắc đầu.
Trạng thái tinh thần của cô bé hiện tại rất kém, Giang Nhan cũng không muốn k1ch thích cô, đưa cô đi: "Rời khỏi đây trước đi, chúng ta nói chuyện sau."
Khi hai người bước ra khỏi cánh cửa, Giang Nhan nghe thấy tiếng động phía sau, đột nhiên quay đầu lại, Triệu Cầm sợ hãi hét lên: "Cô Giang, em sợ hãi lắm, chúng ta đi nhanh đi."
Giang Nhan nhìn chằm chằm vào cửa trong vài giây: "Triệu Cầm, em có nghe thấy gì không?"
Triệu cầm lắc đầu.
Giang Nhan nghĩ là ảo giác, thu hồi ánh mắt.
Hàng Án lại không có ở đây, Giang Nhan không yên tâm khi để Triệu Cầm đứng đây đợi một mình, đang tính dẫn cô bé đi tìm Hàng Án thì đột nhiên Triệu Cầm dừng chân.
"Sao vậy em?" Giang Nhan hỏi.
Triệu Cầm chỉ vào lối đi nhỏ: "Em nhớ Lý Giai Giai bị kéo đi từ đây, chẳng lẽ cậu ấy bị kéo vào đó?"
Giang Nhan nheo mắt lại, phòng cuối cùng cũng có một hoa văn trên cửa.
Không đối xứng...
Giang Nhan phản ứng nhanh, nhìn chăm chú vào nét vẽ trên tường, sau đó nhìn về phía sau, nó vừa vặn khớp với bức tranh trong phòng của gã đàn ông họ Lâm kia, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Góc nhỏ bị khuyết được vẽ ở tầng 2 của tầng hầm, liệu có ý nghĩa gì không?
"Cô Giang, hay chúng ta qua xem xíu đi."
Giang Nhan do dự vài giây, nghĩ lúc này Hàng Án hẳn sẽ không gặp nguy hiểm vào, vì vậy cô bước tới hướng đó.
Cửa không khóa.
Triệu Cầm nói: "Cô Giang, em nhớ ra rồi, lúc em và Lý Giai Giai tỉnh lại là bị nhốt ở căn phòng này, bên trong trên sàn nhà có cái cửa nhỏ, nơi đó giống như thông xuống tầng hầm, có khi nào Lý Giai Giai bị đưa đến tầng hầm không ạ?"
"Em chắc chắn bên dưới có tầng hầm sao?" Giang Nhan nhíu mày.
Rốt cuộc cái bệnh viện Thiên Đường này tiền thân là cái gì mà lại có nhiều tầng hầm đến vậy?
Triệu Cầm rất chắc chắn: "Em đã thấy, hai người đàn ông kia từ chỗ đó đi lên."
Giang Nhan nắm lấy then cửa, hơi nặng có thể đẩy ra, cô đang suy nghĩ có nên vào hay không.
"Cô Giang, em ở bên ngoài chờ cô, cô xem xong thì quay lại nhanh nha? Em hơi sợ, nếu không tìm thấy Lý Giai Giai thì chúng ta nên đi thôi."
Giang Nhan kéo cánh cửa sắt, trong phòng trống rỗng, mùi bụi dày khiến cô sặc đến nổi ho thành tiếng.
Trong phòng ánh sáng cũng rất mờ, chính giữa sàn nhà có một chỗ nhô lên, Triệu Cầm chỉ chỉ: "Cầm miếng gỗ đó lên là có thể xuống tầng hầm."
Giang Nhan quay đầu lại: "Em ở đây chờ Hàng Án, nếu hai phút sau em ấy không có trở lại..."
Nàng dừng một chút, trầm mặc.
Cô khựng lại, im lặng.
Hàng Án mà xảy ra chuyện thì một mình Triệu Cầm càng khó bảo vệ mình, có nói cô bé đi tìm mình thì cô cũng không biết mình sẽ ở đâu chứ đừng nhắc đến bảo vệ em.
Dù làm thế nào cũng đều nguy hiểm.
"Cô Giang..." Triệu Cầm thấy vẻ mặt cô không đúng, rụt rè co vai lại.
"Em chờ ở cửa, cô xem một chút, hai phút nữa sẽ ra." Giang Nhan xoay người đi vào phòng.
Mà lúc này Triệu Cầm vốn đang sợ hãi lại nâng mắt mèo nhìn sau lưng cô, hoàn toàn mất đi bộ dáng mềm yếu vừa rồi, ánh mắt âm trầm.
Giang Nhan bước vào được vài bước, cánh cửa sau lưng cô đóng sầm lại.
Âm thanh khiến Giang Nhan giật mình quay lại nhìn.
"Cô Giang, sao cửa lại đóng? Em...!em sợ, em đẩy không được." Triệu Cầm hốt hoảng gọi cô, Giang Nhan bình tĩnh đáp lại: "Em chờ cô một lát.
"
"Cô Giang...!Mau đi ra ngoài nha, em chờ cô...".
Triệu Cầm vừa sợ sệt đáp, vừa khóa chốt lại.
Khoảnh khắc đóng cửa xong quay người lại, cô ta nhìn thấy Hàng Án, mỉm cười đưa tay ra hiệu OK với cậu..