Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ba ơi!”

Mái tóc đứa bé hơi hỗn loạn, giọng nói lanh lảnh giòn tan, vừa mở cửa đã gọi ba, sau đó lao lên giường bệnh với đôi mắt ửng đỏ, không quan tâm đến gì cả mà nhào vào lòng Tần Vị, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy đồng phục bệnh nhân của Tần Vị.

“Tiểu Đỗ Tử, đừng đè lên người ba con, ba con còn đang bị thương.” Mẹ Tần Vị tay xách hộp giữ ấm, bên trong là cháo được nấu sẵn từ ở nhà. Mà Tần Vị đã tỉnh, mẹ Tần Vị đương nhiên là cùng đưa cả Tần Nhất Ngôn đến thăm Tần Vị. Đứa bé này cũng biết chuyện Tần Vị nằm viện, mấy ngày nay vẫn khóc đòi gặp ba.

“Ba, ba có đau không?” Tiểu Đỗ Tử sụt sịt, cẩn thận đứng dậy khỏi người Tần Vị, nước mắt cứ chảy từng giọt từng giọt, lăn xuống gương mặt tròn trĩnh, trông vô cùng đáng thương, giọng nói mềm mại của đứa trẻ hơi hơi run rẩy.

Vẻ mặt Tần Vị hơi cứng lại, sau đó chậm rãi đáp bằng một câu khô cằn: “Không có việc gì.”

Mẹ Tần Vị sửng sốt, sau đó nhìn lên mặt Tần Vị, cứ cảm thấy phản ứng của Tần Vị hơi lạ. Nếu là bình thường, Tần Vị đã ôm con mình vào lòng, an ủi dỗ dành Tiểu Đỗ Tử.

“Ba nói dối, ba đã ở bệnh viện suốt bao nhiêu ngày rồi!” Tần Nhất Ngôn kêu lên, giọng nói lanh lảnh toát ra sự tủi thân và sợ hãi. Trẻ nhỏ đều sợ bệnh viện, ngay cả người cha mạnh mẽ nhất cũng đã nằm viện suốt bao nhiêu ngày như vậy rồi, sao đứa trẻ có thể không sợ cho được: “Với cả, ba, chắc chắn ba cũng đã lén lút khóc, mắt ba cũng đỏ cả rồi kìa!”

Tần Vị ngẩn ra, ngay cả mẹ Tần Vị cũng sửng sốt một chút, thấy Tần Vị nằm trên giường bệnh không chỉ có gương mặt tiều tụy, mà ngay cả vành mắt cũng đỏ bừng, đúng là trông có vẻ như vừa mới khóc.

“Ba đau hả ba? Tiểu Đỗ Tử xoa cho ba nhé.” Tiếng khóc của Tiểu Đỗ Tử cũng trở nên run rẩy, sau đó nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa phần chân bó bột của Tần Vị, đôi mắt ầng ậng nước nhìn chằm chằm Tần Vị.

Tần Vị nhìn khuôn mặt của đứa trẻ trước mắt, cứ thế hoảng hốt sững người tại chỗ.

Trí nhớ hỗn loạn khuấy đảo đầu óc, có thứ tối tăm gì đó dưới đáy lòng đang dần dần vỡ vụn.

“Ba ơi.” Hình như Tần Nhất Ngôn cũng phát hiện vẻ mặt ba mình không bình thường cho lắm, vì thế hơi cau mày đến gần Tần Vị.

Đây chính là con hắn…

Tần Vị nhìn đứa trẻ trước mặt, cảm xúc đau thương phức tạp lập tức trào ra trong lồng ngực, ghì chặt lên trái tim, khiến hắn không thể nào thở nổi.

Tần Vị hít sâu một hơi, giơ tay xoa trán như đang cố hết sức chịu đựng điều gì.

“Tần Vị, làm sao vậy? Đau đầu à?” Mẹ Tần Vị lập tức lo lắng, vội vàng bước đến bên cạnh Tần Vị hỏi thăm.

“Mẹ, mẹ mang Tiểu Đỗ Tử ra ngoài một chút.” Sắc mặt Tần Vị hơi u ám, tay nhấn huyệt thái dương, mày chau lại, dường như đang rất đau đầu.

Mẹ Tần Vị sửng sốt, sau đó nhìn sắc mặt không quá bình thường của Tần Vị, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời Tần Vị, vừa nhỏ giọng dỗ dành vừa bế Tần Nhất Ngôn ra ngoài trước. Một lát sau, mẹ Tần Vị quay lại, lo âu ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh mà nhìn Tần Vị.

