Mấy ngày sau đó, Giang Nhan sống ở một căn hộ khác, mỗi lần về nhà đều ở trong gara hơn mười phút, đảm bảo không có người theo dõi mới lên lầu.
Cô đã đọc tư liệu của các bác sĩ tâm thần ở Cục cảnh sát, họ đều đến bẹnh viện Thiên Đường để điều trị cho bệnh nhân, sau khi xảy ra chuyệ, cảnh sát đã đi tìm đồng nghiệp và người thân của họ để tìm hiểu tình hình, trước khi năm người họ đến bệnh viện này đã có gì đó không ổn, sau khi ra viện càng rất ít nói, hình như cũng mắc bệnh.
Vẫn chưa biết nguyên nhân tử vong của năm người này có phải do ảnh hưởng từ bệnh viện không, ngươi theo dõi Giang Nhan tạm thời vẫn chưa có động tĩnh nên cô phải đặc biệt thận trọng.
Cô không còn dạy học ở trường trung học Minh Đỉnh nữa, nhưng cô vẫn dành thời gian đến đó để tìm hiểu kỹ hơn hơn về những học sinh chết đuối và nhảy lầu.
Những học sinh này đều có một điểm chung, nhìn gia cảnh có vẻ tốt nhưng bên trong lại mâu thuẫn rất sâu.
Tương tự với Triệu Cầm.
Hôm nay Giang Nhan vừa cùng Đan Khu đi chủ nhiệm của các học sinh đó để tìm hiểu, đang đi dạo quanh vườn trường thì từ thấy Lăng Dũng và Hàng Án từ xa.
Họ đang học thể dục, Lăng Dũng đổ mồ hôi đầm đìa như mưa hạ trên sân bóng rổ, Hàng Án thì im lặng ngồi trên cầu thang, vẻ mặt chán nản, tấm lưng cô đơn đáng thương.
Đan Khu nói: "Hằng Án là con trai, tâm lý mạnh mẽ hơn, nhất quyết muốn đi học lại. Tuy nhiên em ấy đã không còn sôi nổi như trước nữa, gần như không nói chuyện trong lớp. Phòng tư vấn tâm lý của trường đã gặp gỡ nói chuyện với em ấy mấy lần, nhưng hiệu quả cũng không nhiều... Bác sĩ Giang là chuyên gia trong lĩnh vực này, khi nào có thời gian, có thể tư vấn tâm lý cho đứa trẻ này được không?"
Giang Nhan từ chối: "Gần đây tôi có rất nhiều thứ phải làm, không thể phân thân được. Có rất nhiều bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp khác, chủ nhiệm Đan cần, tôi có thể giới thiệu cho thầy vài người."
"Vậy làm phiền bác sĩ Giang." Đan Khu thở dài, "Trẻ con ngày nay đều như hoa trong nhà kính, không thể chịu được biến cố gì, lần này các em đã trải qua những chuyện quá tàn khốc, dễ để lại bóng ma tâm lý, cho nên nhất định phải được khai thông đúng cách."
Giang Nhan thất thần.
Hàng Án thật sự sẽ gặp vấn đề tâm lý sao? Lúc ở bệnh viện biểu hiện tốt như vậy, sao giờ lại yếu ớt như thế?
Nếu là diễn cho người khác xem thì lòng dạ quá sâu rồi.
Họ tiếp tục tiến về phía trước.
Bóng rổ bị đánh ra ngoài sân, Lăng Dũng chạy ra ngoài nhặt bóng, tình cờ nhìn thấy Giang Nhan cách đó không xa, cầm bóng chạy tới chỗ họ: "Cô Giang, thầy chủ nhiệm."
Giang mỉm cười gật đầu.
"Cô Giang, kỳ thực tập của cô kết thúc sớm thế sao? Cô không dạy tụi em nữa sao?" Lăng Dũng gãi đầu, vẫn là bộ dạng không tim không phổi, "Khi cô không ở đây, không có ai nói chuyện với Hàng Án."
