Hàng Án đi cùng ba mẹ đến Cục cảnh sát đầu thú, lúc lấy lời khai, cậu cúi đầu lo lắng.
Mẹ cậu là Sở Đào, nắm tay cậu, dịu dàng động viên: "Đừng sợ, dũng cảm lên con, trình bày rõ ràng với cảnh sát."
Hàng Án ngẩng đầu sợ sệt, nhìn chú cảnh sát trước mặt, hít sâu mấy hơi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Cháu đã làm sai một chuyện..."
Cậu gần như quen mặt với Cục cảnh sát, hai cảnh sát hơi bối rối: "Sao vậy cháu?"
Cậu bé này thành tích học tập rất cao, hai ngày trước cậu mới được giải cứu khỏi bệnh viện tâm thần, đột nhiên đến đây nói muốn tự thú khiến họ như lọt vào trong sương mù.
"Cháu..." Giọng Hàng Án ngập ngừng, trốn tránh ánh mắt cảnh sát, cảnh sát cũng không vội, kiên nhẫn chờ cậu giải thích rõ ràng.
Giang Nhan không lập tức qua đó, đứng từ quan sát, cũng không nhìn Hàng Án mà âm thầm quan sát cha mẹ cậu.
Phối đồ tinh tế, khuôn mặt hiền hậu, đặc biệt là Sở Đào, mẹ Hàng Án, trông rất có khí chất, là phần tử trí thức điển hình.
Tưởng Lưu buồn bực nói: "Sao tự nhiên Hàng Án lại đến đây tự thú?"
"Có liên quan đến tôi." Lòng Giang Nhan sáng như gương, cô không giải thích ngay mà hỏi: "Bố mẹ Hàng Án làm nghề gì?"
"Bố cậu ấy làm việc ở tòa án, lúc trước mẹ cậu làm MC ở một đài truyền hình, hiện đang điều hành một công ty truyền thông."
Giang Nhan suy nghĩ, gia cảnh khá tốt, không biết không khí gia đình họ ra sao.
"Giờ qua đó sao?" Tưởng Lưu hỏi.
Giang Nhan gật đầu, khi đến gần Hàng Án, nghe thấy cậu đang nhỏ giọng khai: "Khi chơi trò chơi trong bệnh viện đó, cháu nhát gan sợ chết.
Để sống sót, cháu đã nghe theo yêu cầu của những bệnh nhân đó, đã..."
Nghe tin liên quan đến bệnh viện tâm thần, cảnh sát tưởng có manh mối mới nên phấn chấn tập trung tinh thần lắng nghe.
"Cháu từ từ nói, đừng sợ."
Hai cô bé Lý Giai Giai cùng Triệu Cầm đều sợ hãi, gia đình cũng không hợp tác để cảnh sát đến cửa, chỉ có Hàng Án điều chỉnh được cảm xúc, chủ động đến hợp tác điều tra, ánh mắt của viên cảnh sát mang theo ý trấn án và cổ vũ cậu.
"Cháu...!Cháu cưỡng gian một cô gái..." Cậu khó khăn thốt ra từng chữ một, không hề nặng nề như tưởng tượng, ngược lại làm Hàng Án nhẹ nhàng thở ra.
Sở Đào vỗ vỗ lưng cậu, bày tỏ sự vui mừng trước sự dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm của con trai: "Nói từ từ thôi con."
Cảnh sát nhìn nhau, ngốc ra.
"Là Triệu Cầm hay Lý Giai Giai?"
Hai nữ sinh này một người vừa mới thành niên, một người còn chưa thành niên, dù là ai cũng không phải chuyện tốt.
Đã có bóng ma tâm lý rồi, lại còn cưỡng gian...
Cảnh sát nghiêm mặt lại, quan tâm đ ến động cơ của bệnh nhân hơn: "Cháu nghĩ kỹ xem, tại sao những bệnh nhân đó lại để cháu làm việc này?"
"Cháu cũng không biết." Hàng Án lắc đầu, lo lắng túm lấy quần chú cảnh sát: "Lúc đó mỗi người có thẻ nhiệm vụ, trên thẻ đó chỉ có mấy chữ, nếu không hoàn thành sẽ bị gi ết chết, nên cháu..."
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào tay cậu, khẩn trương theo: "Vậy người bị cháu cưỡng gian là...!Triệu Cầm?"
Họ lớn mật đoán một cái tên.
Nếu là Triệu Cầm thì có thể giải thích được đây là kế hoạch trả thù của Từ Hoan Nguyệt.
Hàng Án lắc đầu, vẫn im lặng.
Cảnh sát nhìn bố mẹ cậu, Sở Đào nói: "Ở nhà Hàng Án chỉ kể cho chúng tôi nghe về sự việc này, không cho chúng tôi biết tên cô gái".
"Con trai, đừng lo lắng, nói đi con, con có thể dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình đã rất giỏi rồi."
Sờ Đào nói chuyện nhẹ nhàng, là hình mẫu người mẹ dịu dàng trong từng cử chỉ.
Bố cậu vẫn im lặng nhưng cũng ngầm đồng ý chuyện tự thú này.
"Cháu không nói được." Hàng Án cắn môi, "Cháu đã làm sai không thể ảnh hưởng đến thanh danh tiếng của cô ấy nữa, nhưng cháu thực sự đã làm điều đó, cháu sẵn sàng chịu trách nhiệm, có ngồi tù cũng không sao."
Cậu chỉ nói đến vậy, không muốn tiết lộ thêm điều gì.
Dù mới chỉ là học sinh cấp 3 mà tố chất tâm lý của cậu lại rất tốt, hai cảnh sát không thể ép cậu tiết lộ danh tính nạn nhân bị xâm hại, bởi vì Hàng Án đã chủ động đầu thú, trò chơi trong bệnh viện phức tạp rắc rối, họ không đưa ra quyết định ngay lập tức mà nói: "Chuyện này chúng tôi cần xin ý kiến của đội trưởng Tưởng trước."
Đang nói thì nhìn thấy Tưởng Lưu, vẫy tay nói: "Đội trưởng Tưởng, anh qua đây một lát."
Tưởng Lưu sải bước đi qua.
Bố mẹ Hàng Án đồng thời nhìn sang, chú ý đến Giang Nhan, Sở Đào còn nhìn lại thêm lần nữa.
Tưởng Lưu vốn định đến nhà họ Lâm một chuyện, vừa lúc cả hai đều đến đây, đỡ phải đi một chuyến, ông xem nhẹ việc Hàng Án tự thú, hỏi: "Các vị là bố mẹ Hàng Án sao?"
"Đúng vậy."
"Tôi là Tưởng Lưu người phụ trách vụ án này, tôi có vài vấn đề muốn hỏi các vị, không biết hai vị có thể hợp tác không?"
Hai người sửng sốt, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình, mặt căng ra trong vài giây.
Tưởng Lưu giải thích: "Không lo lắng, chủ yếu muốn hỏi về hàng xóm trước đây của các vị."
Hai vợ chồng thả lỏng lại, cùng nói: "Không thành vấn đề."
Nghe vậy, Hàng Án quay đầu, nhìn thấy chân và giày của Giang Nhan, cả người run run.
Sở Đào chú ý tới con trai mình có biểu hiện khác thường: "Sao vậy con? Đừng sợ.".