“Tần Vị, con đừng không nói gì như vậy, đừng làm mẹ sợ.” bế Tiểu Đỗ Tử ra ngoài rồi giao cho cô giáo Lý trông xong, mẹ Tần Vị lập tức quay về phòng bệnh, vừa vào đã trông thấy khuôn mặt âm u và ánh mắt trống rỗng của Tần Vị.

“Tần Nhất Ngôn, ha, Tần Nhất Ngôn…” Tần Vị lẩm bẩm nói.

Tần Vị cảm thấy đầu óc quay cuồng, trí nhớ trong đầu đều xoắn lại với nhau, nhưng trí nhớ của bảy năm trước lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong đầu không ngừng hiện lên cái tên này, liên tục gọi đi gọi lại.

Âm thanh này tựa như dòng xoáy của nỗi đau bất ngờ tấn công Tần Vị, xâm nhập vào từng mạch máu mà thấm vào máu tươi, nỗi đau ăn mòn cốt tủy ấy lan tràn khắp toàn thân, lan đến nơi tận cùng của trái tim, khiến hắn đau đến xé tim xé phổi, đau đến nỗi không kêu được thành tiếng.

Tần Nhất Ngôn – Chỉ thử nhất sinh, tình trung Quý Ngôn.

Vậy mà đứa trẻ này lại là con của hắn với một người phụ nữ khác.

Sau khi hồi phục trí nhớ, lần đầu tiên trông thấy Tần Nhất Ngôn, hắn đã cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan từ tận đáy lòng. Chưa từng có một phút giây nào hắn hiểu rõ như lúc này, là hắn phản bội Quý Ngôn, là hắn tự tay tước đoạt quyền hạnh phúc của Quý Ngôn.

“Mẹ, là con hại chết Quý Ngôn.”

Ánh mắt Tần Vị chậm rãi có tiêu cự, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía người phụ nữ nọ.

Lần đầu tiên lên giường với Quý Ngôn, hắn đã nói, cả đời này hắn chỉ cần một mình Quý Ngôn, nhưng hắn lại tuỳ tiện đi quan hệ với một người phụ nữ khác mình không quen, rồi lại liên tục kêu tên Quý Ngôn trên giường người phụ nữ khác.

Trong ngôi nhà hắn chung sống cùng Quý Ngôn, chính miệng hắn đã hứa sẽ ở bên Quý Ngôn cả đời, nhưng hắn lại cứ thế bỏ Quý Ngôn lại, hoàn toàn quên mất anh ở một thành phố khác, khiến anh chờ đợi đến chết.

Đêm hôm đó, hắn gọi điện thoại bảo Quý Ngôn chờ hắn, nói hắn sẽ nhanh chóng trở về, nhưng hắn lại cứ thế biến mất. Khi Quý Ngôn bị vùi lấp dưới trời tuyết buốt lạnh, cơ thể cóng đến tím bầm, hắn lại kết hôn sinh con với một người phụ nữ khác.

Hắn… bỏ rơi Quý Ngôn.

“Con… nhớ ra rồi?” Mẹ Tần Vị sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra điều gì, giật mình nhìn Tần Vị.

“Vâng, con nhớ ra rồi.” Tần Vị gật đầu.

“Cậu ấy vẫn luôn vẽ con, cậu ấy vẫn luôn nhớ con, cậu ấy vẫn luôn chờ con trở về.” Tần Vị chậm rãi nói. Lúc trước, chỉ cần nhìn những bức tranh này thôi, hắn đã cảm thấy đau lòng, mà hiện giờ hắn đã nhớ lại tất cả. Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, theo đó chính là những ký ức vô cùng rõ nét. Tất cả những ký ức đẹp đẽ quý giá nay lại trở nên đau thấu tim, xé rách linh hồn hắn: “Con đã nói chỉ cần một mình cậu ấy, con đã nói muốn kết hôn với cậu ấy…”

Nhưng mà, hắn đều đã quên, hắn quên Quý Ngôn ở xó xỉnh ấy, khiến Quý Ngôn lặng lẽ đợi mình bảy năm, mãi đến khi chết.

“Con bảo cậu ấy chờ con, con nói với cậu ấy nửa năm sau con sẽ trở lại, là con bảo cậu ấy chờ con.” Ánh mắt Tần Vị vừa bi ai vừa tuyệt vọng.

“Nhưng con lại không trở lại, con… con lại không trở lại.”

Mẹ Tần Vị lập tức rơi nước mắt, nghe con trai mình nói mà trái tim run rẩy đau đớn.

“Không, không phải, đây không phải lỗi của con, là lỗi của mẹ, là mẹ cố tình không nói cho con biết, là mẹ bảo Quý Ngôn đừng đến tìm con, không phải là lỗi của con.” Mẹ Tần Vị vừa khóc vừa vội nói, bà cuống quít nắm lấy tay Tần Vị: “Đây không phải là lỗi của con, đều là lỗi của mẹ.”

