Khi Thần Tiên Làm Ruộng

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quán Đằng tỉnh lại, ánh mắt lạnh nhạt vô ba nhìn trần nhà tàn tạ được phủ bằng rơm.

Không có kinh ngạc, không có hoảng sợ.

Tựa như chuyện đột nhiên phát hiện mình bị tống đến một nơi xa lạ chẳng làm hắn lo sợ chút nào.

Mà quả thật, đối với vị thần tiên từng cai quản chúng sinh, trải qua nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời như hắn, chuyện này chẳng có gì to tát.

Quán Đằng quan sát xung quanh căn phòng rơm này, đồ vật đơn sơ, xập xệ cũ kĩ, trong phòng chỉ có ba đồ vật: chiếc giường hắn đang nằm, một cái bàn gỗ nghiêng ngả và một cái giá treo quần áo trên tường.

Tuy nơi này khá trống trải và nghèo nàn, nhưng Quán Đằng cũng không để tâm lắm, chỉ cần không có mùi gì kỳ lạ thoang thoảng qua đây là được rồi.

Cảm thấy nơi này không có chút nguy hiểm nào, Quán Đằng mới nhắm mắt lại.

Hắn đang dùng thần thức soi xét cơ thể của mình.

Ngay từ đầu khi hắn tỉnh lại, Quán Đằng đã cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, đặc biệt là phần thân dưới tính từ bụng xuống, hắn không cảm giác được gì cả, giống như đã bị liệt rồi.

May mắn cho hắn là thế giới này có linh khí, bây giờ hắn muốn phóng thần thức cũng là điều dễ dàng.

Thần thức Quán Đằng chậm rãi thăm dò mọi ngóc ngách, ban đầu kiểm tra không thấy vấn đề gì, nhưng khi thần thức đi xuống bụng, liền bị tắt nghẽn.

Kinh mạch bị đứt đoạn.

Xương gãy vỡ vụn.

Điều này chứng thực cho suy đoán của Quán Đằng, hắn bị tê liệt nửa người.

Mày kiếm nhíu lại.

Dường như thân thể hắn chiếm lấy, bị người hành hạ ở hai chân.

Quán Đằng lại thử đưa thần thức đi qua kinh mạch bị đứt đoạn đó, nhất thời một cỗ đau đớn truyền khắp người hắn.

Quán Đằng mím môi, trán bắt đầu ra mồ hôi lạnh, hắn cố gắng đè ép sự đau đớn tột cùng này.

Thần thức dừng lại hành động đi tìm chết, đi qua đi lại xung quanh đoạn kinh mạch đứt ra, tìm kiếm chỗ hở, bắt đầu nối lại hai đầu kinh mạch bị lệch, may vá cho chúng khớp lại với nhau.

Quá trình kết nối kinh mạch không ngừng nghỉ này làm Quán Đằng nhận lấy cỗ đau đớn kinh khủng, tựa như bị người từ từ xé rách thân thể, vừa vuốt ve vừa kéo ra.

Hắn cắn chặt răng đến nỗi máu chảy xuống khóe môi, môi hắn tái nhợt như người chết, sắc mặt cũng trắng bạch không thua gì.

Đến khi phần thân dưới rốt cuộc cũng có cảm giác hoàn toàn, cả người Quán Đằng đã ướt nhẹp như vừa được vớt lên từ trong nước.

Hắn thở dốc, liều mạng hít lấy không khí để hô hấp.

Cỗ thân thể này thật vô dụng!

Tư chất tầm thường, thể lực tầm thường, mà tinh lực hình như bị suy yếu cạn kiệt, cũng tầm thường nốt!

Ngay cả chút đau đớn này cũng không chịu được, chẳng sánh bằng thân thể nguyên gốc của hắn.

Cho dù có bị Thập thập lôi kiếp mạnh nhất thế gian đánh xuống cũng không có chút thương tích nào.

Còn nguyên nhân vì sao rõ ràng thân thể hắn không bị tổn thương nhưng linh hồn hắn lại đến thế giới này, Quán Đằng lựa chọn bỏ qua.

Bởi vì hắn cũng không biết.

Mà hắn cũng không muốn đi tìm hiểu làm gì.

Quán Đằng bình ổn hơi thở, sau khi kiểm tra lần nữa, thấy thân thể đã tốt rồi thì yên tâm, nhắm mắt lại ngủ say.

Trải qua quá trình vá lại kinh mạch cơ thể, tinh thần Quán Đằng hiện tại cũng có chút không chịu nổi, hắn cần ngủ một giấc để nhanh chóng khỏe lại.

Dù sao cơ thể hiện giờ của hắn cũng không phải là của Thần, chỉ là một phàm nhân cần ăn uống ngủ nghỉ.

Một giấc ngủ này của Quán Đằng kéo dài đến tận một tuần, khi hắn tỉnh lại, trời vừa tờ mờ sáng.

Trong phòng khá tối, vì ở đây vừa không có dạ minh châu chiếu sáng vừa không có loại đèn được sử dụng bằng năng lượng thời hiện đại, Quán Đằng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng mắt thường của mình, căng hai mắt từ trong ánh sáng yếu ớt nhìn ra bóng người mờ ảo.

Có hai người.

Vị trí là xung quanh chiếc bàn gỗ xiêu vẹo hắn thấy lúc sáng.

Có lẽ là người nhà của thân thể này.

Nếu đã không giết hắn trong lúc hắn không đề phòng, vậy thì hiện tại hắn vẫn an toàn, chí ít hắn không cần lo lắng vấn đề có bị người sát hại hay không.

Quán Đằng tĩnh tâm, để bản thân vào trong thức hải của mình, sau đó tra xét cơ thể.

Nhờ hắn dùng linh khí nối những đoạn kinh mạch lại với nhau, các vụn xương rơi vỡ lúc trước đã bắt đầu khép lại, mà thời gian hắn ngủ say cũng đã đủ để các vụn xương và kinh mạch đó hoàn toàn nối liền.

Mà qua chuyện này, thân thể vô dụng Quán Đằng chiếm cứ cũng đã dần dà thay đổi, chẳng những rắn chắc đầy sức mạnh hơn, cơ hội tu luyện cấp tốc của Quán Đằng cũng tăng lên gấp bội.

Mà có một điều Quán Đằng sẽ không biết được, chính là dung mạo thân thể hắn cũng đã thay đổi.

Quán Đằng âm thầm gật đầu trong lòng, hắn vô cùng hài lòng với tình trạng cơ thể của mình hiện tại.

Tuy vẫn không thể so được với cơ thể trước kia của hắn, nhưng cũng đã tốt hơn lúc đầu nhiều lắm.

Quán Đằng bắt đầu niệm pháp quyết, hắn quá chú tâm tu luyện nên không nhận ra người bên kia đã thức dậy.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio