Giữa mùa hè, hai ngày không tắm, ai không khó chịu?
Thẩm Mặc cũng khó chịu.
Nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở, tắm rửa như thế nào?
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, từ xoang mũi chậm rãi thở ra một hơi, cắn răng hàm.
Bạch Ấu Vi cúi đầu gặm bánh quy, cũng không nhìn Thẩm Mặc, lẩm bẩm độc thoại: “Tôi muốn tắm rửa.”
Thẩm Mặc: “……”
Một lát sau, anh đứng lên, đi ra khỏi phòng ký túc.
……
Mười giờ đêm, Thẩm Mặc đun nước tắm cho Bạch Ấu Vi.
Anh tìm ở nhà ăn hai chậu inox cỡ lớn, rửa sạch sẽ, đựng đầy nước đặt lên giá đun, đun nóng tới mức bốn, năm phần, bê vào phòng ký túc xá ——
Tắm bồn, tắm vòi sen là không có khả năng, chỉ có thể dùng nước ấm lau một chút.
Thẩm Mặc đóng cửa đi ra ngoài, canh ở ngoài cửa.
Hồi tưởng những việc diễn ra trong hai ngày qua, trong lòng anh buồn cười, tất cả những chuyện chưa từng làm ở nửa đời trước anh đã làm hết một lần.
Ai kêu cô là người bệnh chứ? Trong việc chăm sóc người bệnh, kiêng kị giữa trai và gái cũng buông lỏng. Huống chi trên danh nghĩa, cô vẫn là em gái của anh, nhân nhượng một ít cũng không mất mặt.
Trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, Thẩm Mặc không có nửa phần tâm tư kiều diễm, chỉ nghĩ mấy việc lặt vặt, tâm tình dần dần bình tĩnh.
Những tức giận và bực bội ban nãy cũng có vẻ không đáng kể.
……
Bạch Ấu Vi lau người xong, chống gậy ba-toong đi mở cửa, kẽo kẹt một tiếng.
Thẩm Mặc xoay người.
Cô thay một cái váy trắng, mái tóc dài bện thành bím tóc, vòng qua cổ rủ trước người, cái đuôi nhọn hơi ướt, đen đến mức tỏa sáng, mà khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ở bóng đêm trơn bóng tựa như viên ngọc, óng ánh đẹp đẽ, không hề có sự sắc bén trong trò chơi.
Ánh mắt hơi rũ, anh thấy chỗ cổ có một vết màu đỏ sậm, thật chói mắt.
Đó là chỗ ở trong trò chơi bị anh bóp.
Anh từng hứa sẽ đưa cô bình yên vô sự đến Dương Châu, kết quả vết thương thứ nhất trên người cô lại do anh xuống tay.
Trong lòng Thẩm Mặc không biết là tư vị gì.
“Còn một chậu nước, anh có muốn lau qua?” Bạch Ấu Vi nhìn anh, hơi nhíu mày, “Anh làm sao vậy?”
Trong phòng không có gương, cô không biết trên cổ mình để lại dấu vết.
“Không sao.” Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt, vào nhà dùng nước.
Lúc chuẩn bị đi, anh nói: “Ban đêm muốn đi WC cứ gọi tôi, tôi ở cách vách.”
Bạch Ấu Vi nghe vậy mím môi.
Một lát sau, cô “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “…… Đã biết.”
Trong lòng hai người đều rõ ràng, đây là cơ hội bắt tay giảng hòa.
Hành trình chưa kết thúc, tiếp tục tranh cãi với nhau thì với ai cũng không có chỗ tốt. Đặc biệt đối với Bạch Ấu Vi càng không nên.
Cho nên anh làm lành, cô tiếp nhận.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Bạch Ấu Vi lại đi WC một lần.
Toàn bộ quá trình rất bình tĩnh, cũng rất thuận lợi, Thẩm Mặc phát hiện chỉ cần cô không cáu kỉnh, thật ra rất dễ dàng chăm sóc.
Khi đẩy xe lăn trở về, bọn họ gặp Hầu Tử.
Hầu Tử chờ ở ngoài phòng, thấy bọn họ trở về, trên mặt nở nụ cười nịnh hót mang vài phần co quắp.
“Ngày mai phải đường ai nấy đi, thứ này giữ lại trong tay tôi cũng không có tác dụng, hai người tự xử lý đi.” Anh lấy ra một cái di động, đưa cho Thẩm Mặc, lại cười cười, “Yên tâm, di động có không tín hiệu, không truyền ra bên ngoài, chỉ có một bản.”
Thẩm Mặc nhíu nhíu mày, qua tay giao cho Bạch Ấu Vi.
Là video quay cảnh bọn họ bắt nạt Bạch Ấu Vi, thứ này anh không tiện xem.
Hầu Tử đưa xong di động, xoay người đi rồi.
Trước kia, gã chỉ là một kẻ tép riu đi theo bên người anh Huy, không có cảm giác tồn tại, hiện tại gã vài lần chủ động lấy lòng mượn sức, dường như trở nên không giống trước kia.
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng gã một lúc, sải chân đẩy Bạch Ấu Vi về phòng, nói: “Xóa đi, nếu không yên tâm, thì rút thẻ nhớ.”