Cậu quay đầu lại nhìn Hàng Án và nói: Gần đây trạng thái của Hàng Án rất không tốt, cô Giang, cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Giang Nhan: "Cậu ấy gặp chút chuyện nên hơi sợ hãi, sau này sẽ ổn thôi."
"Lăng Dũng..." Có học sinh đợi quá lâu, không nhịn được mà gọi cậu.
"Tới đây." Lăng Dũng trả lời, "Em đi chơi bóng rổ trước."
Lúc này Hàng Án mới ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Giang Nhan, tim đập thình thịch.
Ánh mắt cậu u buồn, sâu thẳm và đáng thương.
Giang Nhan thu ánh mắt nhìn đi nơi khác, bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Chủ nhiệm Đan vẫn còn lớp, sau khi tạm biệt ông ấy, Giang Nhan đi tìm xe, những học sinh đập xe lần trước đã bị nhà trường phê bình giáo dục, cha mẹ họ đã xin lỗi và bồi thường cho Giang Nhan, mọi chuyện lắng xuống.
Bãi đậu xe ở cổng trường được lắp thêm hai camera giám sát, xe của Giang Nhan vẫn đậu ở vị trí cũ.
Đi được một đoạn, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn thì thấy Hàng Án lặng lẽ không tiếng động đi theo cô, sau khi bị phát hiện thì hoảng sợ quay lưng lại.
Giang Nhan khó hiểu: "Em có việc sao?"
Hàng án chậm rãi quay người lại, sắc mặt tái nhợt: "Chị không đến lớp là vì em sao?"
"Không liên quan gì đến em." Giang Nhan nhìn thẳng vào cậu, trả lời thẳng thắn: "Sự việc đã qua, đừng quá để ý, chăm chỉ học tập."
"Nhưng mà em..."
"Tiết thể dục chưa kết thúc đúng không? Em quay về nhanh đi."
"Nhưng mà em..."
"Trở về đi." Giang Nhan xoay người rời đi, cô không biết phải đối mặt với Hàng Án như thế nào, giả vờ như không có gì xảy ra mới là giải pháp tốt nhất.
Cô không quá coi trọng sự trong sạch, bộ dạng hiện tại của Hàng Án lại khiến cô cảm thấy mình vấy bẩn tấm thân thanh thuần của một thiếu niên vô tội.
Giang Nhan đi chưa được mấy bước, cảm giác Hàng Án vẫn đang đi theo phía sau, cô giả vờ như không biết, ra khỏi cổng trường, nghe thấy bảo vệ hỏi: "Em học sinh, trong giờ học em đi đâu đó?"
"Em... Em ra ngoài vài phút, trở lạ liền ạ." Hàng Án nhỏ giọng trả lời.
Khi Giang Nhan thắt dây an toàn khởi động xe, cậu đứng gần đó, cách khoảng nửa mét, "Chị ơi, sau này em có thể liên lạc với chị được không?"
Dây dưa không dứt.
Giang Nhan hơi bực bội.
Cô còn chưa tính toán tổn thất của mình, Hàng Án là muốn sao đây?
Nghĩ đến mặt xấu, Giang Nhan cảm thấy mình thực sự đang bị theo dõi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô hướng về cậu ngoắc tay.
Hàng Án chạy đến bên cạnh cửa xe.
"Lần đầu tiên?" Giang Nhan hỏi thẳng.
Hàng Án khẽ rụt mặt cọ xát với cổ, mặt đỏ lên trông thấy.
Cậu gật đầu, tiếng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
Thấy thế, Giang Nhan nhất thời không biết nói gì.
Một lát sau, cô mỉm cười: "Sau này sẽ có nhiều lần đầu tiên, hãy coi đó như một bài học kinh nghiệm."
"Nhưng..." Ngực Hàng Án phập phồng, giọng gấp gáp, "Em..."
"Em là học bá, thử hòa giải với chính mình, chấn chỉnh tinh thần, chăm chỉ học tập."
Không cho cậu có cơ hội nói tiếp, Giang Nhan lái xe rời đi.
Cô đã nói vậy, nếu Hàng Án còn quấn lấy không bỏ thì chắc chắn có vấn đề.