Mẹ Tần Vị hiểu Quý Ngôn, đứa trẻ kia lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của mẹ, vì thế Quý Ngôn rất để ý và trân trọng tình thân, cũng bởi vì thiếu thốn tình yêu của những người thân khác trong gia đình, thế nên với Quý Ngôn, gia đình vô cùng quan trọng.

Là bà cố tình gửi ảnh cưới của Tần Vị và kết quả khám thai của người phụ nữ kia cho Quý Ngôn, là bà cố tình gọi điện thoại cho Quý Ngôn, chính miệng cầu xin Quý Ngôn buông tay Tần Vị, bởi bà biết Quý Ngôn nhất định sẽ không từ chối lời cầu xin của một người mẹ, bà biết Quý Ngôn sẽ không bao giờ đi phá hoại gia đình Tần Vị. Bà biết Quý Ngôn yêu Tần Vị, sẽ không nỡ phá hoại hạnh phúc của Tần Vị. Bà cũng biết Quý Ngôn sẽ đau khổ đến nhường nào.

Bà biết, nhưng bà lại không ngờ.

Đứa trẻ kia giống y như Tần Vị, đã yêu là thực sự sẽ yêu cả đời, cố chấp giữ nó trong lòng, dẫu đến chết cũng không chịu buông tay.

“Mẹ, con yêu cậu ấy.” Tần Vị thản nhiên nhìn gương mặt nhoè nước mắt của mẹ mình.

Mẹ Tần Vị run lên, sau đó cúi đầu, nước mắt không dừng lại được, cơ thể càng ngày càng run mạnh hơn.

“Mẹ, mẹ biết con yêu cậu ấy đến thế nào mà.” Giọng Tần Vị bắt đầu phát run, giơ tay nắm chặt lấy tay mẹ mình.

“Mẹ biết, mẹ biết.” Mẹ Tần Vị liên tục gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Là lỗi của mẹ, đều là lỗi của mẹ.”

Mẹ Tần Vị đến nay vẫn còn nhớ rõ ngày Tần Vị xông vào nhà nói muốn ở bên Quý Ngôn. Lúc đó, trên gương mặt con trai bà là sự nghiêm túc và kiên định chưa từng có, hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ rằng mình yêu Quý Ngôn, cả đời này sẽ chỉ ở bên một mình Quý Ngôn.

Khi Tần Vị cãi nhau với ba mình rồi cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, bà vội vàng đuổi theo.

Lúc ấy, bà thấy Tần Vị vẫy tay với phía bên kia đường, bà nhìn theo ánh mắt hắn, người đứng nơi đó chính là Quý Ngôn.

Vào giây phút ấy, mẹ Tần Vị thậm chí có ảo giác như Quý Ngôn đi đến đâu, Tần Vị đều có thể tìm thấy đứa trẻ kia từ cái nhìn đầu tiên.

Mà hai người nọ, dẫu có cách nhau bao xa, cuối cùng đều vẫn có thể tìm thấy đối phương.

Tần Vị chạy đến, rõ ràng mới rồi còn vô cùng phẫn nộ, nhưng vừa trông thấy Quý Ngôn, gương mặt hắn đã tươi roi rói.

Tần Vị đặt tay Quý Ngôn lên ngực mình, sau đó ghé vào tai Quý Ngôn thì thầm điều gì đó.

Xe cộ tấp nập, người qua người lại, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, cả thế giới đều như dừng chân đứng lại.

Hai người họ như bị một sợi dây vô hình ràng buộc, không thể nào chia lìa.

Khi đó, bà dừng bước, trong lòng nghĩ nếu là Quý Ngôn, có lẽ cũng có thể nhỉ?

“Mẹ, con nhớ con đã từng nói với mẹ, chờ… chờ hai năm sau con về, con sẽ kết hôn với Quý Ngôn, sau đó mở một công ty ở thành phố X. Con sẽ nuôi Quý Ngôn, để cậu ấy tiếp tục vẽ tranh, để cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con sẽ luôn yêu chiều Quý Ngôn, trân trọng cậu ấy, để cậu ấy biết yêu Tần Vị tuyệt đối là việc làm đúng nhất trong đời cậu ấy.” Tần Vị run giọng nói, sau đó chậm rãi nhếch miệng một cách trào phúng: “Ai ngờ, đây lại là điều sai nhất mà Quý Ngôn từng làm.”

Bởi vì yêu, cho nên mới muốn chiếm người nọ thành của riêng mình.

Mà điều tàn nhẫn nhất chính là, sau khi chiếm Quý Ngôn thành của riêng mình, hắn lại bỏ mặc Quý Ngôn.

“Nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi núp trong ngôi nhà trọ nhỏ hẹp kia chờ con trở lại; nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi nhớ con, vẽ hình con suốt bảy năm ròng; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không lẻ loi ở lại nơi đó chỉ vì không muốn phá hoại gia đình và sự nghiệp của con; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không… mãi đến lúc chết, vẫn nhìn tranh con.” Nói đến cuối cùng, sợi dây kéo căng trong đầu Tần Vị dường như rốt cuộc cũng đứt phựt. Tần Vị thở hổn hển, nước mắt tràn khỏi vành mắt đỏ bừng.

Tần Vị sao nỡ.

Tần Vị có thể chịu mệt, chịu đau, chứ cũng không muốn Quý Ngôn phải chịu một chút thương tổn nào.

Hắn sao nỡ bỏ lại Quý Ngôn lẻ loi trong đêm tối, tự tay rạch từng nhát dao kết thúc tính mạng bằng bàn tay phải quý giá chỉ dùng để vẽ tranh của mình. Mà Quý Ngôn của hắn, vào những phút giây cuối cùng trước khi chết, đều vẫn nhìn hắn.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này, Tần Vị đã cảm thấy linh hồn mình bị cắn xé đến không còn nguyên vẹn, đau đớn khó lòng chịu đựng.

Tần Vị muốn làm hư Quý Ngôn, nhưng chính tình yêu của hắn đã khiến Quý Ngôn không thể nào vùng thoát, giam cầm anh cả đời.

Mẹ Tần Vị không nói nên lời, chỉ có thể vừa khóc vừa gật đầu. Bà có lỗi với Tần Vị, có lỗi với Quý Ngôn. Mỗi một tiếng gọi mẹ phát ra từ miệng Tần Vị, trái tim mẹ Tần Vị đều như bị nghiền nát. Chính tay bà đã vùi lấp hạnh phúc của con trai mình, rồi lại tự tay đẩy Quý Ngôn vào bóng tối tàn nhẫn.

Mà giờ đây, Quý Ngôn đã chết, Tần Vị lại nhớ ra tất cả. Sai lầm nhất thời của bà khi đó đã tạo nên bi kịch của hai người hôm nay.

“Tần Vị, con nói cho mẹ nên làm thế nào bây giờ? Con nói cho mẹ biết đi, mẹ sẽ làm tất cả.” Đôi mắt mẹ Tần Vị đỏ bừng vì khóc, bà nhìn Tần Vị, đôi tay run rẩy nắm lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy sầu thương và đau đớn.

Tần Vị lặng thinh, sau đó bi ai nhắm mắt lại.

Nên làm thế nào? Có thể làm thế nào?

Bảy năm đã trôi qua, dù muốn dù hối hận đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào bù đắp được, hết thảy đều đã quá muộn.

“Không sao.” Tần Vị thở dài, sau đó thản nhiên nói.

Mẹ Tần Vị ngẩn ra, nhìn Tần Vị một cách khó hiểu.

“Đã không còn quan trọng nữa.” Tần Vị quay đầu, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả người mẹ Tần Vị đều run lên, bà hiểu Tần Vị rất rõ, mà biểu cảm quá mức bình tĩnh lúc này của Tần Vị khiến nội tâm mẹ Tần Vị vô cùng sợ hãi bất an, dường như có thứ gì đó đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát.

Tần Vị rũ mắt, đôi mắt giăng đầy tơ máu lúc này tựa hồ rốt cuộc cũng lắng lại, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên quyết.

Hệt như rất nhiều năm trước, Tần Vị cũng nhìn bà như vậy. Hắn nói với bà:

“Mẹ, con muốn ở bên Quý Ngôn.”

Khoé môi Tần Vị hơi kéo lên, con ngươi đen láy toát ra tia sáng rực rỡ, mà nụ cười tươi tắn quen thuộc này lại khiến thân hình mẹ Tần Vị dần dần trở nên cứng ngắc. Bà hoảng sợ nhìn Tần Vị.

Tần Vị đang nghiêm túc. Một khi hắn nghiêm túc, ngoài Quý Ngôn ra không ai có thể thay đổi quyết định của Tần Vị, nhưng Quý Ngôn đã chết. Xuyên thấu qua máu thịt và cốt tuỷ, mẹ Tần Vị dường như có thể nghe thấy nhịp tim lạnh như băng của Tần Vị.

“Con sẽ không nuốt lời nữa.”

Toàn thân mẹ Tần Vị như lọt vào hầm băng giữa trời đông giá rét, lạnh đến thấu xương.

Năm năm trước, bà tự tay đẩy người yêu con mình vào bóng tối. Mà năm năm sau, cái giá phải trả…

Dường như… bà sắp mất con trai mình mãi mãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio