Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm hôm đó, Tần Vị cõng Quý Ngôn bước chậm từng bước trên con đường đá. Trời rất tối, trong sân trường rộng rãi đã không còn một bóng người.
Sớm nay hình như có mưa nhỏ, có loài hoa không biết tên rụng xuống theo những giọt nước mưa, từng cánh hoa vỡ ra giữa không trung, cánh thì rơi xuống bãi cỏ, cánh thì đậu trên cành khô, còn có vài cánh hoa rơi xuống người Quý Ngôn và Tần Vị, sau đó lại ủ rũ rơi xuống bùn đất.
Trước kia, họ cũng từng thường đi trên con đường này.
Song có một số người, dẫu dắt tay nhau đi trên một con đường thì cuối cùng vẫn sẽ đi về những thế giới khác nhau.
Rốt cuộc đi đến chiếc ghế đá ven hồ, Tần Vị cẩn thận đặt Quý Ngôn xuống ghế, sau đó xoa nắn đôi tay lạnh như băng của Quý Ngôn, hỏi anh có lạnh không.
Quý Ngôn lắc đầu, một người chết như anh thì làm sao cảm thấy lạnh được. Nhưng mà lúc này đây, anh dường như thực sự cảm thấy rất lạnh. Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tần Vị tựa hồ là hơi ấm duy nhất còn sót lại trong thế giới của Quý Ngôn, nhưng dẫu chỉ là một chút ấm áp ấy thôi, Quý Ngôn cũng đã không chịu nổi.
Mặt hồ về đêm vô cùng yên ả, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống gợn nước lăn tăn, phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt.
Quý Ngôn nhìn về phía mặt hồ xa xa, nhìn cảnh sắc chứa đầy hoài niệm này, vành mắt lại đỏ lên.
Anh muốn nhìn thêm một chút, chỉ một chút mà thôi, về sau sẽ không có cơ hội nhìn thấy nữa.
Rõ ràng anh nên cảm kích mới đúng, ít nhất sau khi anh chết, anh còn trộm được một năm này để bầu bạn bên cạnh người anh yêu. Nhưng khi thực sự đến thời khắc chia ly, trái tim Quý Ngôn vẫn đau như xé.
Mỗi lần cơ thể anh biến mất, anh đều hoảng loạn lo âu, sợ mình sẽ thực sự biến mất, ngay đến một câu từ biệt đàng hoàng cũng không có. Nhưng hôm nay rốt cuộc có thời gian cho anh chào từ biệt Tần Vị, anh lại không nói nên lời.
“Tần Vị, tôi không thể ở bên cậu được nữa.” Đường nhìn của Quý Ngôn chậm rãi chuyển về phía Tần Vị đang lặng yên ngồi cạnh.
Từ sau hôm nay, trên đời này sẽ thực sự không còn Quý Ngôn.
Sẽ không còn một hồn ma ngốc nghếch luôn đi theo Tần Vị không quản đêm ngày; cũng sẽ không còn hồn ma nào nói chuyện với Tần Vị, dạy hắn vẽ tranh lúc nửa đêm nữa; lại càng không còn một hồn ma mặc cho Tần Vị ôm ấp vuốt ve, còn phải giúp tên ngốc này nấu bữa khuya…
Bên cạnh Tần Vị, sẽ không còn một Quý Ngôn.
“Đừng nói lung tung.” Tần Vị vẫn cười, giơ tay vuốt ve gò má Quý Ngôn như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Lần này… tôi thực sự phải đi rồi.” Quý Ngôn gượng cười, vẻ mặt buồn thảm.
Sau lần này, thực sự sẽ không được gặp lại nữa.
Tay Tần Vị chững lại, hắn nhìn Quý Ngôn với ánh mắt phức tạp, nụ cười trên môi không hề thay đổi: “Sẽ không đâu.”
Quý Ngôn nắm lấy tay Tần Vị. Tay Tần Vị vẫn ấm như thế, lần nào cầm tay hắn, Quý Ngôn cũng cảm thấy rất yên tâm: “Tần Vị, thực ra tôi rất vui, sau khi chết còn có thể được gặp lại cậu, một năm này đã là quá đủ với tôi rồi.”
“Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau trọn đời mà, mới một năm thôi, làm sao đủ được?” Tần Vị nhìn hồn ma trong suốt trước mặt, vẻ mặt buồn bã. Đúng vậy, thiếu, không đủ một chút nào, làm sao mà đủ được.
“Tần Vị, tôi đã ở bên cậu cả đời rồi.” Quý Ngôn cười, đây chính là cả đời của anh.
Cả cuộc đời của Quý Ngôn, đều đã dành cho Tần Vị.
“Đừng đi…” Tần Vị vô thức thì thào, nắm lại tay Quý Ngôn thật chặt: “Đừng đi, Quý Ngôn.”
Nước mắt của Quý Ngôn tức thì tràn khỏi vành mắt.
Anh không muốn đi, nhưng anh sao có thể không đi?
Quý Ngôn buông tay Tần Vị ra rồi ngồi xổm xuống đất, lấy tay bới phần đất bên cạnh chân ghế lên. Quý Ngôn chưa từng nói cho ai biết, nơi đó chôn thứ mà năm năm trước Quý Ngôn đã giấu.
Nhìn chiếc hộp màu đen vuông vắn kia, tay Quý Ngôn run rẩy, sau đó nhặt chiếc hộp lên. Rõ ràng chỉ là một chiếc hộp nho nhỏ, vậy mà Quý Ngôn lại cảm thấy quá nặng, khiến anh cầm không nổi.
Tần Vị ngây ngốc nhìn chiếc hộp trong tay Quý Ngôn, sau đó như chậm rãi nhận ra điều gì.
Quý Ngôn đứng trước mặt Tần Vị, từ từ mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một đôi nhẫn bạch kim, đôi nhẫn mà năm năm trước Quý Ngôn mua tặng Tần Vị.
“Giờ mới đưa cho cậu, liệu có phải là đã quá muộn hay không?” Cả người Quý Ngôn đều phát run, nước mắt lăn dài, nhưng vẫn cố gắng gượng cười, đôi tay run rẩy, gần như không cầm được chiếc hộp.
“Không muộn, không muộn chút nào.” Tần Vị khẽ khàng lắc đầu, vành mắt ươn ướt, sau đó đưa tay mình ra.
“Quý Ngôn, cậu đeo cho tôi đi, phải trói tôi lại thật chặt đấy.” Chất giọng dịu dàng và thâm tình của Tần Vị tan vào không trung.
Quý Ngôn khóc không thành tiếng, chỉ có thể gật đầu, sau đó run tay lấy một chiếc nhẫn ra. Anh nâng tay Tần Vị lên, sau đó chậm rãi xỏ nhẫn vào ngón áp út của Tần Vị. Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Tần Vị, đôi mắt Quý Ngôn nhoè đi, chỉ có thể trông thấy một chiếc nhẫn nho nhỏ.
“Đến lượt tôi.” Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Tần Vị nở nụ cười, sau đó lấy chiếc còn lại trong hộp ra, dịu dàng nắm lấy tay Quý Ngôn, tựa hồ sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Vẻ mặt Tần Vị vừa thành kính vừa chuyên chú, hắn đeo nhẫn lên ngón áp út của Quý Ngôn, sau đó nắm lấy tay Quý Ngôn, đặt một nụ hôn lên môi anh. Tần Vị cười nhìn Quý Ngôn: “Quý Ngôn, cậu là của tôi.”
Quý Ngôn liên tục gật đầu, lại không nói được bất cứ điều gì.
Hai bàn tay đan vào nhau, đôi nhẫn bạch kim toả sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Vào giờ phút này, hai số phận dường như riêng rẽ rốt cuộc quấn riết lấy nhau, mãi mãi không chia lìa.
“Tần Vị, cậu biết không? Tôi rất vui.” Quý Ngôn vừa khóc vừa cười, sau đó ôm chặt lấy Tần Vị. Hãy cho anh được ích kỷ một lần, để anh được biến mất trong lòng người anh yêu nhất, để anh được hưởng thụ những phút giây hạnh phúc cuối cùng, để anh được rời khỏi thế giới này một cách thanh thản.
Nhưng dù nói là hài lòng, Quý Ngôn vẫn cảm thấy khoảng trống trong lòng mình càng lúc càng lớn, nỗi sợ hãi và trống rỗng như đang chậm rãi khuếch tán trong linh hồn, dần dần cắn nuốt bản thân. Anh muốn nhìn lâu hơn một chút, nói thêm một câu nào đó, thế nào cũng được, anh chỉ muốn ở bên Tần Vị, dù chỉ thêm một phút một giây thôi cũng được.
Quý Ngôn ôm Tần Vị, lại thấy đôi tay mình càng ngày càng trong suốt, gần như sắp xuyên qua cơ thể Tần Vị.
Quý Ngôn đẩy Tần Vị ra, lảo đảo lùi ra sau một bước.
“Tần Vị, tôi thực sự phải đi rồi.” Quý Ngôn cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông mà anh dùng cả đời để nhớ, dùng cả đời để thương, dùng cả đời để dây dưa. Nhưng mà giờ đây, tất cả đều sắp đi đến hồi kết.
Đã không còn kết cục nào tốt hơn bây giờ nữa.
“Được.” Tần Vị lặng yên trong giây lát, sau đó gật đầu: “Tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình.”
Khi Tần Vị nói xong câu kia, Quý Ngôn còn thở phào một hơi, nhưng ngay câu sau đó lại khiến Quý Ngôn gần như tan vỡ.
“Cậu đi trước đi, tôi sẽ đến với cậu ngay thôi.” Vẻ mặt Tần Vị rất đỗi dịu dàng, hắn cứ thế lặng lẽ nhìn Quý Ngôn.
“Cậu… cậu… cậu nói gì?” Yết hầu Quý Ngôn như thể bị ai đó siết chặt, đến với mình ngay là sao, chẳng lẽ Tần Vị nói vậy… là muốn chết theo mình ư?
“Tôi đã hứa sẽ không bỏ cậu lại một mình.” Tần Vị cười, vươn tay định nắm lấy tay Quý Ngôn, nhưng lại xuyên qua bàn tay trong suốt của anh, hắn đã không thể nắm tay Quý Ngôn được nữa.
Tay Tần Vị lơ lửng giữa không trung, nước mắt trượt khỏi vành mắt đỏ bừng.
Chậm rãi rút tay lại, Tần Vị vừa khóc vừa nhìn Quý Ngôn: “Không sao, chúng ta sẽ chỉ xa nhau một thời gian thôi, rất nhanh thôi là tôi có thể ở bên cậu mãi mãi. Tôi đã bỏ rơi cậu một lần, tôi nhất định sẽ không bỏ cậu lại nữa.”
“Tôi đã hứa sẽ không bao giờ nuốt lời nữa.”
“Không được, không thể! Cậu không thể làm như vậy!” Quý Ngôn hoảng loạn lắc đầu. Anh bước về phía trước, muốn nắm lấy cổ áo Tần Vị, nhưng tay anh lại trực tiếp xuyên qua cơ thể Tần Vị, không bắt được bất cứ thứ gì. Quý Ngôn luống cuống kêu to: “Cậu quên con trai cậu rồi ư? Ba mẹ của cậu thì sao? Công ty của cậu thì sao! Sao cậu có thể, sao cậu có thể vì tôi…”
“Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả.” Thấy Quý Ngôn nghẹn ngào không nói nên lời, Tần Vị an ủi: “Quý Ngôn, tôi không thể rời xa cậu, không thể không có cậu.”
“Sắp xếp?” Quý Ngôn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tần Vị, cậu định sắp xếp thế nào? Tần Vị, nói cho tôi biết cậu định sắp xếp thế nào! Một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên chết đi, chẳng lẽ cậu còn có thể sắp xếp một Tần Vị khác chăm sóc cho họ hay sao? Sao cậu có thể vì tôi mà bỏ lại tất cả! Cậu vẫn còn sống mà, Tần Vị, cậu vẫn còn sống rất tốt, vẫn còn quãng đời rất dài chưa đi hết!
Tần Vị không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Ngôn. Thái độ thản nhiên ấy khiến Quý Ngôn sợ hãi đến tột độ.
Tần Vị lại cười, trong đôi mắt hắn là tình yêu sâu đậm không màng đến tất cả.
Nếu cái chết có thể mang lại hạnh phúc, vậy thì cần gì phải sống tiếp?
Nếu cái chết đã chia rẽ chúng ta, vì sao không thể để chúng ta đến với nhau lần nữa?
“Tần Vị! Cậu đã nói sẽ tặng cả đời cho tôi, cậu không thể chết được, tôi không cho phép cậu chết!” Quý Ngôn kêu tên Tần Vị, không cầm nổi nước mắt. Tần Vị đang nghiêm túc, hắn đang rất nghiêm túc, nếu anh cứ thế biến mất, hắn nhất định sẽ chết theo. Không thể, không thể như vậy được.
“Tần Vị, cậu không thể ích kỷ như thế! Cậu không thể!” Quý Ngôn muốn giữ chặt lấy Tần Vị, nhưng lại không bắt được bất cứ thứ gì: “Tôi chờ cậu bảy năm! Tròn bảy năm! Tôi không cho cậu cứ thế đi theo tôi!”
“Tôi hận cậu bỏ rơi tôi! Tần Vị, tôi hận cậu! Cho dù thế nào, cậu cũng phải chờ tôi bảy năm!” Quý Ngôn nhìn Tần Vị với ánh mắt cầu xin, giọng nói vừa run rẩy vừa nghẹn ngào. Anh đau khổ cầu xin Tần Vị, Tần Vị không thể cứ thế tìm được cái chết theo anh được, tuyệt đối không thể: “Tần Vị, cậu không thể cứ thế mà chết được, cậu phải sống tiếp cho tôi…”
“Được.” Tần Vị nhìn Quý Ngôn thật lâu, cuối cùng xót xa nhắm mắt lại, thở dài mà gật đầu.
“Tôi chờ cậu, bảy năm.”
Quý Ngôn dần dần bình tĩnh lại, nhìn Tần Vị với ánh mắt bi ai.
Thôi vậy, cứ như thế đi.
Rõ ràng là khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng giữa hai người lại như cách một thế giới.
Quý Ngôn chớp mắt mấy cái, nước mắt càng ngày càng nhiều, trong mắt đong đầy hơi nước. Vành mắt Tần Vị ươn ướt, đôi môi hơi hé mở, định giơ tay gạt đi nước mắt trên gương mặt Quý Ngôn, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể trong suốt của anh.
Những giọt nước mắt vốn nên ấm áp lại không thể nào tiếp xúc với ngón tay, nhưng nỗi đau khổ và lạnh buốt thì đã thẩm thấu đến tận đáy lòng.
Thời gian rốt cuộc đến ba giờ sáng, mà thân hình Quý Ngôn đã trong suốt đến gần như hoà vào màn đêm.
Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía hồ nước dưới trời đêm, giọng nói vừa hư ảo vừa yếu ớt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan trong không khí.
“Tần Vị, cậu biết mà.”
Anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, lặng yên nhìn Tần Vị.
—— Tôi yêu cậu.
Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn dần dần biến mất, hắn gắng sức mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng bóng hình Quý Ngôn tựa như bị gió phút chốc thổi tan, sau đó hoà vào màn đêm.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út Quý Ngôn lẻ loi rơi xuống mặt cỏ.
Trước người hắn không còn một bóng người, chỉ còn lại một chiếc nhẫn yên lặng nằm dưới đất.
Trước hồ nước chỉ còn lại một mình Tần Vị ngây ngốc nhìn bầu trời đêm.
“Quý Ngôn, Quý Ngôn…” Tần Vị mấp máy môi, hết thảy đều không nói thành lời, tất cả lời nói đều nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể liên tục gọi tên người đó với âm giọng khản đặc và yếu ớt. Từ giờ phút này, người quan trọng nhất trong cuộc đời Tần Vị đã ra đi mãi mãi.
Tần Vị quỳ rạp xuống đất, đưa tay nhặt chiếc nhẫn dưới đất lên, sau đó khổ sở áp chiếc nhẫn vào sát lồng ngực, trái tim đau đến chết lặng, toàn thân dường như cũng bị nỗi bi thương vô tận này xé nát.
Trên đời này, đã mãi mãi không còn Quý Ngôn.
HẾT.
——— —————— ———
Chú thích:
() Bồ đoàn: Vật để lót ngồi, dùng cỏ Bồ tạo thành, có hình tròn, thường dùng để ngồi thiền hay quỳ lạy.